Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 72: Cận vệ

Vì Clair cam đoan sẽ không quấy rầy, Cevai cũng không băn khoăn thêm nữa, yên tâm ở lại căn cứ quân sự tại hành tinh Ryan.

Sáng hôm sau thức dậy, quả nhiên hành tinh Ryan đã đổ một trận tuyết lớn. Lâu lắm rồi Cevai chưa được ngắm tuyết, anh bèn bảo Bạch Lộ biến thành hình dạng xe bay thông thường rồi lái nó ra ngoài dạo chơi.

Tuyết rơi suốt đêm khiến cả thế giới biến thành đồng tuyết mênh mông. Ngút tầm mắt đều là sắc trắng của tuyết, rất nhiều bông tuyết vẫn đang rơi lả tả. Cevai ngồi trong khoang điều khiển của Bạch Lộ, hào hứng ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Hành tinh Ryan là một hành tinh hoang vắng, cằn cỗi nằm ở vùng rìa Đế quốc. Ngoại trừ lực lượng thuộc Quân đoàn Ngôi Sao do Clair đưa tới đây sẵn sàng chi viện cho Nguyên soái đồng thời bảo vệ an toàn cho hành tinh, nơi này chỉ có một ít binh lính đóng trú trường kỳ phụ trách công việc khai khoáng. Dân bản địa sống trên hành tinh cực kỳ thưa thớt.

Nơi này có vẻ yên tĩnh hơn hẳn so với hành tinh Thủ đô phồn hoa, náo nhiệt. Hơn nữa, sau khi trời đổ tuyết lớn, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng, cả hành tinh như một thế ngoại đào nguyên được đắp nên bởi tuyết trắng.

Cevai rất thích phong cảnh nơi này. Sau khi tới một khu đất trống, anh cho Bạch Lộ đáp xuống rồi nhảy ra khỏi khoang điều khiển.

Nhiệt độ bên ngoài vô cùng thấp, tuy đã mặc quần áo giữ nhiệt nhưng hai bàn tay lộ ra ngoài vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Cevai chà xát hai tay, chạy chậm vài bước để làm nóng người. Quay lại nhìn, từ khi anh ra khỏi quân khu, hai người kia vẫn luôn lén lút bám theo.

Cevai thuận tay vo hai quả cầu tuyết ném ra xa. Hai tiếng “bộp, bộp” vang lên, hai quả cầu tuyết đập trúng mặt hai người nọ.

“…” Sĩ quan bị ném cầu tuyết trúng mặt ngơ ngác nhìn Cevai.

Cevai tiến tới đối diện hai người, nhíu mày hỏi: “Bám theo tôi làm gì?”

Nhìn vào bộ quân phục màu lam sẫm chỉnh tề đang mặc, rõ ràng hai người này là sĩ quan của Quân đoàn Ngôi Sao. Cấp hiệu trên vai có lẽ là quân hàm đại tá. Vóc dáng cả hai đều rất cao to. Suốt quãng đường đi vẫn luôn bám theo sau Bạch Lộ.

Ban đầu, Cevai tưởng hai người đó đang đi làm nhiệm vụ nên cũng không để ý nhiều. Nào ngờ, khi anh cho Bạch Lộ dừng lại, chiếc xe bay kia cũng dừng lại ở đằng xa. Thấy Cevai ra khỏi khoang điều khiển, hai người kia cũng xuống xe. Cevai lập tức nhận ra hai người đó đang theo dõi mình.

Nhưng hai người này cũng rõ ngốc, Cevai đột ngột vo cầu tuyết ném tới, cả hai cũng không biết đường tránh mà vẫn đứng đó lĩnh trọn. Bị ném trúng, mặt mũi cả hai dính đầy tuyết trông đến là buồn cười.

“Clair phái các anh đi theo đúng không?” Cevai quan sát hai người, lạnh lùng hỏi.

Sĩ quan có nước da bánh mật cung kính hành lễ với Cevai, nói: “Thưa phu nhân, tướng quân lo lắng về sự an toàn của anh nên lệnh cho chúng tôi bảo vệ anh từ xa. Phu nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không quấy rầy anh đâu.”

“…” Sau một hồi im lặng thật lâu, Cevai cười nhạt, hỏi lại: “Anh vừa gọi tôi là gì?”

Sĩ quan kia ngẩn người, nghiêm túc gọi lại: “… Phu nhân tướng quân?”

