Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q1-Chương 10: Làm không được

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu chưa từng gặp qua người nào có biểu tình điên cuồng như vậy, chưa từng gặp qua người nào không xem trọng mạng của chính mình như vậy. Khi Vương Lâm đến gần, hắn hoảng sợ lảo đảo lùi về phía sau, lại không nhanh bằng Vương Lâm. Cái gì mà Bộ Bộ Sinh Liên, cái gì mà Thi Sát thuật, Âm Phong thuật, Lạc Anh quyết, hắn bị khí thế của Vương Lâm bức bách, trong đầu trống rỗng, một tháng tu luyện đều quên không còn một mảnh.

Cơ hồ trong nháy mắt, Vương Lâm đã đi tới trước mặt hắn.

Kiếm trúc vẫn đặt ở bên cổ Vương Lâm như cũ, nhưng trong vài bước này, ngay cả một vệt máu cũng không cắt ra được.

“Diệp sư đệ khống chế phi kiếm thật ổn định.” Vương Lâm đến trước khuôn mặt tái nhợt của Diệp Cửu Thu cười nói: “Ta còn sợ ngươi thất thủ chém ta, hóa ra là ta lo lắng thừa.” Gã đặc biệt cường điệu hai chữ thất thủ, trần trụi khinh thường.

Diệp Cửu Thu nói không nên lời, hai mắt vô thần nhìn kiếm trúc, cánh tay rũ xuống bên người khẽ run.

Hắn không chém xuống được, hắn làm không được...

Liền tính chiếm được tiên cơ, hắn cũng không hạ thủ được.

“Vừa rồi ta nói thật, ngươi nếu dám chém xuống, ta thật sự sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền toái.” Vương Lâm nâng chân, giống như một tháng trước, đá lên bụng Diệp Cửu Thu, “Thật là đáng tiếc a Diệp sư đệ, ngươi làm không được.”

Ta làm không được...

Diệp Cửu Thu ngã trên mặt đất, thống khổ cắn chặt răng. Hắn gắt gao nhắm hai mắt, không muốn xem ánh mắt châm chọc cười nhạo khinh miệt của đám người xung quanh. Việc này cùng tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn rõ ràng đã nỗ lực tu luyện, với thực lực của hắn hiện giờ không nên bị động như vậy ——

“Âm phong triệu tới!” Hắn chật vật lăn một vòng sang bên cạnh, tay đánh pháp quyết, chỉ hướng Vương Lâm.

Mặt đất bằng phẳng chợt nổi gió, tiếng gió hỗn loạn thê lương như quỷ khóc sói gào, cuồn cuộn hướng tới Vương Lâm.

Diệp Cửu Thu chống tay ngồi dậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm pháp thuật đầu tiên mà mình sử dụng. Âm phong vô hình vô chất, nhưng ở trong chướng khí rấy lên một vòng lốc xoáy, làm người thấy rõ nó hình dạng của nó. Nó gào thét đánh tới chỗ Vương Lâm.

“Chỉ có như vậy?” Vương Lâm nhìn qua không để ý chút nào, hắn giơ lên tay phải, nhẹ nhàng bâng quơ đánh cùng một pháp quyết, liền thấy lại một cỗ âm phong phất lên, gào thét lao về phía Diệp Cửu Thu, trong nháy mắt cùng chi tướng ngộ*, cắn nuốt triệt tiêu lẫn nhau. Sau khi âm phong của Diệp Cửu Thu hoàn toàn tan rã, âm phong gã gọi ra vẫn còn một tia dư lực, cuốn tới Diệp Cửu Thu đang lại lần nữa ngây người.

* Hai vật giống nhau gặp nhau or maybe hai tướng quân gặp nhau?

Tại sao lại như vậy?

Tu vi của ta so với gã cao hơn nhiều. Không nên như thế này!

Diệp Cửu Thu trơ mắt nhìn âm phong cuốn tới, một cỗ lạnh lẽo đóng băng cả linh hồn từ làn da xâm nhập vào cốt tủy. Trên tóc cùng da hắn nháy mắt kết một tầng sương trắng, cả người cứng đờ rơi vào hôn mê.

