Nói là phải ở lại thành phố A một thời gian, cô cứ tưởng vì có hợp đồng quan trọng hay gì đó tương tự, nhưng vừa mới sáng sớm thì Mặc Dịch Minh đã một mình rời đi rồi.
“Alo? Ông chủ à, bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Vì không biết lịch trình của Mặc Dịch Minh nên Khúc Nhiễm không dám tự ý đi loạn.
“Tôi có chút chuyện, cô không có việc gì làm thì ra ngoài mua sắm đi, thanh toán cứ dùng tên tôi.” Mặc Dịch Minh nói với giọng điệu hơi gấp gáp, hơn nữa giọng nói trầm thấp hơn so với thường ngày.
“Anh Mặc!”
Trước khi Mặc Dịch Minh cúp máy, Khúc Nhiễm có thể nghe thấy giọng của Tô Duyệt Nhiên rất rõ ràng, cô lập tức hiểu ra tất thảy!
Hoá ra lý do Mặc Dịch Minh bảo phải nán lại thành phố A một thời gian là vì Tô Duyệt Nhiên sao?
Hai mắt Khúc Nhiễm đỏ lên. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo không nói nên lời, vẻ mặt dường như cũng có chút hoảng hốt.
“Nghe thấy hai chữ kia, vẫn không nhịn được mà tức giận sao?”
Khẽ nhíu mày rồi buông tay ra, máu trong lòng bàn tay theo vậy mà tràn ra, lẳng lặng rơi lên sàn.
“Anh Mặc, ai vậy?” Tô Duyệt Nhiên khoác tay của Mặc Dịch Minh rồi làm ra vẻ tò mò.
Thật ra cô ta đã sớm chú ý đến Khúc Nhiễm gọi điện cho Mặc Dịch Minh rồi, vậy nên cô ta mới cố tình nói vậy để chọc tức Khúc Nhiễm.
Ai bảo người phụ nữ đó cứ quấn quít quanh Mặc Dịch Minh suốt ngày khiến cô ta cảm thấy khó chịu, thật đáng ghét giống như Tô Tuyết vậy! Cô ta rất muốn biết biểu lộ của Khúc Nhiễm sẽ hư thế nào sau khi nghe thấy lời vừa rồi của cô ta.
“Không có gì.” Mặc Dịch Minh không dấu vết rút tay ra, tuy trong lòng anh cảm thấy vô cùng kinh tởm, nhưng trên mặt vẫn ôn hoà nở nụ cười: “Chúng ta sang bên kia mua sắm được không?”
“Được!”
Tuy Tô Duyệt Nhiên vẫn bất mãn với thái độ lãnh đạm của Mặc Dịch Minh đối với cô ta, nhưng khi thấy anh cười thì cho rằng anh đã rung động vì cô ta rồi.
“Khi trước vẫn còn lạnh lùng, muốn bao nhiêu lạnh nhạt thì có bấy nhiêu, chẳng phải bây giờ cũng đã bị tôi mê hoặc rồi sao?”
Vẻ kiêu ngạo hiện rất rõ trên khuôn mặt của cô ta. Sâu trong lòng, Tô Duyệt Nhiên thật sự cho rằng bản thân đã sắp có được người đàn ông này rồi.
Vì là một ngôi sao nên mỗi khi ra đường Tô Duyệt Nhiên phải cải trang cho thật tốt.
Chiếc mũ to che khuất nửa khuôn mặt của cô ta, mái tóc nổi bật cũng đã tạm thời được giấu đi. Bây giờ có gặp người quen thì cũng không tài nào nhận ra cô ta được, huống chi là đám fan của cô ta chứ?
“Anh Mặc, kem này ngọt thật đấy!” Tô Duyệt Nhiên cố ý cầm ly kem đưa sát đến miệng, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Mặc Dịch Minh.
“Ừm, ngọt. Cô là ngôi sao mà lại không chú ý đến chế độ ăn uống sao?” Mặc Dịch Minh không thèm nhìn Tô Duyệt Nhiên lấy một cái, thậm chí ngay cả kem cũng không ăn miếng nào.
Tô Duyệt Nhiên uất ức bĩu môi, đôi mắt dần ửng đỏ.
“Khó khăn lắm mới được thoải mái ra ngoài chơi một lần, khi trước lúc nào em cũng bị quản lý nghiêm ngặt, có bao giờ được thử mấy thứ này đâu!”
Mặc Dịch Minh không để ý tới cô ta mà đi thẳng vào một cửa hàng.
Đó là một cửa hàng có tông hồng nhẹ nhàng, trong đó toàn là những thứ mà các thiếu nữ yêu thích, hơn nữa hầu hết những người đến đây đều là các cặp tình nhân.
“Lẽ nào Mặc Dịch Minh thích những cô gái đáng yêu? Xem ra ngày mình có được Mặc Dịch Minh đã không còn xa nữa rồi!” Tô Duyệt Nhiên xoay người, không che giấu nổi sự hưng phấn
Sau khi cúp điện thoại, tâm trí của Khúc Nhiễm dường như chỉ đều đặt vào cú điện thoại đó cả rồi, trong đầu cô có một giọng nói thôi thúc bảo cô phải tận mắt nhìn thấy Tô Duyệt Nhiên.
Nghe ngóng về những con phố nổi tiếng ở vùng lân cận, Khúc Nhiễm không kịp sửa lại kiểu tóc mà đã chạy đến. Nhìn khu phố đông đúc, trực giác mách bảo cô rằng nhất định là Mặc Dịch Minh đang ở đây cùng với Tô Duyệt Nhiên!
Quả nhiên, đột nhiên cô nhìn thấy Tô Duyệt Nhiên đang kéo tay của Mặc Dịch Minh.
Sự vui vẻ trên mặt Tô Duyệt Nhiên không có chút giả dối nào, khoé miệng của Mặc Dịch Minh cũng cong lên, xem ra tâm trạng hiện tại của anh đang rất tốt.