Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Lâm Bảo Bảo trở lại ký túc xá, bạn bè của cô đều đang ở đây, hiện tại cô mệt mỏi vô cùng chuyện gì cũng không muốn nói, đi tắm, sau đó bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Bùi Tầm Huyên cùng Lâu Linh nhìn nhau, ngạc nhiên phát hiện người luôn bừng bừng sức sống như Lâm Bảo Bảo lúc này giống như một cây râu bị sương mù làm cho héo úa, thật là hiếm thấy.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến ngày đó người đàn ông đẹp trai mang Lâm Bảo Bảo đi.
Lâu Linh đứng trước giường của Lâm Bảo Bảo, quan tâm hỏi: “nhị bảo, cậu không sao chứ?”
Lâm Bảo Bảo ngáp một cái, “mình thì có thể có chuyện gì?”
“Nhìn bộ dạng của cậu trông khá là mệt mỏi."
“Nếu là cậu hai ngày đều ở cùng một chỗ với bệnh nhân có bệnh ở não, đương nhiên sẽ thấy mệt mỏi.” Lâm Bảo Bảo nói nhỏ.
Lâu Linh nháy mắt, “cậu người mà thứ sáu đưa cậu đi là Đàm đại thiếu sao?”
“Trừ anh ta ra còn có thể ai?” Lâm Bảo Bảo sờ sờ tóc còn có chút ướt, thở dài, “mình và anh ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, không nghĩ tới anh ta đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn vô cùng nặng, cho nên......” Muốn cùng bạn bè tâm sự, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lâu Linh thông cảm, nói :“đã như vậy, cậu nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.”
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.
Lâm Bảo Bảo vốn cho là sự việc sẽ dừng lại ở đây, vậy mà thứ hai lúc tan học, một đám nữ sinh tiến đến bên người cô, đều là hỏi về Đàm Mặc .
“Nhị bảo, soái ca mà thứ sáu tìm đến cậu là ai vậy?”
“Anh ấy nhìn không giống sinh viên, tương đối giống người có tiếng tăm trong xã hội."
“Không phải là bạn trai cậu à?”
“Nhị bảo, bạn trai cậu dáng dấp thật là đẹp, chiếc xe kia nhìn cũng rất cao cấp, là nhãn hiệu gì vậy.....”
“Nhị bảo, cậu quyết định vứt bỏ nam thần của mình, đi tìm người đàn ông khác ư?”
............
..................
Những nữ sinh mà Lâm Bảo Bảo quen đang thân thiết không ngừng hỏi thăm cô, đây cũng không phải là chuyện lạ, bình thường Lâm Bảo Bảo là một người thích náo nhiệt, cùng phần lớn nữ sinh có quan hệ cực tốt, là dạng người mà đến con trai cũng có thể làm bạn. Trở thành một người bạn tri kỉ, vì vậy có rất ít người không thích cô.
Lâm Bảo Bảo tất nhiên cũng sẽ không vì các bạn của mình hỏi thăm mà tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ, lại có chút không muốn nhắc đến Đàm Mặc.
Đành phải nói: “anh ấy không phải bạn trai mình, là mẹ mình...... Con trai của bạn mẹ mình, anh ấy tới tìm mình có chút việc, bây giờ thì xong rồi. Còn có, so với mình anh ta còn nhỏ tuổi hơn,” câu cuối cùng, Lâm Bảo Bảo dùng để đặc biệt thanh minh.
“Thật sự? Nhìn không ra nhỏ hơn cậu đấy.” Một nữ sinh ngạc nhiên nói.
“Không có cách nào khác, ai bảo Nhị Bảo lại có khuôn mặt đáng yêu như em bé vậy, ai đứng cùng cậu ấy trông đều có vẻ già đi.”
“Mỗi lần cùng cậu đi dạo phố, đều bị xem như đàn chị của cậu vậy."
“Nhị bảo vì sao khuôn mặt của cậu lại đẹp như vậy, toàn để người khác thiệt thòi?”
