Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo vẫn đi theo Đàm Minh Bác.
Ở trước mặt mọi người, cô không thể lên mặt với người lớn, lại thêm vị trưởng bối này đã đối xử với cô rất tốt từ khi nhỏ, cho dù cô có vô lương tâm cũng không thể cự tuyệt ông ấy. Huống chi trước đây đúng là cô thường tới Đàm gia chơi, tất nhiên Đàm gia chính là ngôi nhà thứ ba của cô.
Lần đầu tiên Đàm Minh Bác tới trường tìm cô, lại còn dùng lý do đàng hoàng như thế, cho dù Lâm Bảo Bảo đã biết ý đồ của hắn, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm thừa nhận.
“ Có phải vừa rồi Bảo Bảo và các bạn học lên kế hoạch du lịch vào tháng mười một không?”
Đàm Minh Bác mặt áy náy nói, “là chú quấy rầy con à?”
“Không, không đâu ạ......”
Đàm Minh Bác lập tức cười, “ta đã biết Bảo Bảo là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận mà.”
Lâm Bảo Bảo quay đầu, không muốn nhìn hắn.
Cô thực sự không phải người hiếu thuận ngoan ngoãn, lão đầu tử nhà cô lần nào cũng bị cô mắng tới mức nổi giận lôi đình, hận không thể bóp chết đứa con gái bất hiếu này, mấy đứa em gái thì cảm thấy người chị này thực sự là ác quỷ, chỉ ước gì cô mãi mãi đừng trở về nhà, cũng chỉ có Đàm Minh Bác mới cảm thấy cô là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng mà so với lão đầu tử nhà cô, Đàm Minh Bác càng giống như người cha mà cô mong đợi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không phải.
Lâm Bảo Bảo cho là bọn họ sẽ đi tới ngôi nhà lúc trước của Đàm Mặc, nào biết được xe của họ lại tiến thẳng ra nội thành, tiến vào đường cao tốc, đi tới thành phố Ngọc Châu ở bên cạnh.
Lâm Bảo Bảo hơi nhíu mày, “Đàm thúc, bây giờ Đàm Mặc thế nào?”
Đàm Minh Bác thở dài, “vẫn cứ như thế.”
“ Thật sự hắn bị ngã hỏng đầu óc rồi sao? Con lại cảm giác có lẽ không phải vậy đâu?”
Đàm Minh Bác đột nhiên im lặng.
Quả nhiên có ẩn tình.
Lâm Bảo Bảo nhìn hắn, bộ dáng muốn biết rõ đáp án, để cô tránh việc tiếp tục cùng Đàm đại thiếu có bệnh dây dưa, bị anh ta trêu đùa tới đau đầu nhưng lại không hiểu gì.
Qua nửa ngày, Đàm Minh Bác mới nói: “chuyện bị ngã hỏng đầu...... Hồi trước, A Mặc bị bắt cóc, lúc chúng ta đem nó cứu ra, nó bị thương và rơi vào hôn mê. Nó hôn mê mấy ngày mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì tính tình thay đổi rất lớn, bác sĩ nói hẳn là do bọn cướp đã làm chuyện gì đó cực đang sợ đối với nó, lại thêm nó bị ngã gây thương tổn đến não làm não bị chấn động nhẹ, nó....”
Nghĩ đến lúc đó những người đi cùng hắn tìm được con trai thì thấy anh đang nằm ở trong vũng máu, xung quanh khắp nơi đều là thì thể của bọn cướp bị xé nát, trong lòng Đàm Minh Bác cảm thấy vô cùng nghiêm trọng. Không ai biết tại sao bọn cướp lại trở thành như thế, người có chuyên môn đi tới kiểm tra thì phát hiện những vết thương kia giống như là bị dã thú gây ra, mà chỗ bọn cướp chọn chính xác có thú dữ to lớn sống ở đó.
Cuối cùng mặc dù đã lập án, chứng minh Đàm Mặc vô tội, cái chết của những tên bắt cóc kia không có quan hệ gì với hắn, nhưng Đàm Minh Bác mỗi lần nhớ lại một màn địa ngục kia vẫn vô cùng hãi hùng.
Mặc dù bọn họ không biết vì sao một mình Đàm Mặc có thể trốn được, nhưng cảnh tượng kia vẫn khiến cho người ta lạnh sống lưng.
Trừ cái đó ra, chính là sau khi Đàm Mặc tỉnh, cái bộ dạng lãnh khốc, vô cảm, toàn thân chỉ toàn là khí tức nguy hiểm, đến ngày cả cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú cũng bị kinh hãi run rẩy, tất cả đều nghi ngờ lúc anh bị trói đã phát sinh chuyện gì đó rất kinh khủng.
Về sau, Đàm Mặc ở trong bệnh viện lại mất tích.
Chờ tới khi bọn họ tra được tin tức của anh, phát hiện anh đã về nước, hơn nữa còn xuất hiện ở nam thành.
