Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 54: Gặp ngoài ý muốn

Editor: Bạch Lộc Thời

Sáng nay, bọn họ có một bữa bánh cá vô cùng ngon.

Bánh cá của Mr.John quả nhiên ngon tuyệt, mà bản thân ông mở tiệm cũng rất tùy hứng, không nói tới việc mỗi ngày giới hạn số lượng bán, nếu không có người quen giới thiệu căn bản cũng không tìm được tiệm của ông, rất nhiều du khách căn bản cũng không biết có tiệm này.

Nghe nói nhà của Mr.John là ở khu biệt thự trên đảo, ông mở tiệm chỉ là hứng thú thôi chứ không phải là để kiếm tiền nên căn bản có khách hay không ông cũng không thèm để ý, tay nghề của ông chỉ dành cho những ai hiểu được nhân phẩm của ông.

Bùi Tầm Huyên thầm nghĩ thế giới của người có tiền, cô không thể hiểu được.

Nghe nói bọn họ là được vợ chồng Gary giới thiệu tới —— vợ chồng Gary là người giúp việc trong biệt thự của ông, nên Mr. John rất nhiệt tình mời bọn họ ăn bữa sáng là bánh cá, khiến mấy thanh niên có chút ngại ngùng.

Có thể là do thời gian còn sớm nên trong cửa hàng không có ai, Mr.John cũng không bận nên ngồi nói chuyện phiếm bằng tiếng Anh kiểu Mỹ với bọn họ.

Đàm Mặc, Lâu Điện và Lâm Bảo Bảo thì trò chuyện với ông rất lưu loát, còn Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh thì có chút quẫn bách, may mắn là nhờ có mọi người giúp đỡ nên hai người cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.

Đang lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ thì có khách tới tiệm.

Là một thanh niên nhìn có vẻ lỗ mãng, mái tóc nâu rối bù, khuôn mặt non nớt lấm tấm tàn nhang.

"Mr.John, hôm nay có bánh cá không? Để cho tôi ba phần." Thanh niên trẻ nói.

Mr.John ok một tiếng, tay chân nhanh nhẹn đóng gói ba phần bánh cá vừa ra lò, nói: "Lại là Anderson bảo cậu tới mua à?"

Cậu thanh niên trẻ đần độn nói: "Đúng vậy, Anderson tiên sinh rất thích bánh cá ngài làm, nghe nói bạn gái của ông ấy cũng thích vô cùng, mà hôm qua bọn họ cãi nhau cũng bởi vì Anderson tiên sinh đã ăn mất phần bánh cá của bạn gái."

Lời ngon ngọt ai cũng thích nghe, Mr.John vô cùng vui mừng, ông cao hứng tặng thêm hai ly đồ uống cho cậu thanh niên kia.

Sau khi vui mừng tiễn cậu thanh niên kia Mr.John nói với các vị khách phương Đông trẻ tuổi đang ở trong cửa hàng: "Đó là Lợi Văn, là trợ lý của Anderson, các cậu biết Anderson không?"

"Nghe tên rất quen tai." Bùi Tầm Huyên nói nhỏ với hai cô bạn tốt.

Lâm Bảo Bảo gật đầu nói: "Mình có biết một đạo diễn người Ý tên là Anderson, ông ấy đã quay mấy bộ phim ở Hollywood rất nổi tiếng, nhưng mà ông lại có tài năng làm phim văn nghệ hơn, nghe nói ông là đạo diễn văn nghệ."

Lâu Linh nói: "Kỳ thật mình không quá thích kiểu phim đó, xem cảm thấy hơi khó chịu."

Bởi vì ba nữ sinh dùng tiếng Trung giao tiếp nên Mr.John nghe không hiểu, nói: "Ông ấy là đạo diễn người Ý, gần đây ông ấy đến quay phim ở hòn đảo này, nghe nói cũng đem rất nhiều đại minh tinh đến, rất náo nhiệt, nếu các cô cậu muốn cũng có thể đến xem một chút."

"Thật ạ?" Bùi Tầm Huyên mặt kinh ngạc, vô cùng phối hợp nói: "Như vậy thì nhất định phải đi xem, chúng ta còn chưa bao giờ xem hậu trường đóng phim đâu."

Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo cũng phụ họa, cảm ơn Mr.John đã cho biết điều này.

Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Mr.John, ba cô gái miệng ngọt, mặc dù hai người đàn ông cũng không nói nhiều nhưng rất biết cách nói chuyện, tóm lại Mr.John có ấn tượng rất tốt với bọn họ, thậm chí còn hẹn bọn họ có rảnh thì tới biệt thự của ông chơi.

Một bữa sáng bọn họ có được tình hữu nghị với Mr.John.

Sau khi ăn sáng xong bọn họ tạm biệt Mr.John, đồng thời còn hẹn ngày mai sẽ đến để ăn bánh cá.

