Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 71: Tỏ tình

“Tóm lại, tại sao cậu lại tranh thủ lúc tôi nhắm mắt để hôn trộm tôi?”

Câu hỏi này đi thẳng vào trọng tâm, Clair không thể lấp lửng cho xong chuyện được nữa.

Lúc ấy, vừa đánh dấu xong, thấy Cevai nhắm mắt, Clair tưởng đối phương đã ngủ nên mới bạo gan hôn trộm. Hơn nữa còn không phải nụ hôn phớt môi chạm môi mà lại là hôn lưỡi rất lâu. Clair tranh thủ lúc Cevai “ngủ” để hôn thỏa thích, không ngờ rằng khi ấy Cevai vẫn đang thức!

Thực ra, Cevai chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát vì quá mệt, không ngờ lại bị Clair cưỡng hôn. Nếu không vì lúc ấy toàn thân rã rời, nói không chừng Cevai đã đánh bờm đầu Clair luôn rồi.

Nghĩ vậy, Cevai siết chặt nắm đấm, hằm hằm nhìn Clair: “Nói đi, sao cứ im thin thít thế?”

“À thì…” Clair gãi mũi, cẩn thận cân nhắc mãi mới nghĩ ra một lý do nghe khá ổn, bèn mỉm cười giải thích, “Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc là sao nữa. Lúc đấy tôi cứ như bị ma ám vậy, tự nhiên lại ghé tới hôn cậu. Tôi nghĩ chắc là tại… ảnh hưởng của pheromone vẫn hay được nhắc đến? Chẳng phải người ta thường bảo Alpha sẽ không tự khống chế được bản thân khi gặp Omega động dục à? Có khi lúc ấy đầu óc tôi cũng không được tỉnh táo cho lắm.”

“Vớ vẩn!” Cevai bước thẳng tới, tóm lấy cổ áo Clair, trừng mắt quát hắn: “Cậu tưởng tôi là thằng ngốc hả? Tôi với cậu quen nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tôi lại không biết khả năng tự chủ của cậu mạnh đến mức nào? Hơn nữa, người bị tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ là tôi! Tôi khó chịu hơn cậu cả trăm lần! Tôi nhịn được mà cậu lại nói với tôi cậu không nhịn được? Cậu lừa ai?”

“Ặc…” Clair gượng gạo nhìn Cevai.

Xem ra lời nói dối này đã đến bờ vực mất kiểm soát rồi.

Dáng vẻ cáu giận của quái thú đáng sợ thật, mắt mở trừng trừng, ánh nhìn sắc lẻm như muốn gϊếŧ người.

Nhưng trong mắt Clair, Cevai tức giận như thế trông lại rất đáng yêu. Nhất là đôi mắt to đang quắc lên kia, con ngươi màu đen trong veo hệt như được gột rửa, bên trong còn phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của hắn cực kỳ rõ ràng.

Vì chênh lệch chiều cao, lúc tóm lấy cổ áo Clair, Cevai phải kiễng chân lên. Tư thế này trông chẳng khác gì anh đang chủ động ghé tới hôn hắn. Chỉ cần hắn hơi cúi xuống thôi là sẽ có thể hôn môi Cevai thêm một lần nữa.

Clair bỗng nhiên mỉm cười.

Vậy mà còn dám cười?!

Cevai tức điên, không khách khí đấm thẳng vào cằm Clair: “Cậu còn cười! Buồn cười lắm hả?”

“Au…” Clair ôm lấy chỗ vừa bị đấm, rầu rĩ hỏi, “Ra tay thật đấy à?”

Cevai phẫn nộ quát: “Đừng có lảng sang chuyện khác! Nói cho rõ ràng, có phải cậu muốn nhân cơ hội đó bỡn cợt tôi không? Hai chúng ta đều là đàn ông, sao cậu lại hôn tôi?! Chẳng phải chúng ta vẫn luôn là bạn tốt của nhau à?”

Clair im lặng.

Quả nhiên, Cevai vẫn chỉ coi hắn là bạn. Dù tái sinh ở thế giới này, dù lớn lên bên nhau, suy nghĩ của anh vẫn chưa từng thay đổi.

Nếu hắn không nói ra, liệu có phải Cevai sẽ mãi mãi không nhận ra thực chất Clair yêu anh vô cùng? Liệu có phải cả đời này Cevai vẫn coi Clair là bạn tốt, là anh em tốt không?

