Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 56: Nói chuyện cùng Dương Ý Thư

Editor: Phương Huyền + Bạch Lộc Thời.

Hải thượng sinh minh nguyệt.

Thiên nhai cộng thử thì.

Dịch thơ:

Đại dương trăng sáng chiếu

Lung Linh cả chân trời.

Lâm Bảo Bảo ngồi bên trên phiến đá ngầm, nghe tiếng gió biển thủy triều nhẹ nhàng, nhìn ánh trăng trên mặt biển, đột nhiên nhớ tới câu thơ này.

Trầm tư một lát, suy nghĩ của cô lại trở lên trống không, cả người ngơ ngẩn.

Cho đến khi một bàn tay để trên đầu của cô xoa xoa, đem mái tóc về cơ bản đã bị gió biển thổi cho rối tung lên, xoa một lúc lại càng thêm rối, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đàn ông không an phận, ngữ khí có chút không tốt:" Anh làm cái gì đấy? Đừng xoa nữa, làm cho em có giống với bà điên không."

“Không điên, rất đẹp.” Đàm Mặc nói, như là đang an ủi cô,"đẹp một cách lộn xộn."

Lâm Bảo Bảo: “……”

Lâm Bảo Bảo bị sự an ủi thiếu nghiêm túc của Đàm Mặc làm cho bốc hỏa, sau đó cuối cùng nhịn không được mà bật cười.

Thấy cô cười, ánh mắt của Đàm Mặc cũng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, ôm cô từ trên đá ngầm xuống, nói: " Chúng ta đi dạo một chút."

"Lại đi? Em mệt, không muốn đi…."

Cô cong môi reo lên, cô không thể so được với người đàn ông có sức lực lớn, chứ không phải do cô lười, không bằng anh trực tiếp khiêng cô, hoặc cõng cô đi.

Hai người đi trên bãi cát, sóng biển theo từng đợt chồng chất mà đến, đập vào chân của họ, gió biển cũng từ từ thổi đến, toàn bộ đảo vừa dịu dàng vừa yên tĩnh.

Lâm Bảo Bảo hơi hơi nhắm mắt lại, lôi kéo anh.

Một lúc lâu sau, cô mở miệng nói: "Đàm Mặc, anh không nói cái gì sao?"

"Nói chuyện gì?" âm thanh của Đàm Mặc nhàn nhạt, không có gì lo lắng.

Trong lòng của cô bỗng dưng xuất hiện chút cảm giác bực bội không tên.

"Nói…. Nói về mẹ của em, em chán ghét bà ấy!" Cô đặc biệt nói thẳng ra.

"Anh biết, bà ấy không phải là một người mẹ tốt." Đàm Mặc nói.

Lâm Bảo Bảo mím môi, thầm nghĩ, cô chán ghét mẹ cô là có lý do, đến Đàm Mặc là người đứng ngoài xem cũng cảm thấy, bà ấy không phải là người mẹ tốt, đương nhiên việc con gái chán ghét bà ấy không phải là việc bình thường sao?

"Cho nên, em không cần để bà ấy ở trong lòng đâu." Đàm Mặc tiếp tục nói.

"Bà ấy không nên ảnh hưởng đến em, em chỉ cần đem anh đặt vào trong lòng mình là được rồi."

Lâm Bảo Bảo còn tưởng rằng anh muốn an ủi cô, nào biết sau khi anh nói câu kia xong, ngay lập tức phá tan tất cả.

Một cơn gió biển thổi tới, Lâm Bảo Bảo nhẹ nhàng a một tiếng.

Đàm Mặc đột nhiên ngồi xổm xuống, “Lên đi, anh cõng em."

Lâm Bảo Bảo im lặng dựa lên lưng anh, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, đem mặt vùi ở sau lưng anh.

Thật ra khi cô đột nhiên thấy mẹ mình ở chỗ này, tùy rằng Lâm Bảo Bảo dễ dàng bị bà ấy gây ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc cũng không quá khó chịu, việc thực sự làm cô khó chịu chính là……

Cô dựa trên bờ vai to lớn có lực của Đàm Mặc, nghe thấy hơi thở quen thuộc của anh.

Cô tưởng rằng, việc làm khó cô chính là, cô không biết Đàm Mặc sẽ luôn đối xử với cô như thế này hay không, có khi nào một ngày nào đó, bọn họ cũng giống như ba mẹ của cô vậy, sẽ xảy ra những điều không hay, cuối cùng chấm dứt cả đời, không qua lại với nhau nữa.