Rời khỏi cửa hàng bánh cá của ông John, Lâm Bảo Bảo sờ sờ cái bụng no căng, cảm khái nói: "Nhờ có Tầm Huyên chúng ta mới có thể ăn được bánh cá ngon như vậy, lại còn quen được Mr.John."

Bùi Tầm Huyên cười hì hì nói: "Cái này thì phải cảm ơn bạn trai của Nhị Bảo mới đúng, nếu không phải anh ấy mời chúng ta tới đây nghỉ dưỡng thì mình cũng không có cơ hội quen với vợ chồng Gary."

Lâm Bảo Bảo nhìn về phía Đàm Mặc, ra vẻ đắc chí nói: "Nói tới nói lui, vẫn là phải cảm ơn mình nha. Dù sao anh ấy cũng như là mình thôi, cũng vẫn là mình mời cậu."

Lời này không sai nhưng nghe khiến cho người ta muốn đánh cô ấy.

Một bên ba nữ sinh hi hi ha ha trò chuyện, vừa đi vừa nhìn ngắm các cửa hàng xung quanh, nếu cảm thấy hứng thú cũng sẽ vào trong đi dạo.

Hai người đàn ông thì vẫn nghiêm túc đi bên cạnh bọn họ.

Thời gian qua dần du khách cũng nhiều lên, xung quanh có rất nhiều người ngoại quốc, Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên coi như đang luyện tập tiếng Anh, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm với du khách xung quanh hoặc là chủ cửa hàng, thu hoạch được rất nhiều kiến thức.

Chỗ để chơi ở trên đảo có rất nhiều, bọn họ đạp xe đạp đi qua trung tâm thương mại và khi dân cư rồi đi hết con đường này.

Không lâu sau đó bọn họ đã nhìn thấy được trường quay và đoàn làm phim mà Mr.John nói đến.

Chỗ quay phim tương đối vắng vẻ, nơi đó có đá ngầm lởm chởm, xung quanh không có nhiều người nên khi bọn họ đi ngang qua cũng không bị ngăn cản.

Mấy người bọn họ dừng xe, đứng ở ven đường nhìn.

Một đám nhân viên công vụ và nhân viên hậu trường đang bận bịu làm các công tác chuẩn bị, cũng không có thấy người nổi tiếng quen mắt nào, có lẽ là đang trang điểm ở những phòng nghỉ ngơi tạm thời kia, nhưng lại nhìn thấy thanh niên tên là Lợi Văn sáng nay tới cửa hàng của Mr.John mua bánh cá.

Lúc này Lợi Văn đang đi cùng một người đàn ông râu quai nón có thân hình cao lớn, bởi vì bộ râu nên nhìn không ra tuổi tác.

Đây chính là đạo diễn Anderson.

Từ trong tư liệu của đạo diễn Anderson có biết, năm nay ông cũng chừng bốn mươi tuổi, cũng không phải quá già.

Đạo diễn Anderson đang kiểm tra công tác chuẩn bị, thỉnh thoảng có chỉ dẫn mấy lần.

Cho tới lúc đã chuẩn bị đến không sai biệt lắm đạo diễn Anderson đi tới cái ô che nắng cách đó không xa, dưới ô che nắng có một cái ghế nằm, có một người phụ nữ ngồi ở đó, đưa lưng về phía ven đường nên chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh yểu điệu và mái tóc dài đen nhánh, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, giống như một bức tranh yên tĩnh.

Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng cũng làm người ta sinh ra cảm giác đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Lúc này đạo diễn Anderson đang khom lưng nói cái gì đó với người phụ nữ, sắc mặt cẩn thận như là chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ hù dọa đến người phụ nữ kia.

Lâm Bảo Bảo nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ kia chân mày hơi nhíu lại.

"Sao vậy?" Đàm Mặc hỏi.

Lâm Bảo Bảo hoàn hồn, không yên lòng nói: "Không có gì."

Cô lại đưa mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ kia, rồi mới dời ánh mắt nhìn những người khác trong đoàn phim.

Mãi cho tới khi mặt trời lên cao, mọi người mới đạp xe rời đi, tiếp tục đi dạo trên đảo.

Mãi cho đến khi chạng vạng tối mọi người mới trở lại biệt thự, mệt mỏi ngồi phịch ở trên ghế salon, buổi tối cũng không còn sức để đi dạo bên bờ biển.

Thấy bọn họ quá mệt mỏi, Mr.Gary liền đề nghị bọn họ có thể đến khách sạn suối nước nóng trên đảo để tắm suối nước nóng.

Lâm Bảo Bảo nghe xong lập tức giục mọi người đi tắm suối nước nóng.

Nhưng mà bởi vì thời gian quá muộn nên cuối cùng bọn họ quyết định ngày mai mới đi tắm suối nước nóng, còn đêm nay thì nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ngày hôm sau, bọn họ dậy thật sớm, đi tới cửa hàng của Mr.John để ăn bánh cá.