Sau một hồi, chủ đề của câu chuyện đã chuyển sang nói về tướng mạo của Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo vô cùng vô sỉ nói: “không còn cách nào, mình trời sinh đoan trang, chọn được bố mẹ tốt, các cậu ghen ghét cũng vô dụng.”
Vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người đều đưa tay lên xoa đầu nàng khiến cho mái tóc trở lên rối bời, nổi bật lên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như em bé, cũng làm cho Lâm Bảo Bảo vui sướиɠ cười lên.
Giữa trưa tan học, Lâm Bảo Bảo cùng Lâu Linh đi đến nhà ăn ăn cơm trưa, liền bị đàn anh Mộ Phong ngăn lại.
Mộ Phong đầy bụng oán khí, “Lâm Nhị Bảo, em vậy mà lại cho chúng ta leo cây!”
Lâm Bảo Bảo lúc này mới nhớ tới việc đi dạo ngắm cảnh vào cuối tuần trước, cô bị Đàm Mặc làm cho thể xác và tinh thần mỏi mệt, suýt chút nữa sụp đổ, làm gì còn thời gian nhớ đến sự việc khác nữa? Không thể không nói, chỉ cần dính đến chuyện của Đàm đại thiếu, dù xưa nay trí nhớ của Lâm Bảo Bảo cực tốt nhưng kiểu gì cũng sẽ tự động bài trừ những việc vặt vãnh khác, toàn tâm toàn ý tìm cách đối phó với Đàm đại thiếu.
Mặc dù đã nhắn tin cho Mộ Phong, nói cho đàn anh biết mình sẽ không đi, nhưng bây giờ đàn anh tìm tới cửa, Lâm Bảo Bảo vẫn còn có chút áy náy.
Lâm Bảo Bảo cười hì hì, nói: “thật xin lỗi a, Tịch Học Trường, nếu không thì hẹn tuần sau nhé? Đúng, cuối tuần sau cũng là quốc khánh, thời gian nghỉ dài, chúng ta sẽ đi chơi vài ngày, có được không?”
Mộ Phong trên mặt nộ khí dịu lại, cũng cảm thấy hứng thú, hỏi Lâu Linh, “Lâu học muội cũng đi sao?”
Lâu Linh cười nói: “Nhị Bảo đi em cũng đi.”
Lâm Bảo Bảo ôm lấy vai bạn tốt, đặc biệt cao hứng nói: “Linh Linh cùng em không giống nhau, cô ấy là người con gái ngoan ngoãn, trong nhà còn có người trông rất kỹ, nếu em không đi cùng thì anh trai nhỏ nhà cô ấy sẽ không yên tâm.”
Lâu Linh chỉ cười cười, trong tươi cười có chút bất đắc dĩ.
Mộ Phong cũng biết Lâu Linh có một nam sinh ở trường bên cạnh người đặc quan tâm cô, nghe nói đó là nam thần của nhiều nữ sinh trong trường, trước đây anh ta đưa Lâu Linh đến trường học, các nữ sinh kích động như gặp thiên thần và coi anh ta như nam thần.
Đồng thời anh ấy cũng là nam thần của Lâm Bảo Bảo.
Mộ Phong cao hứng vô cùng, anh ta không quan tâm chuyến đi chơi dài ngày kia, mà là bởi vì Lâu Linh cũng đi, nên anh phải đi.
Anh giúp những người anh em tốt của mình thiết lập mối quan hệ tốt, ngoại trừ việc từ chối không được, anh đối với Lâu Linh cũng có chút tâm tư, đáng tiếc đối phương lại không có ý gì, anh chỉ có thể kiên trì xuất hiện ở bên cạnh cô, hy vọng một ngày nào đó cô để tâm đến anh, đến lúc đó liền có thể ôm mỹ nhân về nhà rồi.
Sau khi dùng xong cơm trưa và Lâm Bảo Bảo bàn bạc xong về chuyện đi chơi dài ngày vào hôm quốc khánh, Mộ Phong cảm thấy đặc biệt hài lòng mà rời đi.
Lâu Linh nhìn bóng lưng của đàn anh rời đi, nhịn không được nói: “nhị bảo, vị Đàm đại thiểu đang ngã bệnh kia, cậu xác định quốc khánh sẽ không bị bên kia đưa đi ư?”