Kim Lôi Trúc kiếm vẫn luôn đặt ở trên cổ Vương Lâm, nay chủ nhân mất đi thần trí, phi kiếm vô lực rơi xuống đất.

“Diệp sư đệ!”

Cùng lúc đó, tiếng Bạch Nhiên kinh hô từ xa truyền đến, khi âm cuối cùng nói ra, người cũng đã tới gần đó rồi.

Hắn kinh ngạc nhìn bộ dạng của Diệp Cửu Thu, nhanh chóng cúi xuống đem người bế lên. Lúc ngẩng đầu, trên gương mặt vẫn luôn ôn hòa hữu lễ nay toàn là tức giận sắc bén: “Các ngươi là ai động thủ!”

Vương Lâm vừa rồi còn đặc biệt thong dong, đối với Diệp Cửu Thu còn từng bước áp sát nay thấy Bạch Nhiên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, so với sắc mặt tái nhợt của Diệp Cửu Thu không hề kém cạnh.

Ánh mắt gã sợ hãi lại hoảng loạn, đâu còn khí thế lúc trước, cong người như đang cố thu mình đến độ nhỏ nhất, run rẩy không nói nên lời.

“Mặc kệ là ai, lúc sau đều phải tới Bạch Cốt điện tìm ta.” Bạch Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn đám người xung quanh, ngữ khí cảnh cáo, “Ta biết tiểu tâm của các ngươi nghĩ gì. Nhưng chớ quên thân phận của vị này! Nghĩ thì có thể, nhưng thật muốn làm —— khi nào tu vi của các ngươi đạt tới Nguyên Anh, ta không ngăn cản các ngươi!”

“Ta trước đưa hắn trở về.” Bạch Nhiên bế Diệp Cửu Thu, lại đem hắc quan của hắn cùng Kim Lôi Trúc kiếm tạm thời để vào trong túi trữ vật của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vương Lâm gần như tuyệt vọng nhìn bóng dáng Bạch Nhiên đi xa, gã ôm đầu nói không nên lời. Nếu nói cho Bạch Nhiên sư huynh, gã cũng không biết tại sao chính mình lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp Cửu Thu, Bạch Nhiên sư huynh sẽ tin tưởng gã sao?

Gã dùng sức gõ gõ đầu chính mình, gã tuy rằng có ý nghĩ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng trải qua đoạn thời gian thấp thỏm, lo âu chờ đợi phán quyết lần trước, gã làm sao dám tái phạm?

Nhưng mà gã lại nhớ rõ, ngôn ngữ cùng hành động của bản thân lúc trước, càng nhớ rõ trong đầu mình lúc ấy tràn đầy ghen tị với Diệp Cửu Thu, phảng phất đem bất mãn trong tâm đối với Diệp Cửu Thu phóng đại gấp trăm lần.

Sao lại thế này? Gã mờ mịt hoang mang.

Sau này nên làm gì bây giờ? Gã lại kinh sợ bất an.

Đám người vây xem cũng sôi nổi tan đi, bọn họ kinh ngạc vì Vương Lâm lại lần nữa động thủ, nhưng cũng vì kết cục của Vương Lâm mà vui sướиɠ khi người gặp họa, càng là tò mò Diệp Cửu Thu về sau sẽ làm thế nào, lạnh nhạt rửa mắt mong chờ.

Hà Sơn Kiến ở cách đó không xa, mắt lạnh nhìn hướng Bạch Nhiên rời đi, vừa lúc, Bạch Nhiên một cái, Diệp Cửu Thu một cái, hai cái gia hỏa làm người ghê tởm trộn chung một khối.

Lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, hắn thấp giọng chậc một tiếng: “Kêu ngươi lăn trở về đi không nghe thấy sao?” Lông mày anh tuấn nhăn lại, hắn quét mắt nhìn quanh, vừa mới cảm nhận được, cổ lực lượng mê hoặc thần trí Vương Lâm kia, rốt cuộc đến từ ai?

Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Hà Sơn Kiến thu hồi ánh mắt, quyết đoán từ bỏ. Hắn sao phải xen vào việc của người khác chứ?

Hừ lạnh một tiếng, hắn nhấc chân nhanh chóng rời đi.

Diệp Cửu Thu được Bạch Nhiên đưa về chỗ ở, bởi vì Vương Lâm tu vi có hạn, cho nên hắn bị thương không nghiêm trọng lắm. Thêm Bạch Nhiên trợ giúp, hắn thực mau liền tỉnh lại.

Nhưng thanh tỉnh sau, nhớ lại chuyện lúc trước, hắn cảm thấy hổ thẹn không thôi, không có mặt mũi nào đối mặt với Bạch Nhiên, nghiêng đầu che mặt, cắn môi không nói lời nào.

Bạch Nhiên biết tâm tình của hắn lúc này , cũng không nói nhiều, lấy ra hắc quan, lại đem Kim Lôi Trúc kiếm đặt vào trong tay hắn , chỉ nói mấy câu liền rời đi.

“Đệ tử Âm Thi Tông nào cũng đều đã trải qua mấy lần sinh tử chiến mới sống sót. Cửu Thu, đệ đến từ thế tục, cho dù tu vi tăng lên, nhưng trong việc chém gϊếŧ cũng sẽ rơi vào thế hạ phong. Đây là vấn đề trải qua bao lâu, tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm. Muốn giải quyết, cũng chỉ có thể ra khỏi tông môn, ở trong tinh phong huyết vũ mới có thể trưởng thành.”

Hắn cuối cùng nói: “Hoạt động săn bắn tháng sau, Cửu Thu, đệ lại suy nghĩ chút đi.”

Bạch Nhiên rời đi, Diệp Cửu Thu nằm ở trên giường, xuất thần nhìn nóc nhà.

Hóa ra là vấn đề kinh nghiệm?

Muốn giải quyết, chỉ có thể lựa chọn cùng người khác chiến đấu? Giống những đệ tử Âm Thi Tông khác, ra ngoài... Gϊếŧ người?

Chiến đấu chiến đấu chiến đấu, gϊếŧ người gϊếŧ người gϊếŧ người... Sau vô số lần chiến đấu, dẫm lên vô số máu tươi bạch cốt thi hài, liền có thể trưởng thành lên?

Đúng rồi, đây là ma đạo, sinh tử chém gϊếŧ, cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua.

Diệp Cửu Thu ngón tay run rẩy sờ lên phần thân ôn nhuận tinh tế của Kim Lôi Trúc kiếm, vô lực nhắm hai mắt, toàn thân giống như bị mài mòn hết sức lực, xụi lơ trên giường.

Việc này hắn... Như thế nào làm được đây?

...

Diệp Cửu Thu sau cùng cũng không cho Bạch Nhiên một lời hồi đáp. Như là trốn tránh, Bạch Nhiên không hỏi tới, hắn cũng không nói, thật giống như đề nghị Bạch Nhiên để hắn suy xét kia chưa bao giờ được nhắc tới, hắn cũng giống như chưa bao giờ nghe được.

Sự viêc phát sinh bên bờ tiểu Hoàng tuyền, Diệp Cửu Thu vẫn như cũ không nói cho trưởng bối.

Hắn vẫn theo thường lệ tu luyện, có vấn đề liền đi tìm Phong Ngọc Thư. Hắn cũng cảm thấy áy náy đối với Phong Ngọc Thư, rõ ràng cho hắn pháp bảo trân quý như vậy, đáng tiếc lại phủ bụi trong tay hắn. Nhưng với Phong Ngọc Thư, hắn một câu cũng không đề cập tới sự tình bị khinh nhục.

Mặt ngoài Âm Thi Tông, trước sau như một sóng yên biển lặng.

Nhưng có những đệ tử trẻ tuổi đều xác nhận, đại thiếu gia này là một tên ngu xuẩn mang lòng tự trọng lố bịch.

