Edit: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền
Sức mạnh của bàn tay kia cực lớn, Lâm Bảo Bảo còn chưa kịp chuẩn bị liền bị người nào đó kéo vào một gian phòng trang trí đơn giản, cửa phía sau lưng đóng lại, lưng của nàng cũng theo đó mà dựa vào bên trong cánh cửa cứng rắn.
Sau khi sự sợ hãi qua đi Lâm Bảo Bảo , Cô sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu trừng mắt với người trước mặt, giận dữ nói: “Anh làm gì vậy?”
Người kéo cô vào phòng nhìn cô không chớp mắt cũng không nói gì.
Lâm Bảo Bảo cũng dò xét anh, sau khi biết chuyện trước đó của anh, trong lòng Lâm Bảo Bảo cho rằng khi anh ở trong tay bọn cướp đã phải trải qua sự tra tấn dã man của bọn chúng, đến mức tính tình thay đổi cực lớn, mặc dù vẫn chán ghét anh, nhưng cũng quyết định thay đổi thái độ đối với anh tốt hơn một chút.
Cách một tuần không gặp, Đàm Mặc càng gầy hơn, có thể thấy nét tiều tụy ở hai đầu lông mày, dường như đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt. Bây giờ anh đang mặc một bộ quần áo màu trắng, cả người có vẻ thoải mái, chân dài cao lớn, an tĩnh đứng đó giống như một quý công tử hào môn, giống như một đóa Bạch Liên Hoa không nhiễm bụi trần.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy anh thay đổi quá nhanh, đến mức mình cũng sắp không nhận ra được.
Đây không phải là Đàm Mặc mười bảy tuổi trẻ tuổi nóng tính lại cố ra vẻ thành thục, cũng không phải Đàm Mặc của một tuần trước vô cùng quỷ dị, mà anh lúc này càng thêm thâm trầm nội liễm, tất cả nguy hiểm đều thu lại ở trong đôi mắt trầm mặc đen nhánh, giống như một con dã thú ngủ đông ở trong bóng tối, chỉ cần hơi không cẩn thận, liền sẽ khiến cho người khác phải chịu vết thương chồng chất.
Mà cô bây giờ giống như là một con vật xui xẻo bị một con thú dữ vô cùng nguy hiểm để mắt tới.
Lâm Bảo Bảo cũng không biết tại sao mình lại có loại suy nghĩ kỳ quái này, nhưng lúc này Đàm Mặc gây ấn tượng cho cô chính là như thế.
Trực giác cô thấy nguy hiểm, lại không biết cách làm thế nào thoát khỏi.
Nửa ngày Đàm Mặc mới đưa tay đυ.ng vào mặt của cô, giữa lòng bàn tay cảm thấy được khí tức ấm áp thuộc về người sống, khiến hô hấp của anh trở nên dồn dập.
Lâm Bảo Bảo bị hắn làm cho có chút sợ, giọng điệu vốn tức giận bất giác mềm xuống, “Anh, anh muốn làm cái gì?”
Đàm Mặc không nói gì.
Lâm Bảo Bảo ghét nhất cái đức hạnh đánh ba đòn còn không phát ra rắm của anh, lập tức lộ nguyên hình, hung ác nói:
“Anh mà vẫn không nói lời nào thì tôi đi đây.”
Cô làm bộ quay người muốn kéo cửa phòng ra ngoài lại bị Đàm Mặc ôm chặt.
Lâm Bảo Bảo lại một lần nữa bị chấn kinh trừng to mắt.
“Đừng đi.” Đàm Mặc ôm cô thật chặt trong ngực, vùi mặt ở cổ của cô, hô hấp dần bị khí tức thuộc về cô lấp đầy, chỉ có lúc này tâm của anh vẫn luôn bị nhốt trong bóng tối mới có thể có một chút yên bình.
Lâm Bảo Bảo bị doạ sợ, nhịn không được vùng vẫy.
Có thể là do sức của Đàm Mặc quá lớn, lại khiến cho cô không thể động đậy, cô chỉ là một nữ sinh bình thường, lại không có quái lực gì sao có thể đối thủ của một người đàn ông?
Huống chi sức của Đàm Mặc lớn đến lạ thường, cô hoài nghi kể cả đàn ông bình thường cũng không có sức lực lớn như của anh, khiến cho cô hơi đau.
“Thả tôi ra, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô vừa tức vừa kinh sợ, đầu óc đều bị hành động kỳ lạ của anh làm cho bối rối.
Cô biết bây giờ Đàm Mặc có bệnh, nhưng cô cũng không phải là gì của anh mà, vì sao anh lại chỉ nhìn chằm chằm mỗi cô? Nếu như cần người làm bạn, thì người nhà như Đàm Minh Bác hay hai chị em Đàm Hân Cách không phải thích hợp hơn sao?
“Anh chỉ là......chỉ là muốn ôm em một cái.”
Thanh âm của Đàm Mặc khàn khàn vàng lên ở ngay bên tại của cô, tựa như tất cả hô hấp của anh đều lướt qua chiếc cổ thon thả mẫn cảm của cô, khiến cho cả người cô nổi da gà, cơ thể mềm nhũn, sau đó giãy dụa càng mạnh hơn.
Trong lòng anh hoảng hốt, sợ cô thoát nên ôm mạnh hơn một chút, mãi cho đến khi nghe được tiếng gào đau đớn của cô, mới phát hiện mình đang làm đau cô vội vàng buông tay.
