Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Người phụ nữ rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ, bà kinh ngạc nhìn Lâm Bảo Bảo ngồi ở phía sau chiếc xe đạp, rồi lại nhìn về phía Đàm Mặc, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Bảo Bảo, tại sao con lại đây?" Người phụ nữ hỏi.
m thanh của bà không nhanh không chậm, thậm chí mang theo chút dịu dàng khiến cho người ta nhịn không được muốn nghiêng tai lắng nghe nhiều hơn.
Lâm Bảo Bảo đã khôi phục bình thường rất nhanh, bộ dáng thản nhiên nói "Đương nhiên là tới để chơi! Mẹ có thể đến thì vì sao con lại không thể tới?"
Nói rồi ánh mắt của cô nhìn về phía người đàn ông râu quai nón đi cùng người phụ nữ.
Tất nhiên Lâm Bảo Bảo nhận ra người nước ngoài có bộ râu quai nón này, chính là đạo diễn Anderson hôm qua đã nhìn thấy ở phim trường.
Người phụ nữ ngồi dưới cái ô che nắng trong đoàn làm phim đúng là bà.
Người phụ nữ —— Dương Ý Thư nhìn cô, sau đó lại nhìn Đàm Mặc, không nói gì.
Lúc này, đạo diễn Anderson đã đến, đầu tiên là không yên tâm nhìn Dương Ý Thư một chút, sau đó mới nói: "Honey, bọn họ là..."
Dương Ý Thư nở một nụ cười xinh đẹp với ông rồi nói: "Đây là con gái của em, còn đây là Đàm Mặc." Nói đoạn bà lại nhìn về phía Đàm Mặc, cười nói: "Đúng rồi, ta nhớ Minh Bác có một cái biệt thự ở gần đây, các con là ở đó hả?"
Đàm Mặc nhàn nhạt vâng một tiếng.
Đạo diễn Anderson đầu tiên là ngây người một chút, sau đó tay chân có chút luống cuống, người đàn ông phương tây cao lớn to con này biểu hiện như cậu thanh niên ngây ngô, nói năng lộn xộn: "Thì ra là con gái của em, honey, Bảo Bảo của em cũng ở trên đảo, sao em cũng không nói với anh một tiếng..."
Ông muốn cho cô một cái lễ gặp mặt lại phát hiện trên người không mang theo bất cứ cái gì, cái này khiến đạo diễn Anderson cảm thấy thất bại và thất vọng, cả người bối rối không yên.
Cái này đặt ở trên người của một người đàn ông cao lớn cường tráng khiến người ta cảm thấy quái dị.
Dương Ý Thư nói: "Em cũng không biết, Bảo Bảo tới đây cũng không nói cho em một tiếng."
m thanh của bà dịu dàng không mang theo trách cứ nhưng lúc người ta nghe được lại nhịn không được muốn giải thích.
Đáng tiếc Lâm Bảo Bảo là người lạnh lùng, nói thẳng: "Mẹ cũng không nói cho con, tại sao con lại phải báo cáo cho mẹ?" Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là mất hứng."
Mặc dù nhỏ giọng nhưng Dương Ý Thư và Đàm Mặc vẫn nghe được, Đàm Mặc không nói chuyện, sắc mặt Dương Ý Thư vẫn bình tĩnh.
Đạo diễn Anderson nghe không hiểu tiếng Trung nên mặt mông lung.
Sau đó ông đề nghị: "Phía trước có cái quán cà phê, chúng ta tới đó ngồi một chút được không?"
Dương Ý Thư gật đầu, nói với Lâm Bảo Bảo: "Cùng đi ngồi một chút đi."
Lâm Bảo Bảo rất muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ tới cái gì nên lại gật đầu.
Một lúc sau bốn người ngồi trong quán cà phê.
Cả quá trình đạo diễn Anderson đều cẩn thận từng li từng tí, lại có chút thấp thỏm nhìn Lâm Bảo Bảo, giống như sợ cái gì đó, một người đàn ông nhìn trông giống một con gấu lại còn là đạo diễn nổi tiếng, bộ dáng này đúng là khiến cho người ta có chút bối rối.
Lâm Bảo Bảo không phải thuộc tộc theo đuổi ngôi sao nên đối với thế giới điện ảnh cô cũng không chú ý, nhìn thấy bộ dáng của đạo diễn Anderson trực giác cô biết đây cũng là một người đàn ông bị mẹ cô hại. Cô nhịn không được nhìn mẹ một chút, cảm thấy mẹ cô đúng là rất lợi hại, người đàn ông nào dính phải bà đều bị bà chơi đùa, xoay vòng vòng.
Dương Ý Thư yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, khuấy ly cà phê cũng không vội nói chuyện.
Lâm Bảo Bảo là người có tính tình nóng nảy, nhịn không được hỏi: "Đây là bạn trai mới của mẹ?"