Không biết có phải vì Diệp Cửu Thu không có hành động gì làm Vương Lâm càng ngày càng tự tin hay không, hiện tại chỉ cần Diệp Cửu Thu bước ra khỏi cửa, hắn chắc chắn sẽ bị chặn đường động thủ. Gã động thủ rất đúng mực, sẽ không làm Diệp Cửu Thu bị thương quá nặng, nhưng lại đủ loại trêu chọc, mỗi lần đều làm Diệp Cửu Thu nhận thức rõ ràng hiện trạng đáng buồn vì sự bất lực của chính hắn .

Một lần lại một lần trào phúng trêu đùa, một lần lại một lần nhìn thiếu niên trong mắt vô lực mà tuyệt vọng.

Như là nhìn con bướm mỹ lệ uyển chuyển, không phải bẻ gẫy cánh bướm, mà là một chân dẫm xuống, xem con bướm giãy giụa lại lần nữa bay lên, vì thế lại lần nữa dẫm xuống. Lạnh nhạt tàn khốc chờ đợi, không biết thời điểm lần thứ mấy, con bướm này sẽ tự bẻ gãy cánh của chính mình, rốt cuộc không bay lên được nữa.

Tất cả mọi người đều biết, chuyện Vương Lâm bị Bạch Nhiên trừng phạt ở tiểu Hoàng tuyền. Bạch Nhiên sư huynh làm người khoan dung, chỉ là làm một cái trừng phạt nhỏ, yêu cầu việc bất quá tam. Nhưng Vương Lâm không biết hối cải, sau lưng Bạch Nhiên vẫn làm theo ý mình, ở nơi Bạch Nhiên không nhìn thấy khi nhục Diệp Cửu Thu. Chỉ là tuy rằng bọn họ biết cái này, vì sao phải nói cho Bạch Nhiên?

Bọn họ cũng muốn làm giống như Vương Lâm, nhưng là bọn họ cũng đủ lý trí, vô pháp đi làm. Bất quá chỉ là làm bộ không nhìn thấy mà thôi, bọn họ lại chẳng làm gì sai cả?

Diệp Cửu Thu thực mỏi mệt.

Trên thân thể, trên tinh thần, hắn mỗi thời khắc đều cảm giác chính mình lập lức ngã xuống.

Những câu nói kia của Bạch Nhiên, không lúc nào không quanh quẩn bên tai hắn.

—— “Hoạt động săn bắn tháng sau, Cửu Thu, đệ lại suy nghĩ chút đi.”

Khi bị Vương Lâm đánh bại, trong một khoảnh khắc hắn luôn nghĩ muốn gật đầu nói “Hảo, ta đi!”, Nhưng khi khoảnh khắc ấy qua đi, ảo tưởng kia lại rụt về.

Làm không được, hắn làm không được.

Hắn càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng trầm mặc, đôi mắt linh động sáng ngời ban đầu, dần dần trở nên tĩnh lặng, bịt kín một tầng mờ mịt đối với tương lai, đối với chính mình .

Mà mỗi đêm lúc hắn lâm vào minh tưởng tu luyện là lúc thi khôi xuất hiện ở đầu giường của hắn, thời gian đứng không động đậy cũng càng ngày càng dài, khi đôi mắt đen nhánh kia nhìn gương mặt thon gầy của Diệp Cửu Thu, cũng trở nên trầm mặc thâm trầm, nhưng ai cũng nhìn không thấu, y đến rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng tới thời điểm gần cuối tháng, Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng có thể không hề do dự.

Bạch Nhiên dẫn bạn tốt Dương Hoành mà hắn vẫn luôn nhắc tới đến, cùng nhau tới bái phỏng Diệp Cửu Thu. Đồng thời mang đến cho Diệp Cửu Thu một tin tức: “Phong trưởng lão yêu cầu ta chuyển cáo cho đệ, hoạt động săn bắn lần này, đệ phải cùng đi.”