Những người khác không biết vì sao anh lại tới nam thành, chỉ có Đàm Minh Bác biết lí do, cũng cảm thấy thật sự may mắn, vẫn còn có một người khiến anh lo lắng, không có tự hủy hoại bản thân mình.
Đàm Minh Bác cảm nhận rõ ràng lúc Đàm Mặc tỉnh lại, anh không có quan trọng tính mạng của mình, phảng phất như sống chỉ là một loại đau đớn.
Đàm Minh Bác nhịn không được thở dài.
Những chuyện này, hắn không muốn nói cho Lâm Bảo Bảo, tránh cho cô bị hù dọa.
Sắc mặt Lâm Bảo Bảo quả thật có chút không tốt, “Vì sao Đàm Mặc lại bị bắt cóc? Ai dám bắt cóc hắn?”
“Việc này chúng ta vẫn đang điều tra, đáng tiếc tất cả bọn cướp đều đã chết, rất nhiều manh mối đã bị xóa, chúng ta cũng không cách nào xác định được là ai đã bắt cóc A Mặc. Nhưng mà người đem tin tức A Mặc để lộ ra ngoài, ta đại khái đã biết là ai.” Nói đến đây, trên gương mặt anh tuấn nho nhã của Đàm Minh Bác lộ ra ý lạnh.
Hắn bình thường không dễ tức giận, vẫn giống như một người hiền lành, nhưng dù sao cũng là con trai trưởng do chính tay Đàm gia lão gia tử dạy bảo lớn lên, làm sao có thể thật sự hiền lành? Đối phương muốn mạng của con trai hắn khiến Đàm Minh Bác vô cùng tức giận.
Lâm Bảo Bảo nói không nên lời cảm giác trong lòng mình.
Mặc dù cô đối với việc Đàm Mặc bị ngã tới hỏng đầu óc là đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng còn chưa độc ác đến mức nghĩ sẽ nhìn hắn bị người bắt cóc, bị người ta phá huỷ. Thậm chí chỉ mới nghe đôi thôi mà tay cũng nhịn không được nắm chặt. Cô nghĩ, mặc dù mình chán ghét Đàm Mặc, nhưng bọn họ chính xác đã lớn lên từ nhỏ với nhau, có tình nghĩa khó mà dứt bỏ, chỉ là bên trong chút tình nghĩa này tràn ngập rất nhiều nhân tố khác, khiến bọn họ nhìn nhau đã thấy ghét.
3 tiếng sau, xe đến biệt thự của Đàm gia ở thành phố Ngọc Châu.
Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc nước ngoài, nghe nói vào thời kỳ đầu của dân quốc, tổ tiên Đàm gia đã vượt biển, đi theo những người trẻ tuổi liều mình ra nước ngoài để kiếm tiền, trải qua mấy đời Đàm gia luôn cố gắng, một thế kỷ sau Đàm gia đã biến thành một quái vật khổng lồ.
Mãi đến thế hệ của ông nội Đàm Mặc, Đàm lão gia tử thấy trong nước đang phát triển từng ngày, người nào cũng có tư tưởng lá rụng về cội, nên quyết định đem Đàm gia chuyển về ở hẳn trong nước, Đàm Minh Bác chính là một trong những người bị phái trở về để phát triển sự nghiệp ở trong nước, tới gây dựng sự nghiệp ở thành phố Ngọc Châu.
Những năm này Đàm Minh Bác vẫn luôn phát triển ở trong nước, thậm chí còn kết hôn sinh con ở đây, đã vững chân ở trong nước.
Một đám con trai con gái của hắn cũng đều ở cùng hắn, ngoại trừ Đàm Mặc là con trai trưởng của Đàm gia, thỉnh thoảng bị Đàm lão gia tử đón tới ở bên cạnh, để tự thân dạy dỗ, muốn đem anh bồi dưỡng thành người thừa kế mà mình hài lòng nhất.
Xe vừa tiến vào biệt thự, trong biệt thự liền có hai người chạy ra.
Một người là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, da trắng xinh đẹp, thanh xuân dào dạt, vô cùng sinh động.
Thiếu niên còn lại mười ba mười bốn tuổi, có một gương mặt béo mập, mềm nhũn, dáng người đang ở thời kỳ phát triển, như một tiểu hoàng tử dễ thương.
Hai người vui sướиɠ chen đến trước xe, hướng về phía Đàm Minh Bác đang xuống xe vui vẻ kêu lên: “Ba, người đã về rồi.”
Chỉ là, khi thấy một khác nữa trong xe, hai chị em cực kỳ hoảng sợ, trăm miệng một lời nói: “ tại sao chị lại ở chỗ này?!!”
Lâm Bảo Bảo cười híp mắt nhìn dáng vẻ sợ hãi đến hoa dung thất sắc của bọn họ, trên gương mặt đáng yêu lộ ra một nụ cười ác ý, “Đàm thúc gọi chị tới đó, chị cũng không thể từ chối nên tất nhiên là đến đây rồi. Sao, không chào đón chị a?”