Dương Ý Thư ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có chút mơ hồ nhìn Anderson một chút, rồi hững hờ nói: "Đúng vậy, tên ông ấy là Anderson, là một đạo diễn."
Nghe được tên của mình, Anderson vội vàng cười tươi với Lâm Bảo Bảo.
Đáng tiếc cả mặt ông toàn là râu quai nón nên thực sự cũng nhìn không ra trông ông như thế nào.
Lâm Bảo Bảo miễn cưỡng cười đáp trả.
Anderson tất nhiên nhìn ra cô miễn cưỡng, không khỏi có chút thương tâm hỏi, "Honey, Bảo Bảo không thích anh à?"
Khóe miệng Lâm Bảo Bảo hơi rút, vị đạo diễn này có phải hình như quá quen thuộc hay không? Mà cái âm thanh "Bảo Bảo" nghe có chút làm người ta nổi da gà.
"Không phải đâu." Dương Ý Thư cười nói, "Mặt anh toàn râu quai nón nên hù dọa đến con bé."
Anderson: "... ..."
Lâm Bảo Bảo: "... ..."
Lâm Bảo Bảo có chút tức giận, cô ghét nhất là cái tính tự quyết định này của mẹ cô, ở đâu cho thấy cô bị râu quai nón của Anderson hù dọa?
Dương Ý Thư bưng cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt xinh đẹp rốt cục nhìn về phía Đàm Mặc.
Bà nói: "Không nghĩ tới cháu sẽ đi cùng với Bảo Bảo tới nơi này chơi... Đúng rồi, gần đây Minh Bác thế nào rồi? Có cùng ở trên đảo không?"
"Không ở đây, ba cháu vẫn ở trong nước." Đàm Mặc ung dung trả lời.
Dương Ý Thư à một tiếng, thần sắc có chút hững hờ khiến người ta không thể nhận ra cảm giác bây giờ của bà là cái gì, hay là cái gì cũng đều không nghĩ chỉ đơn thuần là đang hưởng thụ thời gian hiện tại.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, khiến cho người phụ nữ tựa ở bên cửa sổ giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người.
Ánh mắt của đạo diễn Anderson cũng biến thành si mê.
Lâm Bảo Bảo sao có thể không biết mị lực của mẹ mình, quệt miệng nói: "Không có việc gì thì bọn con đi đây."
Nói xong trực tiếp đứng dậy nhìn rất không lễ phép.
Đạo diễn Anderson hoàn hồn muốn nói cái gì đó nhưng lại có chút luống cuống.
Dương Ý Thư ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Con đang yêu đương với A Mặc à?"
"Phải thì sao?" Lâm Bảo Bảo trả lời một câu, sau đó phát hiện mình quá vọng động, nhưng cô không thể khắc chế được bản thân mình.
So với sự thờ ơ của cô với cha, đối với người mẹ này cô rất muốn ác miệng phun chết mẹ cô, nhưng hiển nhiên đạo hạnh của cô không có lợi hại như mẹ, bất luận nói kiểu gì cũng không tổn hại đến người phụ nữ này.
Bà là một người phụ nữ lợi hại.
Lâm Bảo Bảo quay đầu bước đi.
Đàm Mặc bước chân dài trường đuổi theo nàng, kéo cổ tay của cô, sau đó ôm cả eo của cô cùng đi ra khỏi quán cà phê.
Dương Ý Thư ngồi ở đó, đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi với nhau, môi đỏ nhếch lên một chút.
Anderson cẩn thận từng li từng tí nói: "Honey, em không vui à?"
Dương Ý Thư thở dài thườn thượt một hơi, tiếp tục khuấy ly cà phê, nhàm chán nói: "Không có, chỉ là không nghĩ tới Bảo Bảo lớn như vậy đã kiếm người yêu, mà bạn trai lại là..." Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của bà rốt cục có thêm mấy phần cổ quái.
Anderson không hiểu ý của bà, mặt vẫn vô cùng mờ mịt.
Dương Ý Thư đứng dậy: "Chúng ta cũng đi thôi, hôm nay không phải là tới tham gia tiệc trà chiều của phu nhân Carter à?"
Luac này Anderson mới nhớ lại việc này, liên tục nói không ngừng: "Không vội, hiếm khi mới được gặp Bảo Bảo của em, vừa rồi anh rất muốn nói chuyện với con bé, con bé rất đáng yêu trông chứ như búp bê phương đông vậy, chỉ tiếc là tiếng Trung của anh không tốt lắm..."
Anderson vô cùng thất vọng, tiếng Trung quá uyên thâm, bây giờ ông cũng chưa học được nhiều, mà lại hoàn toàn học vì tình yêu với honey. Vừa rồi gặp được con gái của người yêu, thoạt nhìn là một cô gái nhỏ rất dễ thương, mặc dù nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì nhưng hiển nhiên là bầu không khí không được tốt cho lắm.
Nếu như là bình thường, không phải người ngoài nghênh tiếp Anderson thì ông cũng chỉ cần điều tiết bầu không khí, ông vẫn làm được tốt.