Cevai nhướng mày, tay phải siết lại thành nắm đấm, lưu loát tung một cú đấm móc khiến đối phương ngã ra đất, lại hạ giọng nói: “Tôi còn chưa kết hôn với Clair, “phu nhân tướng quân” là danh xưng cho anh thích gọi thì gọi à? Tướng quân của các anh không dạy các anh cách ăn nói hay sao?”

Bị đấm, sĩ quan xấu hổ đứng dậy từ trong tuyết, ngoan ngoãn sửa miệng: “Rõ thưa phu… à không, Vương tử điện hạ.”

Cevai trợn trắng cả mắt, gọi thẳng vào thiết bị truyền tin của Lam Tinh, đanh mặt nói: “Clair, có phải cậu rảnh quá rồi không? Tôi chỉ ra ngoài ngắm cảnh thôi, phái hai người đi theo tôi là có ý gì?”

Clair mỉm cười ôn hòa, bình tĩnh đáp: “Thôi nào, cậu đừng giận, chẳng phải vì tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu à? Hành tinh Ryan ở ngay biên giới Đế quốc, nhỡ chẳng may cậu bị nằm vùng của Liên bang tấn công hay bắt đi mất, tôi sẽ không biết phải ăn nói sao với phụ vương cậu.”

Cevai bực dọc gắt lên: “Đừng có khua môi múa mép, mau gọi bọn họ quay về!”

Hai cận vệ: “…”

Phu nhân hung dữ quá, dám nói chuyện kiểu đó với Tướng quân, ra tay đánh người cũng rõ ác. Thiếu tướng Clair đáng thương, sau này kết hôn chắc chắn sẽ thành ông chồng bị vợ quản chặt, thể nào cũng bị Đại Vương tử đánh. Hai cận vệ thầm nghĩ vậy trong lòng.

Clair mỉm cười, nói: “Đừng đuổi vội, hai người này là hai tướng sĩ trung thành nhất trong Trại Cận vệ Quân đoàn Ngôi Sao đấy, hơn nữa đều đã kết hôn rồi, cậu có thể yên tâm tin tưởng họ. Cevai, Vương tử như cậu dạo chơi bên ngoài một mình, nếu phụ vương cậu mà biết, hôn phu của cậu là tôi sẽ khó xử lắm. Cậu cũng thông cảm cho tôi chút đi.”

“Tôi…” Cevai biết Clair cũng chỉ đang lo cho anh mà thôi. Hiện tại, anh không tiện quay về hành tinh Thủ đô ngay. Nếu đã công khai ở lại Quân đoàn Ngôi Sao với thân phận “hôn phu”, giả sử chuyện anh ra ngoài một mình bị đồn ra, quả thực sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Ai lại để Omega chưa cưới của mình chạy khắp nơi một mình?

Thiếu tướng Clair phái hai cận vệ trung thành đã kết hôn đi theo bảo vệ Vương tử Cevai, trong mắt người ngoài, đó mới là hành động bình thường nhất.

Dù sao cũng là diễn cho người khác xem, sau khi bình tĩnh lại, Cevai nhanh chóng hiểu rõ vấn đề, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Clair mỉm cười: “Cậu cứ chơi cho thoải mái. Những việc khác, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Nói xong, hắn lại nhìn sang phía hai thuộc hạ, “Hai cậu đi theo bảo vệ Cevai từ xa, có vấn đề gì lập tức báo lại với tôi. Còn nữa, cố gắng cách xa Vương tử điện hạ một chút, đừng làm phiền cậu ấy.”

Cả hai lập tức cúi người: “Rõ thưa Tướng quân!”

Cevai quay sang liếc nhìn hai người một cái. Chợt nhớ ra Clair bảo rằng cả hai người này đều đã kết hôn, anh nhất thời tò mò, vẫy tay gọi hai người tới: “Lại đây.”

Hai Alpha nghiêm nghị đứng yên bất động.

Cevai cau mày: “Gọi các anh lại đây đấy! Sợ tôi ăn thịt chắc?”

Alpha ban nãy bị đấm đỏ mặt bước tới.

Cevai hỏi: “Anh làm việc trong Quân đoàn Ngôi Sao bao lâu rồi?”

Người nọ cao giọng đáp: “Mười năm rồi.”

“Kết hôn lúc nào?”

“Ba năm trước!”

“Vợ anh thế nào?”