Hai chị em nhìn thấy Đàm Minh Bác, nào dám ở trước mặt cha mình nói lời không chào đón, chỉ có thể kìm nén bực tức nhìn cô.
Đàm Minh Bác mở cửa xe cho Lâm Bảo Bảo, nói với đôi nam nữ: “là cha mời Bảo Bảo tới nhà chúng ta nghỉ ngơi ít hôm, mấy ngày này các con phải ở chung với Bảo Bảo thật tốt có biết không?”
Hai chị em uể oải vâng một tiếng.
Đàm Minh Bác mang theo Lâm Bảo Bảo cùng hai chị em vào nhà.
Lâm Bảo Bảo cùng hai chị em Đàm Hân Cách đi ở phía sau hắn, Đàm Hân Cách trợn mắt nhìn Lâm Bảo Bảo, Đàm Diệp cũng phồng khuôn mặt bánh bao, vô cùng tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Lâm Bảo Bảo, đều tức đến muốn khóc.
Đi tới phòng khách, Đàm Minh Bác nhìn một chút, hỏi con gái: “Hân Cách, anh trai con đâu?”
Đàm Hân Cách mở miệng nói, “anh trai vẫn luôn ở trong phòng, con đã rất lâu không gặp anh ấy rồi.”
Đàm Diệp cũng ủy khuất nói: “ba ba, vì sao anh trai lại biến thành như vậy? Con không thích, anh ấy không nói chuyện với con, lại còn đuổi con đi ra ngoài.”
Đàm Minh Bác không trả lời, chỉ nói: “các con ở đây ngồi chơi một lát, ta đi lên xem một chút.
Sau khi Đàm Minh Bác lên lầu, để lại 3 người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Lúc này, Đàm Hân Cách vốn đang sốt ruột nhịn không được, lớn tiếng kêu lên: “Lâm Nhị Bảo, vì sao chị lại ở đây?”
“Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta, chúng ta không chào đón chị.” Đàm Diệp nói theo.
Lâm Bảo Bảo thoải mái nhãn nhã nhìn bọn họ, đột nhiên hướng trên lầu kêu lên: “Đàm thúc, Hân Cách cùng Tiểu Diệp nói không chào đón con --”
Lời còn chưa nói hết, liền bị hai chị em cùng nhau che miệng, đẩy ngã xuống ghế sa lon, một bên hốt hoảng nhìn hướng trên lầu, sợ Đàm Minh Bác nghe được, đột nhiên đi xuống.
Lâm Bảo Bảo vẫn cười híp mắt, kéo cái tay đang che miệng mình ra, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm kiêu ngạo nói: “các cưng tưởng chị đây muốn tới à? Nếu không phải là chú tự mình tới trường học tìm chị, chị đây còn không muốn tới đấy nhé? Các cưng một người hay hai người, kể cả chồng lên nhau còn không đủ cho chị đây chơi đùa đâu, chị còn muốn các cưng độc ác lên đuổi chị đi, như thế chị đây mới có lí do để không phải ở lại.”
“ Chị, chị vậy mà dám nói chúng ta độc ác?”
" Cái đồ con gái hư hỏng này!”
Hai chị em bị chọc tức, nổi trận lôi đình, muốn mắng to nhưng lại sợ bị Lâm Bảo Bảo lẻo mép mắng lại, tức giận đến mức đau cả gan.
Lúc này, người giúp việc đem trà và điểm tâm bưng lên, nhìn thấy ba người đang giương cung bạt kiếm, nhịn không được muốn ở lại.
Người giúp việc là tại mắt của Đàm Minh Bác, hay chị em Đàm Hân Cách mếu máo, không dám làm càn.
Sau khi mắng hai chị em này một trận, Lâm Bảo Bảo vô cùng sảng khoái, bưng chén trà có hương thơm ngào ngạt chậm rãi uống.
Mãi cho đến khi Đàm Minh Bác xuống lầu, nhìn thấy mấy cô cậu đang ngồi ở trên ghế sa lon thân thiện uống trà, hết sức vui mừng, nói: “Bảo Bảo, muốn đi nghỉ trước không? Đợi một lát ăn cơm, chúng ta sẽ gọi con.”
Lâm Bảo Bảo đứng lên, nói: “được ạ.”
Hai chị em Đàm Hân Cách chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi lên lầu.
Lâm Bảo Bảo cũng có phòng riêng ở Đàm gia, không phải phòng khách, mà là phòng công chúa giống như của Đàm Hân Cách, Đàm Minh Bác coi cô là một khuê nữ của Đàm gia, những gì Đàm Hân Cách có, cô cũng có, từ trước tới giờ đều không thiếu chút nào.
Phòng của Lâm Bảo Bảo là phòng thứ hai ở góc cầu thang lên tầng ba.
Lúc cô đi qua phòng thứ nhất cửa đột nhiên mở ra, một cánh tay vươn ra đem cô kéo vào.