Đáng tiếc gặp được người con gái ông để nhất trong cuộc đời và con gái của bà, Anderson liền luống cuống.
May mắn Dương Ý Thư nhìn cũng không thèm để ý, môi đỏ nhẹ nhàng cong lên một độ cong mỹ lệ, "Không sao hết, lần sau gặp mặt anh có thể trò chuyện với con bé, đứa nhỏ này rất thú vị."
"Thú vị?" Anderson nhìn bà.
"Đúng vậy, cực kỳ thú vị."
***
Lâm Bảo Bảo rầu rĩ không vui đi dưới bóng cây, Đàm Mặc dắt xe đạp đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn cô một cái.
Cô đi trên con đường bằng phẳng, đá đá mấy hòn sỏi hoặc đá nhỏ dưới chân giống như khi còn nhỏ, lúc ở một mình cô vẫn thích đá hòn đá nhỏ ven đường vừa đi vừa chơi, thói quen này mãi đến sau khi lớn lên vẫn không thay đổi.
Đàm Mặc đột nhiên nói: "Chúng ta đi ngắm chim biển không, lúc trước em nói muốn đi nhìn ngắm chúng mà?"
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh, sau đó gật gật đầu.
Sau đó Đàm Mặc đạp xe đạp, đèo cô đi ngắm chim biển, và đi xem các phong cảnh khác ở trên đảo.
Vừa qua buổi trưa hai người liền trở lại biệt thự.
Nhóm Lâu Linh vẫn chưa về, trong biệt thự chỉ có hai người vợ chồng Gary, vô cùng yên tĩnh.
Sau đó Lâm Bảo Bảo liền ngồi phịch ở trên giường, nằm đó không động đậy gì hết.
Đàm Mặc ngồi ở bên giường đưa tay sờ sờ tóc của cô, nghiêng người ra nhìn một chút phát hiện cô nhắm mắt lại, hít thở đều đặn tựa như đã ngủ.
Chỉ là dường như, Đàm Mặc biết cô còn chưa có ngủ.
Sau đó không lâu nhóm Lâu Linh cũng trở về.
Vốn dĩ hôm nay định đi tắm suối nước nóng, nhưng mà nghe nói Lâm Bảo Bảo đang ngủ trưa nên hai cô gái liếc nhau, liền quyết định cũng đi nghỉ ngơi một chút.
Mãi đến lúc chạng vạng tối, Lâm Bảo Bảo mới mang một cái đầu tổ quạ xuống dưới tầng.
Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên đang ngồi trong phòng khách chơi đùa, Lâu Điện và Đàm Mặc mỗi người ngồi một bên của ghế salon làm việc của mình, bọn họ cố ý hạ thấp giọng như sợ làm ồn đến các cô gái.
Lâm Bảo Bảo ngáp một cái xuống lầu, Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên không chơi nữa mà chạy tới chỗ cô.
"Nhị Bảo, cậu ngủ ròng rã cả buổi chiều cẩn thận đêm ngủ không được đấy."
"Nếu đêm ngủ không được chúng ta đến bờ biển đi dạo nha."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hai cô bạn thân Lâm Bảo Bảo cũng không nhịn được cười theo.
Bữa tối là mọi người cùng nhau làm.
Lâu Điện là bếp trưởng, những người khác tự làm món đặc sản của mình, nguyên liệu nấu ăn là các loại hải sản vô cùng phong phú.
Ăn xong cơm tối sắc trời đã tối mịt.
Đàm Mặc kéo Lâm Bảo Bảo đang ngồi phịch ở trên ghế sa lon, nói: "Vừa rồi em ăn quá nhiều, mình đi dạo tiêu cơm một chút đi."
Lâm Bảo Bảo không muốn động đậy nhưng bị Đàm Mặc dùng khí lực cực lớn lôi đi.
Nhóm Lâu Linh đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài đều có chút lo lắng.
"Nhị Bảo cậu ấy... Có phải không mấy vui vẻ đúng không?" Bùi Tầm Huyên chần chờ nói.
Lâu Linh gật đầu, "Lúc cậu ấy không vui lúc thì sẽ khá im lặng."
Bùi Tầm Huyên nhớ tới thái độ khác thường lúc trưa của Lâm Nhị Bảo, và thậm chí còn không đề cập tới việc tắm suối nước nóng, sau khi ngủ trưa tỉnh dậy lại khá yên lặng, lúc ấy bọn họ còn cho là do cô chưa tỉnh ngủ, nhưng mà hiện tại xem ra đúng là có vấn đề.
Dù sao cũng là bạn thân ở chung ký túc xá mấy năm rồi nên cũng có hiểu nhau một chút.
Chỉ là, vì sao cậu ấy không vui?
Hai cô gái liếc nhau, đều có chút hoang mang, Đàm Mặc cũng không phải người lắm miệng, căn bản sẽ không nói gì với họ.