Nhắc đến vợ mình, Alpha kia dường như khá thẹn thùng. Hắn ngại ngùng nói: “Omega nhà tôi tốt tính lắm, dịu dàng chu đáo. Bé trai em ấy sinh cho tôi rất đáng yêu, năm nào tôi cũng dành thời gian về hành tinh Thủ đô thăm hai cha con em ấy.”

Cha con? Cevai nghi hoặc hỏi lại: “Vợ anh là nam à?”

Alpha đáp: “Đúng vậy thưa điện hạ. Omega của tôi là nam.”

Cevai nhíu mày, hỏi người còn lại: “Anh thì sao?”

Cevai hành lễ với Cevai, nghiêm nghị đáp: “Thưa điện hạ, Omega nhà tôi cũng là nam, năm ngoái mới sinh một bé gái cho tôi, giờ bé đã tròn 1 tuổi.”

Cevai: “…”

Ôi cái thế giới điên rồ này!

Nói chuyện với hai Alpha này thực sự khiến anh sụp đổ đến rơi rồi. Cevai tin chắc rằng Clair cố tình phái hai người này tới trêu tức anh. Nhìn mà xem, Alpha người ta đều cưới vợ là Omega nam kia kìa, cuộc sống cũng hạnh phúc mỹ mãn, vậy nên Cevai à, cậu đừng khước từ nữa, mau chóng chấp nhận tôi đi.

Cevai rất muốn lao thẳng vào mẫu hạm hàng không của Quân đoàn Ngôi Sao để đánh cho Clair một trận tơi bời.

Mang theo hai cận vệ ngắm đã đời cảnh tuyết ở hành tinh Ryan, Cevai quay trở về phòng ký túc Clair đã nhường lại cho mình.

Tuy Clair không ở đó nhưng trên bàn lại có một máy tính quang học loại nhỏ và một tờ giấy với nét chữ phóng khoáng của Clair: “Tôi bảo Lam Tinh tải rất nhiều phim về cho cậu. Nếu ở trong phòng chán quá thì xem phim nhé.”

Cevai mở máy tính quang học ra, quả nhiên bên trong có rất nhiều bộ phim đủ các thể loại. Những bộ phim chủ đề chiến tranh bối cảnh hoành tráng mà anh thích nhất được xếp ngay đầu tiên, tổng cộng phải hơn trăm bộ. Hiển nhiên, Clair đã tốn rất nhiều tâm huyết. Hắn vẫn luôn hiểu rất rõ về anh.

Nếu Clair mà là nữ thì thật tốt. Dịu dàng, chu đáo như thế, chắc chắn anh sẽ cưới luôn không cần chần chừ.

Cevai vừa phiền muộn suy nghĩ, vừa bật phim lên xem.

Nhưng kỳ lạ là dù phim có hấp dẫn đến đâu anh cũng xem không vào. Trái lại, cảnh Clair hôm trộm anh cứ tái hiện đi tái hiện lại trong đầu. Cevai thấy phiền không chịu nổi, bèn tắt máy tính nằm xuống giường ngủ luôn.

Ba ngày tại hành tinh Ryan cứ trôi qua một cách bình lặng như thế.

Kể từ khi bước vào thế giới này, ba ngày đó thực sự là ba ngày nhàn nhã, thảnh thơi nhất của Cevai. Mỗi buổi sáng, Clair đều phái người chuẩn bị bữa sáng cho anh. Tuy Clair không ở cạnh nhưng hắn vẫn chăm lo rất tỉ mỉ cho sinh hoạt hằng ngày của Cevai.

Thực ra Cevai cũng thấy rất cảm động. Thật sự rất khó để có được một người thấu hiểu và quan tâm mình đến vậy.

Nhưng đó lại là một người đàn ông, hơn nữa đối phương còn thích anh. Điều này khiến Cevai đau đầu vô cùng.

Nghĩ đến John dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ pheromone Omega trong khách sạn Hoàng Gia ở hành tinh Thủ đô hòng chiếm lấy mình, Cevai lại càng đau đầu hơn. Là Omega nam phiền phức thật đấy!

Nhưng sau khi tỉnh lại, John sẽ làm gì? Tại sao đã ba ngày trôi qua mà phía hành tinh Thủ đô vẫn không có chút động tĩnh gì?

Trong lúc đang băn khoăn muốn liên lạc với Clair, hệt như sóng não đồng bộ, Clair cũng gọi video tới ngay lúc này, mỉm cười hỏi: “Dậy rồi à? Tôi có tin tốt này muốn nói với cậu.”

