John hôn mê rất lâu, đến tận khi choàng tỉnh, thậm chí gã còn hoảng hốt tưởng đâu mình vẫn đang mơ.
Chỉ có điều, tính cảnh giác vốn có khiến gã tỉnh táo lại rất nhanh.
Nơi này không phải khách sạn Hoàng Gia ở hành tinh Thủ đô.
John nheo mắt quan sát xung quanh, lập tức đưa ra phán đoán đó. Nơi này trông vô cùng lạ lẫm, không gian kín như bưng, chỉ có một tia sáng yếu ớt len vào qua khe hở chỗ cánh cửa. Nương theo nguồn sáng ít ỏi đó, hắn có thể thấy những bức tường xung quanh treo đầy dụng cụ tra tấn.
Đang không biết đây là đâu, cánh cửa phòng bất chợt mở ra, có người bước vào.
Người nọ đi một đôi giày da đen sạch sẽ, hông đeo thắt lưng có phần khóa cài làm bằng hợp kim trông rất tinh xảo, bộ trang phục đơn giản gọn gàng khiến vóc dáng người kia trông có vẻ rất cao ráo, cân đối.
Dáng người này hình như trông hơi quen quen…
John nheo mắt lại, người kia đang bước thẳng về phía gã. Chẳng bao lâu sau, một đôi mắt đen láy đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Cevai, là em đấy ư…” John nở nụ cười xấu xa. Gã vẫn nhớ lúc ở khách sạn, Cevai khó lòng nào khống chế nổi bản thân vì nồng độ pheromone tăng cao. Dáng vẻ đỏ mặt cố gắng giữ bình tĩnh ấy thật khiến người ta rung động, chỉ hận không thể lột sạch đối phương rồi càn rỡ bắt nạt, xâm phạm.
Lúc này, Đại Vương tử mặc trang phục thoải mái, đi giày da đen nhưng vẫn hấp dẫn lạ kỳ. Rõ ràng trông cao quý là thế nhưng lại khiến người ta không kìm được ham muốn chinh phục và chiếm hữu.
Omega yếu ớt ngoan ngoãn quá tầm thường, áp chế được Omega như Cevai chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao?
John liếʍ môi, còn chưa kịp nói gì, nắm tay cứng đe của Cevai đã nện thẳng vào cằm gã nghe “bốp” một tiếng.
“…” Võ nghệ của Đại Vương tử đúng là đỉnh, ra tay vừa nhanh, vừa ác, vừa chuẩn. Một cú này thẳng tay đấm gãy một cái răng nanh của John, miệng gã đầy mùi máu tươi tanh nồng.
“Anh có biết lúc thè lưỡi ra liếʍ môi, trông anh cực kỳ tởm không?” Cevai tiến tới tóm lấy cổ áo gã, gằn từng tiếng, “John, trong mắt tôi, anh y hệt một con chuột dưới cống, đầu óc mày chỉ toàn những thứ rác rưởi!”
Cevai nói chuyện không hề nể nang nhưng John mặt dày lại không biết nhục. Trái lại, gã điềm nhiên liếʍ vết máu bên môi, nhìn Cevai bằng ánh mắt sáng rỡ: “Tuy tôi không biết lúc đó em đã dùng thứ gì khiến tôi ngất đi, nhưng Cevai à, một ngày nào đó, khi em thực sự động dục, em sẽ khóc lóc cầu xin tôi cᏂị©Ꮒ em. Em đoán xem, đến lúc đó tôi sẽ thỏa mãn em như thế nào?” John hạ giọng, cười bỉ ổi.
“…” Cevai kìm nén cảm giác ghê tởm đến mức buồn nôn. Anh nhíu mày, bóp mặt John, ép gã ngồi thẳng trên ghế thẩm vấn rồi lại đưa tay lấy một sợi dây da treo trên tường, nhanh nhẹn trói chặt John lại.
“Chết cũng không biết hối cải. Chi bằng cho anh nếm thử thủ đoạn thẩm vấn Bộ Quân sự áp dụng với lũ phản đồ đi. Khi nào nếm đủ rồi thì chúng ta lại nói chuyện sau.” Cevai mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, tay ấn nút khởi động trên điều khiển từ xa, thành công khiến sắc mặt John trở nên méo mó chỉ trong nháy mắt.
Thiết bị tra tấn công nghệ cao tiện dụng thật đấy. Cevai vui vẻ nghĩ.
Chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái nút, chiếc ghế kia tự động tính toán ra mức tra tấn cực hạn mà người đang ngồi trên nó có thế chịu đựng sau đó không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điện. Mỗi lần như thế, từng sợi dây thần kinh của kẻ bị hành hình đều phải chịu đựng cảm giác đau đớn như bị cắt rời nhưng lại không đủ để ngất xỉu mà vẫn phải tỉnh táo mãi.
John cảm tưởng như từng lỗ chân lông trên người đều đang bị kim nhọn đâm vào, từng lần giật điện khiến gã hồn bay phách lạc.
Giật điện liên tục khiến ruột gan gã đau như bị vặn xoắn vào với nhau nhưng lại không thể khiến gã đau đến mức ngất xỉu.
Chỉ nửa phút ngắn ngủi, quần áo John đã ướt đẫm mồ hôi.
Còn Cevai…
Cevai đang nâng cốc cà phê ngồi đó cười tủm tỉm xem trò hay như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
John nghiến răng, hung tợn trừng mắt nhìn Cevai.
Cevai bình tĩnh nhấp một hớp cà phê, nói bằng ngữ điệu bình bình: “Quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh đấy.”
“…” Cặp mắt John ánh lên nét độc địa. “AAAAAA!”
Cùng với cường độ dòng điện tra tấn được tăng lên, toàn thân John cũng co giật dữ dội.
“Bảo tao cầu xin một Omega? Đừng có m… AAAAA!”
Tiếng kêu gào như sắp rách cả họng vọng ra từ phòng thẩm vấn. Thủ đoạn tra tấn của Cevai thực sự rất ác liệt…
Quan sát toàn bộ quá trình ấy qua camera giám sát, Clair nhếch môi mỉm cười.
Dù sao John cũng đắc tội với Cevai, cứ giao việc xả giận này cho quái thú là xong, hắn không cần bận tâm nhiều. Clair tin chắc rằng Cevai thừa sức khiến John sống không bằng chết.
Sĩ quan phụ tá Parson thấy Tướng quân thế mà lại cười, không kìm được bèn nói: “Khụ, Tướng quân, thủ đoạn của Đại Vương tử như thế… Anh không sợ sau này có ngày… sẽ dùng trên người anh à?”
Omega lợi hại như vậy quả thực rất đáng sợ, không những thẳng tay tra tấn Alpha dám đắc tội mình đến mức gã phải kêu gào thảm thiết, anh còn bắt kẻ đó phải quỳ xuống cầu xin. Sao mà nghĩ ra được vậy?
Nghe thấy câu hỏi của sĩ quan phụ tá, Clair mỉm cười, nói: “Không đâu. Thực ra Cevai có chừng mực lắm, cậu ấy rất ác với những kẻ dám đắc tội với mình nhưng với những người cậu ấy quan tâm, cậu ấy sẽ rất dễ mềm lòng. Sau khi kết hôn, giả sử tôi có khiến cậu ấy giận, cùng lắm cậu ấy chỉ lơ tôi hoặc là cấm cửa tôi vài hôm thôi.”
Sĩ quan phụ tá Parson gượng gạo nhìn Tướng quân đang mỉm cười, thầm nghĩ… Chắc cũng chỉ có mỗi mình anh dám cưới vị kia!
Clair tiếp tục xem trò hay qua màn hình. Trong phòng thẩm vấn, John đã bị tra tấn đến mức cả người run bần bật, miệng sùi bọt mép.
Ấy thế nhưng lòng tự tôn chết tiệt đã ăn vào xương tủy Alpha lại khiến gã nhất quyết không chịu quỳ xuống cầu xin Cevai mà vẫn tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Thấy gã đã run bần bật, đầu cũng cúi gục xuống, bấy giờ Cevai mới ấn nút tạm dừng, nâng cằm John bằng mũi giày da, nói: “Anh biết tại sao tôi coi thường anh không?”
John nheo mắt không đáp, miệng vẫn đang không ngừng ho ra máu.
Cevai thản nhiên nói: “Thứ nhất, anh hoàn toàn không hiểu thế nào là “thích”. Thích một người, điều kiện tiên quyết là phải tôn trọng đối phương. Còn anh lại thiển cận cho rằng chỉ cần chiếm được là đủ.”
Cevai nhấc chân cao hơn, ép John phải ngẩng đầu lên. Anh nhìn thẳng vào mắt John, khinh khỉnh nói: “Thứ hai, loại suy nghĩ “Ta là Alpha, ta sẽ có được mọi thứ” trong đầu anh khiến tôi thấy cực kỳ ngây thơ và nực cười. Anh là Alpha, tôi là Omega, đúng, nhưng đó chỉ là thứ bẩm sinh không ai có quyền lựa chọn.”