“Tôi biết cậu không phải loại âm hiểm như John, thế nhưng tôi thật sự không hiểu nổi việc cậu đã làm.” Cevai nhíu mày, nghiêm mặt nói, “Đừng mượn cớ bị pheromone chi phối. Tôi biết lúc đó cậu cực kỳ tỉnh táo. Lúc cậu hôn tôi, tôi có thể cảm giác được cậu không hề mất kiểm soát. Clair, nói cho tôi biết nguyên nhân đi, có lẽ tôi vẫn có thể tha thứ cho cậu, coi như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra…”

“Cậu thật sự muốn biết tại sao tôi lại hôn cậu à?” Clair bất chợt trầm giọng ngắt lời Cevai.

“Còn phải hỏi?” Cevai ngẩng lên nhìn hắn. Hai mắt Clair sâu thăm thẳm hệt như đại dương xanh thần bí. Cảm xúc rối ren chợt xuất hiện trong mắt hắn, bị nhìn chăm chú bằng ánh nhìn như thế, Cevai bỗng ngẩn người.

“Tôi hôn trộm cậu là vì tôi rất muốn hôn cậu. Thực ra tôi vẫn luôn giấu suy nghĩ này trong lòng. Khi ấy, tưởng cậu đã ngủ, vậy nên tôi mới không kiềm chế được nữa.”

Clair ngừng một lát rồi mới vươn tay tới, giữ chặt hai vai Cevai, thấp giọng nói: “Cevai, tôi thích cậu, từ rất lâu rồi, tôi vẫn luôn thích cậu.”

Cevai: “…”

Ánh mắt của người đàn ông đối diện cực kỳ nghiêm túc, tình cảm sâu đậm ấy cũng không giống như đang diễn.

Cevai sững sờ. Không phải anh chưa bao giờ được người ta tỏ tình, hồi còn là diễn viên nổi tiếng, ngày nào anh cũng nghe người ta hét “Em yêu anh” đến mòn cả tai. Nhưng hôm nay, đây thực sự là lần đầu tiên bị người anh luôn coi là bạn tốt nhất tỏ tình, bị một người đàn ông bày tỏ tình cảm một cách nghiêm túc đến thế.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Bạn thân nói rằng hắn thích mình? Rốt cuộc chuyện đã sai từ đâu?!

Thấy Cevai vẫn đang ngây người, Clair lập tức nói tiếp: “Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi thích cậu nhất ở điểm nào. Hồi trước, khi đi quay phim khắp nơi cùng cậu, tôi đã muốn ở bên cậu, muốn hỗ trợ sự nghiệp của cậu, muốn trông thấy nụ cười tự tin của cậu. Mỗi lần cậu được nhận giải thưởng, tôi lại vui đến mức mất ngủ.”

“Cậu luôn rực rỡ khiến tôi không tài nào rời mắt. Nhưng tính tình cậu quá thẳng thắn, lại không thích đàn ông, thế nên tôi vẫn kìm nén, không dám tỏ tình với cậu.”

“Kiếp này, chúng ta có thể trưởng thành cùng nhau, tôi thấy rất may mắn vì được ở bên cậu, lại càng muốn bên cậu cả đời.”

“Tôi thích cậu, vậy nên tôi rất vui khi có thể đính hôn với cậu. Trong buổi lễ đính hôn, tôi hôn cậu không phải vì diễn kịch mà vì tôi thực sự thích cậu, không kìm được lòng mình muốn hôn cậu. Dù cậu cảm thấy tôi ti tiện, vô liêm sỉ, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi thật lòng thích cậu.”

“Cevai, tôi thật sự yêu cậu, cậu hiểu chưa?”

Cevai: “…”

Anh chưa bao giờ nghĩ người bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì này lại nảy sinh tình cảm đó với anh.

Biểu cảm của Clair trông rất nghiêm túc, hắn nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, Cevai hoàn toàn không thể nghi ngờ sự chân thành của hắn. Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, Cevai chắc chắn Clair không phải loại người sẽ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn. Nếu hắn đã chính miệng thổ lộ, vậy đây tuyệt nhiên không phải đóng kịch.

Nghe hắn tỏ tình vừa chân thành, vừa dịu dàng, đầu óc Cevai bỗng chốc rối như tơ vò.

Bàn tay vốn đang tóm lấy cổ áo hắn vô thức thả ra, bàn tay còn lại vốn siết thành nắm đấm cũng dần buông lỏng. Cơn tức giận muốn đánh người lúc đầu giờ biến thành sự kinh ngạc khi bị bạn thân tỏ tình.

Clair nhẹ nhàng nắm lấy tay Cevai, dịu giọng nói: “Cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu được không?”