Cô không đủ tự tin để đầu tư vào một mối quan hệ tình cảm, cũng không tự tin có thể ở cạnh một người lâu dài được.

Lúc cô còn sở hữu sự tự tin, thì khi nhỏ tuổi, đã bị ba mẹ cô đánh gãy sự tự tin đó mất rồi.

******

Khi Lâm Bảo Bảo tỉnh lại, sắc trời đã hửng sáng.

Thấy cánh tay đặt trên eo mình làm cho cô biết, Đàm đại thiếu gia cũng ngủ nướng theo cô.

Cô nằm ngẩn ngơ một lát, rồi mới kéo cánh tay của anh ra để đứng dậy , đi chân trần đến cửa sổ sát đất, đem rèm cửa kéo ra, ánh nắng chói chang của mặt trời tràn vào, trong nhà cơ bản đang tối tăm bỗng chốc tràn đầy ánh sáng mặt trời, sáng rực ấm áp.

Cô nhìn cảnh biển yên tĩnh bên ngoài cửa sổ một lát, mới quan đầu lại nhìn về phía người đàn ông trên giường, nhớ lại tối hôm qua Đàm Mặc cõng cô đi lại trên bờ biển, không biết đi đến mấy giờ, cho đến khi cô ngủ, anh mới đưa cô về.

Anh nhất định rất mệt.

Suy nghĩ một lúc, cô quyết định không quấy rầy anh, mà rón rén đi về phía nhà tắm để tắm rửa một lát, thay đổi quần áo sạch sẽ, sau đó lại rón rén xuống lầu.

Hôm nay thức dậy tương đối trễ, nhóm người Lâu Linh không có ở đây, toàn bộ căn biệt thự đều yên tĩnh.

Vừa xuống lầu, Lâm Bảo Bảo cho rằng trong biệt thự không có người, lại không nghĩ tới ở trong phòng khách cô thấy một người phụ nữ đang ngay ngắn ngồi uống trà ở đó.

Trong nháy mắt, Lâm Bảo Bảo không biết phải bày ra vẻ mặt gì, chỉ có thể không thay đổi sắc mặt nhìn về phía người phụ nữ trong phòng khách.

Bà Lý đang ngồi nói chuyện với khách, thấy cô đi xuống liền cười nói: "Cô Lâm, cô Dương đã chờ người rất lâu."

Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn bà Lý, cũng không ngạc nhiên với việc bà Lý biết mẹ của cô.

Đây là biệt thự của Đàm Minh Bác, Dương Ý Thư cùng Đàm Minh Bác là bạn lâu năm, thỉnh thoảng Dương Ý Thư đến đảo này chơi, thậm chí ở tạm đây mấy ngày, cùng vợ chồng Lý gia hết sức quen thuộc.

Lâm Bảo Bảo đi xuống phòng khách, ngồi ở ghế salon đối diện Dương Ý Thư, hỏi: " Mẹ đến đây làm gì?"

Dương Ý Thư bỏ xuống nửa cốc trà nhài đang uống dở, dò xét cô, tùy ý nói: "Lâu rồi không gặp con, người làm mẹ như mẹ đến thăm con của chính mình không phải là chuyện bình thường sao?"

Lâm Bảo Bảo bĩu môi, "lúc tết, đầu con bị đập thành một lỗ máu phải nằm viện, cũng không thấy mẹ đến thăm con."

"Mẹ lúc đấy đang ở nước ngoài." Dương Ý Thư lơ đễnh nói: " Có cha của con ở đó, không có gì phải lo lắng."

Nghe này, đây là lời nói của người làm mẹ nên nói sao?

Kể cả Lâm Bảo Bảo biết tính cách của mẹ cô là loại tính cách nào, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Đại khái là thấy sắc mặt của cô hơi khó coi, khiến Dương Ý Thư không khỏi giải thích thêm vài câu, :"Nếu mẹ trở về, chắc hẳn sẽ cãi nhau với cha của con, con bị kẹp ở giữa, người khó chịu cũng là con, nên chi bằng mẹ không trở về." lại nói tiếp :"về sau biết con hồi phục rất tốt, mẹ liền an tâm."

"Ai nói con khó chịu? Con không bị kẹt ở bên trong, mẹ đừng lấy con ra làm cái cớ."

