Hắc Hóa Tiểu Thư Và Kiêu Ngạo Tổng Tài

Chương 23: Thật khiến người khác mong chờ

“Mặc Dịch Minh… ở cùng với Tô Duyệt Nhiên thật sự rất vui vẻ sao?” Tuy vẻ mặt của cô không có chút thay đổi gì khi nhìn thấy hai người họ vui vẻ ở cùng nhau, nhưng trái tim Khúc Nhiễm đau lắm, giọng nói cũng như nghẹn lại, không tài nào nói được thành lời.

Một tay xoa nhẹ lên tim, khoé mắt Khúc Nhiễm ửng hồng: “Chắc chắn là do mình hận nhà họ Tô, hận Tô Duyệt Nhiên… Mình hận bọn họ, nên không thể nhìn cảnh bọn họ hạnh phúc! Nhất định là vậy… Nhất định là như vậy!”

“Anh Mặc, anh thử kem của em đi, chắc chắn là kem của anh không ngọt bằng của em đâu!” Khóe mắt của Tô Duyệt Nhiên cong len, rồi đưa kem của cô ta đến bên miệng của Mặc Dịch Minh: “Anh Mặc, anh nếm thử chút đi!”

“Không thích.” Mặc Dịch Minh quay mặt đi, cau mày rồi lui về phía sau vài bước.

“Nhưng nó ngon mà!” Tô Duyệt Nhiên ấm ức bĩu môi, giương to đôi mắt nhìn phần kem của Mặc Dịch Minh, nhân lúc Mặc Dịch Minh không đề phòng thì nhanh chóng tiến tới cắn một miếng: “A, quả nhiên là không ngọt bằng của em!”

Khúc Nhiễm trốn một bên chăm chú dõi theo từng hành động cử chỉ của Tô Duyệt Nhiên, tim cô nhói lên vì tức giận: “Không thể an ổn ăn kem của mình à? Sao lại đi ăn của người khác chứ? Không biết của vị hôn phu của cô ta mà thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì.”

Khúc Nhiễm tưởng tượng đến sắc mặt khó coi của Lục Ngạn, trong lòng cô cảm thấy có chút thú vị. Cô khẽ cười một tiếng, tay nhấn gửi đi một tin nhắn, sau đó tiến vào trong một con hẻm nhỏ, dựa vào tường rồi lẳng lặng chờ tình trạng hỗn loạn tiếp theo bắt đầu.

Các cô gái thường sẽ động lòng khi nhìn thấy những món trang sức xinh đẹp, tuy Tô Duyệt Nhiên không phải dạng người thích những đồ vật đáng yêu, nhưng vì bây giờ Mặc Dịch Minh đang ở đây, thế nên cô ta quyết dốc toàn lực để diễn thành một thiếu nữ thanh thuần đáng yêu.

“A? Anh Mặc, anh thấy em đeo cái này có đẹp không?” Tô Duyệt Nhiên tháo mũ xuống, đeo chiếc nơ bướm hồng nhạt lên mái tóc như rong biển của cô ta. Trẻ trung và đáng yêu, kết hợp cùng khuôn mặt trắng nõn càng khiến cô ta thêm phần mê người.

Phía sau bắt đầu truyền đến những lời bàn tán, đơn giản là vì diện mạo xinh đẹp của Tô Duyệt Nhiên và khí chất toả ra từ Mặc Dịch Minh. Nghe thấy những tiếng xì xào ấy, Tô Duyệt Nhiên vô cùng đắc ý hất cằm lên, không kiêng nể gì mà bám dính vào người Mặc Dịch Minh, cứ như cô ta sợ người khác không biết quan hệ hai người tốt đến mức nào vậy.

Nhờ Tô Duyệt Nhiên không chút kiêng kị gì mà giả vờ giả vịt mà lần này đám chó săn đến đây săn tin đã có cơ hội thấy được cảnh tượng này.

“Tôi đã mường tượng ra được khoảnh khắc tiền tuôn vào túi chúng ta rồi!” Một phóng viên giải trí trong số đó cười đến mức không khép miệng lại được, tay chân cũng có chút luống cuống.

“Suỵt! Chú ý đừng để bị phát hiện! Không biết là người nào có lòng tốt đã tiết lộ ra tin này, giúp chúng ta có được một cơ hội tuyệt vời nữa!”

Trước khi phóng viên đến thì Khúc Nhiễm đã leo lên một bức tường cao ở gần đó rồi thong thả ngồi rung đùi rồi, tiếc là cô không thể xuống được, nếu không thì đã có thể hướng dẫn bọn họ chụp vô số góc độ, góp phần giúp cho bức ảnh thêm đẹp mắt rồi!

Hai người kia cũng được coi là chuyên nghiệp. Tâm trạng của Khúc Nhiễm không thể tốt hơn được nữa, dường như người phụ nữ giả tạo kia không còn khiến cho người ta chán ghét nữa rồi.

“Á!”

Không biết là cố ý hay vô tình mà Tô Duyệt Nhiên đã đặt mông xuống đất rồi, cô ta xoa xoa mắt cá chân mà hai mắt đã đẫm lệ.

“Chuyện gì vậy?” Mặc Dịch Minh nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn thương thế của Tô Duyệt Nhiên.

“Không có bị thương gì chứ? Còn đứng lên được không?”

“Anh Mặc, chân em đau, anh có thể kéo em đứng dậy được không?” Nước mắt của Tô Duyệt Nhiên rơi xuống, cô ta đáng yêu cắn môi dưới: “Thật sự rất đau… Em không đứng lên nổi nữa, anh có thể kéo em dậy không?”

Mặc Dịch Minh biết là cô ta đang đóng kịch, anh cũng biết mục đích của cô ta. Chỉ là với tình hình trước mắt thì hiển nhiên Tô Duyệt Nhiên đã xem anh như vật trong tay cô ta rồi, cũng coi như là anh đã từng bước tiến gần hơn đến mục đích của mình rồi.

Mặc Dịch Minh vươn tay ra, định đỡ cô ta đứng lên, nhưng mà khi anh tới gần thì trong phút chốc sắc mặt Tô Duyệt Nhiên trở nên vui vẻ, cô ta ôm chặt cổ của Mặc Dịch Minh quyết không buông: “Cảm ơn anh, anh Mặc!”