Lâm Bảo Bảo trừng to mắt nhìn cô, hoảng sợ thốt lên: “không thể nào? Cậu không nên nói lung tung.”
Lâu Linh thấy nàng thực sự hoảng sợ, lấy tay phui phủi cái miệng, biểu thị rằng cô sẽ không nói lại nữa.
Chỉ là cô không nói, không có nghĩa là sự việc sẽ không phát sinh, sự việc Đàm Mặc ngày đó đem Lâm Bảo Bảo lôi đi, Lâu Linh là người đứng xem thấy rõ ràng. Mặc dù Lâm Bảo Bảo một mực thể hiện ra mình rất chán ghét Đàm đại thiếu, nhưng lúc Đàm đại thiếu xảy ra chuyện, tâm trạng của cô lại không có sức sống, nếu không ngày đó đã không mặc cho người ta kéo đi.
Mặc dù không biết Lâm Bảo Bảo cùng Đàm đại thiếu là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ra được, giữa bọn hắn vẫn còn có chút tình nghĩa , đại khái là phần tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Lâm Bảo Bảo trong lòng cũng thấp thỏm, chẳng qua từ thứ hai đến thứ sáu, cô không có nhận được điện thoại đến từ Đàm gia, Đàm Mặc cũng không có phát bệnh thần kinh mà chạy đến trường học tìm cô, thời gian dần dần trôi cô liền đem chuyện này bỏ qua, đi làm những chuyện khác.
Thật vất vả để hết thứ sáu, mắt thấy một kì nghỉ dài hạn sắp đến, toàn bộ trường học đều náo nhiệt hẳn.
Các học sinh không phải lên kế hoạch cho một kì nghỉ dài hạn là về nhà thăm người thân,thì chính là đi chơi kết bạn, vô cùng náo nhiệt.
Học xong tiết học cuối cùng, Lâm Bảo Bảo bị một đám các nữ sinh bao quanh, điểm danh những người sẽ tham gia chuyến đi chơi dài ngày này, hầu hết các nam sinh và nữ sinh đều hướng về nàng để đăng kí, số người tham ra rất nhiều.
Lâu Linh ngồi ở một bên lật sách, một bên cười híp mắt nhìn xem bọn họ.
Lúc này, ngoài cửa sổ phòng học xuất hiện một nam trung niên mặc âu phục.
Người đàn ông trung niên này chăm sóc vô cùng tốt, toàn thân trên dưới lộ ra một loại mị lực của những nhân sĩ thành công, một gương mặt anh tuấn, mang theo nụ cười ấm áp, tao nhã, nho nhã, rất dễ dàng sinh ra lòng hảo cảm đối với người khác.
Người đàn ông trung niện xuất hiện, cũng hấp dẫn những sinh viên còn lại trong phòng học.
Lâu Linh lại liếc người đàn ông trung niên đó một cái, chỉ thấy hắn hướng chính mình cười một cái, hướng cô vẫy tay.
Lâu Linh đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cười hỏi: “vị thúc thúc này, chú tìm ai ạ?”
"Chú tìm Lâm Bảo Bảo, nghe nói là đang ở phòng học này?”
Lâu Linh hướng về phía người đang bị vây kín đến mức không nhìn thấy rõ, kêu lên: “Nhị Bảo, có người tìm cậu.”
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu, đẩy đám người ra, liền thấy người đang đứng ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Đàm thúc thúc, chú tại sao lại ở chỗ này?”
Đàm Minh Bác cười nói: “chú tới Nam Thành được nhiều ngày , ngày mai sẽ là kỳ nghỉ dài hạn, nghĩ là cháu cũng sẽ nghỉ, không bằng đến nhà chú nghỉ ngơi, cháu thấy như thế nào? Hân Cách cùng Tiểu Diệp cũng rất muốn gặp cháu.”
Lâm Bảo Bảo nghe xong lông tơ muốn dựng đứng, gương mặt Đàm Minh Bác tươi cười hoà ái, dễ gần lúc này lại nhìn giống như một con mãnh thú, một con rắn có độc.