Dương Ý Thư thở dài, giống như đang nhìn một đứa bé đang cố ra vẻ quật cường, "Nếu con không khó chịu, trước kia con đã không khóc đến đáng sợ như vậy, lúc nào cũng trốn tránh không muốn gặp?"

Lâm Bảo Bảo bị bà kìm nén đến khó chịu: "Đó là khi con còn bé, bây giờ con đã lớn rồi, còn có thể như hồi trước hay sao?"

Dương Ý Thư nhướng đôi lông mày thanh tú, dường như muốn hỏi, có chỗ nào không giống nhau.

Chết tiệt, người phụ nữ này vẫn tự cho mình là đúng!

Lâm Bảo Bảo không muốn cùng bà nói chuyện, hướng về phía bà Lý nói: "có bữa sáng không bà? Cháu đói."

Bà Lý biết Đàm Mặc và cô hôm nay sẽ không đi ra ngoài, nên đặc biệt làm bữa sáng, nhanh chóng vì cô mang bữa sáng lên, nhưng nhịn không được nhìn hai mẹ con này một chút, luôn cảm thấy quan hệ của hai mẹ con này không tốt cho lắm.

Lâm Bảo Bảo quyết định không nhìn mẹ của cô nữa, ngồi ở trên bàn cơm ăn sáng, bà cũng lại đây ngồi.

Lâm Bảo Bảo để đũa xuống, nói với bà: "Mẹ có thể không cần phải xuất hiện trước mặt con, gặp lại mẹ, con không muốn ăn."

"Tại sao thế?" Dương Ý Thư cảm thấy con gái thật không biết nhìn, "dáng dấp của mẹ khiến cho người khác chán sao?"

"Đúng vậy." Lâm Bảo Bảo không chút do dự nói.

"Điều này chứng minh con mắt của con không tốt lắm, cần đi khám đi." Dương Ý Thư lạnh nhạt nói:" Đáng tiếc con không được di truyền vẻ đẹp của mẹ, bằng không sẽ không tầm thường như vậy."

Nói xong câu này, thần sắc của bà nói không nên lời, tỏ ra vẻ tiếc nuối phiền muộn.

Lâm Bảo Bảo lại một lần nữa nghẹn lời, "Lời này mẹ dám nói với bà ngoại sao?" Cô lớn lên giống bà ngoại, mẹ cô không e ngại bà ngoại sao?

"Có gì mà không dám? Đây là sự thật." bộ dạng của Dương Ý Thư vẫn tùy ý như cũ.

Mẹ kiếp! Lâm Bảo Bảo rất muốn chửi bậy.

Cuối cùng cô quyết định, ăn cho nhanh bữa sáng sau đó rời đi.

"Đúng rồi, Bảo Bảo, con cùng Đàm Mặc có chuyện gì xảy ra vậy? Hai đứa trước kia không phải luôn cãi nhau sao?" Dương Ý Thư hỏi: "Mẹ còn nghĩ là hai đứa không thể đến với nhau được."

"Thật sự xin lỗi, bây giờ bọn con ở chung một chỗ." Lâm Bảo Bảo nói mà không có biểu cảm gì.

"Chuyện này….." Dương Ý Thư suy nghĩ một chút, nói: "Vậy con tự quyết định cho tốt, đừng như mẹ và cha của con, cuối cùng vợ chồng cũng không thành được, trở mặt thành thù, hai người cả đời không qua lại với nhau."

Nghe thử xem, đây là lời nói mà người làm mẹ nên nói sao?

Lâm Bảo Bảo nín thở, lúc vừa muốn mở miệng, liền nghe được bà nói:" Đàm gia quá phức tạp, Đàm Mặc là người thừa kế được ông nội Đàm coi trọng, mặt ngoài không đơn giản giống như mình thấy. Nếu con muốn cùng cậu ta ở chung một chỗ, con sẽ phải gặp rất nhiều việc, không thể so với mâu thuẫn của mẹ và cha con trước kia được"

Nói tóm lại, Dương Ý Thư cũng không thấy khả quan về mối quan hệ giữa con gái bà và Đàm Mặc.

Lâm Bảo Bảo không nói chuyện, việc này cô so với ai khác đều biết rõ.