Mr.John vẫn rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, lúc đang ăn lại gặp cậu thanh niên tên Lợi Văn thở hồng hộc chạy tới mua bánh cá, vẫn là ba phần bánh cá.

Hôm nay Lợi Văn tới sớm, thời gian cũng không gấp nên rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Mr.John.

Mr.John hỏi hắn: "Tiến trình quay chụp của của các cậu tới đâu rồi? Tính tình của Anderson không tốt lắm đâu? Trước giờ hắn vẫn luôn là người xấu tính, nghe nói đã có rất nhiều minh tinh bị hắn mắng, thậm chí có người không chịu được mà từ chối không diễn nữa."

Lợi Văn gãi gãi đầu, đần độn cười nói: "Tôi vẫn cảm thấy khá tốt, Anderson tiên sinh chỉ là khá nghiêm khắc trên phương diện quay phim thôi, còn những lúc khác vẫn rất tốt."

Giống như là để tăng sức thuyết phục, hắn còn cho ví dụ, "Anderson tiên sinh đối xử với bạn gái rất tốt, ở trước mặt bà ấy vẫn luôn không dám lớn tiếng chỉ sợ hù sợ bà ấy. Lần này bởi vì bạn gái của Anderson cũng tới nên tất cả mọi người cảm thấy Anderson tiên sinh thay đổi rất nhiều, chỉ cần ông ấy tức giận mà có bạn gái ở đó thì ông ấy sẽ không tức giận quá lâu. Hiện tại tất cả mọi người đều hi vọng bạn gái của ông sẽ theo cùng đoàn phim, bà ấy không cần làm cái gì hết chỉ cần ngồi ở một bên nhìn là tất cả mọi người đều vui rồi. . ."

Lợi Văn đem một hai chuyện của đạo diễn Anderson và bạn gái nói ra, chỉ rõ một điểm: lúc quay phim thì Anderson là bạo quân, còn khi đối mặt với bạn gái của ông thì lại hóa thân thành một con cừu nhỏ, dịu dàng ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bạn gái Anderson thật lợi hại.

Có lẽ là một người phụ nữ rất lợi hại.

Sau khi Lợi Văn rời đi mọi người cũng ăn xong nên chào tạm biệt với Mr.John.

Hôm nay mọi người tách nhau đi chơi.

Bùi Tầm Huyên phất phất tay với Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh, "Hôm nay mình muốn tới phòng triển lãm tranh trên đảo, nên sẽ không đi cùng các cậu nha, chúc các cậu đi chơi zui zẻ."

Làm một cẩu độc thân, cô rất biết tự hiểu lấy mình, không muốn làm bóng đèn thì chỉ có thể tự đi tìm chỗ chơi một mình.

Về phần ở trên đảo có chỗ nào vui,chỗ nào để tiêu khiển, cô đã sớm hỏi vợ chồng Gary, tuyệt đối có thể gϊếŧ rất nhiều thời gian của một người.

Lâm Bảo Bảo vui mừng vẫy vẫy tay với cô ấy, còn Lâu Linh thì có chút xấu hổ, chỉ là không chờ cô ấy nói cái gì Lâu Điện đã che miệng của cô, kéo cô ấy đi.

Hôm nay từ Đàm Mặc đi xe đạp, còn Lâm Bảo Bảo ngồi phía sau xe đạp của anh.

Xe đạp dọc theo con đường ven bờ biển, xung quanh cũng có một số thanh niên đang đạp xe du ngoạn giống như bọn họ, nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến trong nháy mắt Lâm Bảo Bảo có ảo giác trở lại khuôn viên trường hồi cao trung.

Cô nhịn không được áp mặt tựa ở trên lưng anh, hé miệng cười.

Nhưng mà, lúc đi qua một bóng cây xanh, nhìn thấy một đôi nam nữ cùng nhau đi tới, sắc mặt Lâm Bảo Bảo có chút cứng đờ.

Người đàn ông phương tây cao lớn đi cùng một người phụ nữ phương đông nhỏ nhắn tinh tế uyển chuyển, người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp vô cùng, ăn mặc cũng rất phong cách thời thượng, khí chất mảnh mai có chút bí ẩn, có khí tức của một người phụ nữ thành thục, nhưng lại giống như một người đàn bà yếu đuối cần một người che chở, vô cùng động lòng người.

Người phụ nữ kia tùy ý nhìn xung quanh, lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Bảo Bảo, hững hờ trong ánh mắt của bà thu hồi.

Đột nhiên, bà ấy kêu một tiếng: "Bảo Bảo!"

Đàm Mặc chân dài đạp trên đất, dừng xe lại quay đầu nhìn.

Lâm Bảo Bảo cứng đờ ngồi trên xe, nhìn người phụ nữ kia đi tới phía mình.