“Tin gì vậy?” Cevai tò mò hỏi, “Có phải có liên quan đến John không?”

“Đúng thế.” Clair gật đầu, “Dù sao John cũng là cháu đích tôn của Quân đoàn trưởng Quân đoàn Lôi Đình, hiện tại tôi không thể gϊếŧ gã nhưng vẫn có thể tìm cách bắt gã lại.”

Cevai kinh ngạc: “Cậu về hành tinh Thủ đô xử lý chuyện John? Chẳng phải cậu không thể rời khỏi đây à?”

“Tôi đâu có về.” Clair cười nói, “Thực ra lúc đến khách sạn đón cậu, tôi đã báo tin cho Carlo, nhờ cậu ấy tới hỗ trợ giải quyết hậu quả, bí mật đưa John đã hôn mê đi sau đó tìm cơ hội đưa gã đến hành tinh Ryan để xử lý.”

Hiển nhiên Clair đã có tính toán từ trước, biết chắc rằng không thể để gã John kia nhởn nhơ. Lúc ấy, pheromone của Cevai hỗn loạn, phải xử lý gấp, hắn đành đưa Cevai đi trước, nhờ Carlo đáng tin cậy giải quyết hậu quả.

Hồi trước, Carlo và Clair cùng thi vào Học viện Quân sự, làm bạn cùng phòng 4 năm, hiểu rõ bí mật của nhau, cũng có thể coi như đôi bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì, là một trong số ít những người Clair có thể tin cậy. Vừa nghe Clair nói tên John khốn kiếp kia dám dở trò với Cevai, Carlo lập tức sôi máu chạy thẳng đến khách sạn bắt người.

Lúc ấy, John vẫn đang hôn mê. Sau khi bắt được gã, Carlo tiếp tục tiêm thêm thuốc mê cho gã theo ý của Clair.

Tuy vậy, Carlo hiện đang đi theo chú cậu ta, Tướng quân Drew, học tập tại Quân đoàn Trường Xà, không thể tự ý rời khỏi hành tinh Thủ đô. Nhận thấy nếu còn dây dưa thêm nữa thì sẽ rất mạo hiểm, hết cách, Carlo đành nhờ đến Adrian.

Chính ra Adrian tự do hơn nhiều, chỉ cần lấy cớ là đi du lịch, xin Reger một tờ giấy thông hành vũ trụ là có thể dễ dàng tới hành tinh Ryan “chơi”. Đương nhiên, cậu còn kéo theo một vali hành lý siêu lớn, bên trong là John đã hôn mê bất tỉnh.

Nghe vậy, Cevai thật sự rất phục khả năng tính toán của Clair. Anh hào hứng hỏi: “Vậy Adrian đến rồi đúng không? Tên John khốn kiếp kia đâu?”

“Đang chờ cậu xử lý.” Clair mỉm cười đáp. “Cậu đợi một lát, tôi qua đón cậu.”

Lát sau, một người đàn ông quen thuộc đẩy cửa bước vào.

Clair mặc bộ quân phục phẳng phiu, có lẽ vì vội vã đi trong gió lạnh, trên vai hắn còn đọng vài bông tuyết chưa tan. Vài ngày không gặp, gương mặt hắn hốc hác thấy rõ, quầng thâm rõ mồn một dưới hốc mắt hiển nhiên là vì ngủ không ngon. Thế nhưng đôi mắt xanh trong như bầu trời kia vẫn lộ ra nét cười vui vẻ, ấm áp ngay khi nhìn thấy Cevai.

Trước nụ cười của hắn, tim Cevai bỗng hẫng một nhịp. Đúng là làm khó Clair mà, bị người mình thích từ chối mà vẫn phải vờ như không sao, bận rộn quân vụ đồng thời còn phải hỗ trợ xử lý giải quyết hậu quả bên John. Hơn nữa, vì không quấy rầy anh, mấy ngày nay hắn đều không về phòng, đoán chừng là ngủ luôn trong khoang điều khiển cỗ máy.

“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt Cevai hơi lạ, Clair không khỏi lo lắng hỏi han.

“… À… Không sao.” Đuổi cảm xúc thấy thương cho Clair chợt xuất hiện đầy hỗn loạn trong đầu đi, Cevai bình tĩnh lại, ngẩng đầu nói, “Dẫn tôi tới gặp John đi. Xem tôi giải quyết gã thế nào!”