"Con là con gái của mẹ, mẹ không hy vọng trên phương diện tình cảm con chịu tổn thương, con và cậu ta có thể chơi đùa, nhưng đừng dành tình cảm thực sự."

Lâm Bảo Bảo vẫn như cũ không lên tiếng.

Thấy được bộ dạng này của cô, Dương Ý Thư có chút gì đó không hiểu? Mặc dù bà và con gái không ở chung với nhau nhiều, nhưng cũng đã từng chăm sóc cô đến năm năm tuổi, hai mẹ con đã từng gắn bó với nhau, nói chuyện cả ngày không hết, cùng nói cùng cười vô cùng vui vẻ, trong quá trình hôn nhân ấy con gái là người mang lại cho bà vô vàn niềm hạnh phúc.

Cho đến khi Lâm Bảo Bảo mặt không thay đổi ăn xong bữa sáng, mới nhìn bà, nói: "mẹ có tư cách gì quản con?"

Dương Ý Thư lạnh nhạt nhìn cô, "con lớn như vậy rồi, mẹ không nghĩ tới việc quản con."

"Vậy mẹ im mồm đi." cô có chút hung ác nói.

Dương Ý Thư liền im mồm.

Lâm Bảo Bảo từ trong mũi hừ một tiếng, đứng dậy muốn đi, đột nhiên nhìn thấy Đàm Mặc đứng trước cửa nhà ăn, không biết anh đã đứng đó nghe được bao lâu, thần sắc lạnh lùng, lộ ra một loại khí thế nào đó cực nguy hiểm.

Lâm Bảo Bảo bị dọa sợ, tim nhảy lên một cái.

Dương Ý Thư ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc trấn định tự nhiên, rõ ràng đã sớm phát hiện ra anh, nhưng bà vẫn muốn đem lời mình muốn nói nói ra.

Đàm Mặc bước tới, đi tới bên cạnh Lâm Bảo Bảo thần sắc đang có chút bất an, đầu tiên là nghiêng người hôn lên mặt cô một cái, sau đó nhìn về phía Dương Ý Thư, nói: "Dì Dương nếu không có việc gì, dì có thể đi được rồi."

Dương Ý Thư nhíu mày, dường như có chút giật mình với phản ứng của anh.

Trong trí nhớ của bà, Đàm Mặc vẫn là một thiếu gia ưu tú của Đàm gia, được Đàm gia dạy bảo cũng có chút thành công, sẽ không khiến cho người khác không có chút mặt mũi nào như vậy. Đặc biệt hơn nữa bà vẫn là mẹ của Lâm Bảo Bảo, bạn của Đàm Minh Bác, cũng xem như trưởng bối, trước kia Đàm Mặc đối với bà cũng coi như tôn trọng, nào giống như bây giờ?

"Bảo Bảo nhìn thấy dì, tâm trạng sẽ không tốt, nếu như có thể, hy vọng sau này hai người sẽ không cần gặp lại nhau." Đàm Mặc nói, "Những điều mà dì vừa nói lúc nãy, dì không cần lo lắng, cháu sẽ tự mình xử lý tốt."

Dương Ý Thư hỏi: " Cháu định xử lý như thế nào? Tương lai cháu cũng là người kế thừa Đàm gia, chẳng lẽ cháu định đem nó giấu đi, nuôi dưỡng nó giống như chim hoàng yến sao?"

Tuy rằng trong cuộc đời không phải toàn bộ đều là tình yêu, nhưng trong rất nhiều thời điểm, đàn ông và phụ nữ lại không nhịn được mà đuổi theo những đồ vật tốt đẹp hơn, sẽ càng gây tổn thương đến người kia. Hơn nữa tình yêu chưa bao giờ được dùng để trở thành lý tưởng cho sự tồn tại, mà cần phải sống dựa vào thực tế, dù cảm tình có mãnh liệt như nào, cũng bị hiện thực làm giảm đi.

Chính bản thân Dương Ý Thư đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, lại trải qua vài mối tình khác, bất kể so sánh ai với bà cũng không rõ ràng về việc tình cảm giữa nam và nữ được như bà.

Chỉ cần bọn họ muốn ở bên nhau, không thể tránh khỏi điều đó.

Đàm Mặc nói: "Cháu không muốn giải thích với dì làm gì, đây là việc giữa cháu với Bảo Bảo."

Anh không muốn giải thích nhiều làm gì, kéo tay Lâm Bảo Bảo đi ra ngoài.