“Anh biết không, kẻ ỷ vào ưu thế bẩm sinh để bắt nạt người khác là kẻ vô dụng nhất. Bởi vì ngoại trừ ưu thế vốn có của Alpha, anh thật sự… chẳng có ưu điểm nào khác.” Cevai cười nhạt, hạ chân xuống, nói tiếp, “Thực ra anh rất thảm hại, thế nên hôm nay tôi sẽ không gϊếŧ anh. Với tôi, gϊếŧ anh chẳng khác gì gϊếŧ một con chuột, tôi lười tự làm bẩn tay mình.”
John: “…”
Nói hết mấy câu đó, Cevai ung dung quay người rời đi. Cốc cà phê khi nãy uống dở bị anh bỏ lại vẫn đang tỏa ra hơi ấm như một sự cười nhạo trắng trợn dành cho John.
John híp mắt nhìn theo bóng lưng Cevai rời đi. Không biết vì hướng ánh sáng hay điều gì, cái bóng in lại của Cevai bị kéo dài lê thê khiến vóc dáng anh trông cũng cao to một cách lạ kỳ.
Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ kỳ quái chợt xuất hiện trong đầu John: Dù là một Omega nhưng người kia vẫn ở một nơi gã không tài nào với tới nổi.
Không chỉ là địa vị thân phận, ngay cả trái tim Cevai cũng cao vời vợi đến mức người ta không thể chạm đến.
Có lẽ trên đời này không tồn tại bất kỳ Alpha nào đủ tư cách đứng cạnh Cevai?…
John mơ màng nghĩ trong lúc đau đớn khó chịu trên thân xác khiến gã dần dần chìm vào hôn mê thêm một lần nữa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, Clair lập tức rời mắt khỏi màn hình giám sát.
Sĩ quan Parson biết ý đánh tiếng: “Tướng quân, tôi có việc cần xử lý, anh và Vương tử điện hạ cứ nói chuyện thoải mái.”
Clair phất tay ý bảo hắn có thể đi, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Nét mặt Cevai trông bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Clair tiến tới, dừng lại ở vị trí cách anh khoảng nửa mét, mỉm cười hỏi: “Hả giận chưa?”
“Rồi.” Cevai mệt mỏi ngồi xuống sô pha, day huyệt thái dương, “Alpha chủ nghĩa Chauvin* khốn kiếp chết cũng không biết hối cải, dạy dỗ thế là đủ rồi. Tôi chẳng muốn lãng phí thời gian với gã.”
* Chủ nghĩa Chauvin (Chauvinism) là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh.
Clair vỗ nhẹ lên vai Cevai, ôn hòa nói: “Đừng tức giận.”
“Việc gì tôi phải tức giận.” Cevai cười cười, nói tiếp, “Tức giận với gã chẳng khác gì tức giận với con chuột. Sao phải hạ thấp bản thân vì một con chuột chứ?”
Clair gật đầu tán thành.
Tính tình Cevai luôn lạc quan, thoải mái như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân giúp anh có thể vượt qua mọi gian nan để bước lên được ngai vàng đứng đầu giới giải trí. Kiếp này, từ khi sinh ra anh đã là Vương tử Đế quốc với thân phận cao quý, tiếc là đặc tính Omega khiến anh không thể thực hiện được rất nhiều khát vọng. Tuy vậy, dù trở thành Omega, anh cũng không hề đau khổ, trái lại, anh luôn tìm mọi cách giải quyết từng vấn đề, vẫn sống rất thoải mái, tự tại.
Có được trái tim anh thật sự quá gian nan.
Nhưng một trái tim thẳng thắn như vậy, một khi có được sẽ hạnh phúc vô cùng!
Clair nhìn bóng lưng Cevai quay đi lấy cốc rót cà phê, không nhịn được mà bật cười: “Cậu cố tình bỏ cốc cà phê lại phòng thẩm vấn để chọc tức John đấy à?”
Cevai ngoảnh lại, vừa uống cà phê, vừa nói với vẻ vô tội: “Tôi tồi tệ đến thế sao? Chỉ quên cầm đi thôi mà.”
“…” Người này thỉnh thoảng đúng là làm người ta tức chết cũng không đền mạng. Chắc hôm nay John bị anh chọc cho điên luôn rồi.