Tay chân anh luống cuống đứng ở trước mặt cô, giống như con cún bị người ta vứt bỏ.
Đáng tiếc Lâm Bảo Bảo đang bị đau đến khó chịu, không có nhìn rõ anh bây giờ, coi như có nhìn thấy, cũng chỉ sẽ thấy khuôn mặt anh không thay đổi, không có chút cảm xúc nào mà con người vốn nên có, không có cách nào phân biệt được cảm xúc thật dưới khuôn mặt đó.
Cô ấn eo nơi bị anh siết đau, thở dốc, sắc mặt có chút tái.
Đau đớn lại thêm kinh hãi khiến cho cô không thể kiềm chế tính tình của mình -- huống chi ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ cô vẫn luôn không có tính khí tốt, gầm nhẹ nói: “cuối cùng anh muốn làm gì? Đừng làm ra mấy việc không giải thích nổi có được hay không? Nếu như anh có bệnh, cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý chứ đừng đến giày vò tôi! Tôi cũng không phải là gì của anh hết, không có nghĩa vụ phải làm gì vì anh.”
Đúng vậy, cô đã xem như Đàm Mặc đang ỷ lại vào việc bị bệnh để giày vò mình, có bệnh thì ghê gớm lắm à?
Lời này mặc dù thật sự khiến người bị tổn thương, nhưng đây là sự thật.
Giữa cô và Đàm Mặc chưa bao giờ tồn tại một thứ tình cảm gì, nên không có nghĩa vụ phải chăm sóc và làm bạn bên cạnh anh chỉ vì anh bị bệnh.
Đàm Mặc hoàn toàn im lặng như trước đây.
Lâm Bảo Bảo xoa eo, vừa tức vừa đau lại cảm thấy bất lực.
Đối mặt với một người có bệnh, lại còn không chịu phối hợp, tức giận với anh có tác dụng gì?
Nàng quyết định vẫn là không nhìn anh thì tốt rồi.
Đang lúc cô xoay người muốn mở cửa ra ngoài, tay lại bị giữ chặt.
Cô quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang giữ chặt tay mình, mặt mày anh tuấn lại tiều tụy, phần tiều tụy kia không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh ngược lại tăng thêm cho anh mấy phần ưu buồn, kết hợp với khí tức lạnh như băng, nguy hiểm lại khiến anh càng thêm mê người.
May mắn mẫu người cô thích không phải như vậy, cho nên cô không bị anh mê hoặc chút nào.
“Anh thích em.” Anh nói, giọng khàn khàn
Lâm Bảo Bảo: “............”
Lâm Bảo Bảo nghi ngờ mình nghe lầm, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trống rỗng, sau đó chần chờ hỏi lại: “Anh, anh nói cái gì vậy?”
“Anh thích em, anh muốn em ở bên cạnh anh.”
Phản ứng của Lâm Bảo Bảo là hét lên một tiếng, hất tay của anh ra kéo cửa chạy.
Cô tông cửa hốt hoảng xông ra ngoài, tựa như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo, đến mức không nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa nhìn cô rời khỏi, u ám như một ác ma.
Nếu như cô nhìn thấy, nhất định sẽ lại bị kinh sợ một lần nữa.
Lâm Bảo Bảo kéo cửa ra, sau đó nặng nề đóng cửa lại, tay run run khóa trái cửa.
Làm xong một loạt động tác, cô nhẹ nhàng dựa vào cửa ngồi xuống, vuốt trái tim đang nhảy loạn của mình, tại như bị ù đi, cả người muốn nổ tung.
Cô nghi ngờ đây là trò đùa quái đản của Đàm Mặc.
Đàm Đại Thiếu nhất định là chán ghét cô cho nên mới bày trò để chơi cô một vố.
Nhưng cô cũng hiểu, Đàm Mặc bây giờ không phải là thiếu niên ba năm trước tâm cao khí ngạo, với giáo dưỡng của Đàm gia cũng sẽ không cho phép anh ta đùa giỡn tình cảm của một cô gái, coi như là chán ghét cô, anh ta cũng sẽ không bao giờ đem loại chuyện này ra đùa.
Cũng là bởi vì như vậy nên mới đáng sợ aaaaa!
Đàm Mặc sao có thể đối với cô......
Có lẽ là anh ta thật sự hỏng đầu óc rồi nên mới sinh ra loại tình cảm kỳ dị đối với cô, nó khiến anh phán đoán sai nên mới nghĩ là anh thích cô.
Lâm Bảo Bảo nghĩ tới đây, lần nữa muốn nổ tung.
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ cùng Đàm Mặc có cái tình cảm gì cả, trước đó cô còn từng nghĩ, dưới sự sắp xếp của gia tộc, Đàm Mặc sẽ cưới một cô gái môn đăng hộ đối, là một danh môn khuê tú để làm vợ, mà cô cũng sẽ trải qua cuộc sống mà mình muốn, tự do và không bị tình cảm gì bó buộc, sẽ không để bản thân mình bị tổn thương vì tình cảm nữa.
Tương lai của bọn họ sẽ không có một nút thắt giao lưu nào, tình cảm sẽ dần nhạt phai, rồi cuối cùng hai người sẽ trở thành hai đường thẳng song song.