Cevai gượng gạo thu tay về: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ ở bên một người đàn ông…”

“Chưa từng nghĩ chứ không phải sẽ không bao giờ nghĩ mà.” Clair nhẹ nhàng dỗ dành, “Hơn nữa, giờ cậu là Omega còn tôi là Alpha. Ở thế giới này, Alpha và Omega sống bên nhau là điều rất bình thường. Chỉ cần cậu đồng ý, hai chúng ta bên nhau sẽ không bị bất kỳ điều gì cản trở, trái lại còn được người thân, bạn bè chúc phúc.”

Cevai: “…”

“Vả lại, chẳng phải trước kia cậu cũng đã quen sống cùng tôi rồi à?” Clair tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt, “Sau này kết hôn, chúng ta lại sống cùng nhau như hồi xưa. Cậu rất thích đồ ăn tôi nấu mà? Ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho cậu.”

Cuối cùng Cevai cũng hoàn hồn. Anh liếc nhìn Clair, gằn giọng: “Hồi trước sống chung với nhau, tôi ở tầng trên, cậu ở tầng dưới, mỗi người một phòng, không can thiệp đến chuyện của nhau. Nếu bây giờ tôi sống chung với cậu, cậu có chịu tách ra ở riêng, không dính dáng gì giống như trước không? Hay cậu định thỉnh thoảng lại ôm ấp một cái, tiện thể để tôi sinh con cho cậu luôn?”

“…” Khụ khụ, Clair phát hiện có những lúc Cevai rất nhanh nhạy, nhoáng cái đã nhận ra được mấu chốt của vấn đề.

Quả thật, hồi trước ở chung với nhau chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác giữa ngôi sao và người quản lý. Hiện tại, nếu sống cùng nhau, đó sẽ là mối quan hệ vợ chồng, không chỉ thường xuyên làm vài bài vận động gì gì đó có lợi cho cả thể chất lẫn tinh thần mà còn sinh vài đứa con, cùng nhau nuôi nấng chúng.

Sau một hồi im lặng, Clair quyết định chủ động nhượng bộ. Hắn mỉm cười, nói: “À thì… Cậu không sinh con cũng được. Nếu cậu không muốn, tạm thời chúng ta sẽ không sinh.”

Cevai tức điên người: “Clair! Mở miệng ra là con với cái, hình như suy nghĩ của cậu đang đi quá giới hạn rồi đấy?! Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không bao giờ chung sống với một người đàn ông!”

Clair dội thẳng một gáo nước lạnh: “Cậu muốn kết hôn với phụ nữ cũng không ai dám lấy cậu đâu. Đừng quên, cậu là một Omega.”

Cevai cau mày: “Vậy cả đời này tôi sẽ không kết hôn.”

“…” Clair khẽ thở dài, nhìn Cevai, dịu giọng nói: “Cậu thà cả đời không kết hôn chứ nhất quyết không chịu chấp nhận tôi sao?”

Cevai trả lời rất dứt khoát: “Không thể. Cậu từ bỏ suy nghĩ đó đi!”

Clair khá thất vọng, giọng cũng khàn đi: “Trên đời này, không một ai yêu cậu hơn tôi, cậu vẫn không chịu cho tôi một cơ hội sao?”

“Tôi…” Vốn định thẳng thừng từ chối, thế nhưng trước ánh mắt dịu dàng của Clair, Cevai bất chợt thấy không đành lòng. Dù sao cũng là bạn thân bao năm, tất cả những sự quan tâm, chăm sóc Clair dành cho anh suốt thời gian ấy vẫn hiển hiện ngay trước mắt. Nếu không có Du Khiêm Hòa, kiếp trước anh chẳng thể nào giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuận lợi tới vậy; Nếu không có Clair, kiếp này anh cũng không thể tự do tự tại đến tận bây giờ.

Những điều tốt Clair dành cho anh thật sự nhiều không kể hết.

Nhưng một người đàn ông đối xử tốt với anh, thích anh không đồng nghĩa với việc anh chắc chắn phải chấp nhận đối phương.

Cevai vẫn không tài nào vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hình ảnh về quá trình đánh dấu từng vô tình thấy được trong sách hồi còn nhỏ bất chợt hiện lên trong đầu, Omega dạng rộng chân để cho Alpha xâm phạm. Alpha sẽ cắm thứ kia vào trong người Omega, Omega còn phải mang thai, sinh con cho đối phương,…

Cevai tưởng tượng cảnh mình sẽ bị Clair đè ra làm vậy ba ngày liên tục, làm xong còn mang thai, sinh con cho Clair… Mẹ nó, còn đáng sợ hơn cả cầm đao băm vằm anh ra!

Vậy nên… Không thể đâu.

Cevai cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục làm quái thú không ai dám cưới trong lời dèm pha của người dân Đế quốc thì hơn.

“Xin lỗi.” Cevai lảng tránh ánh nhìn, xấu hổ cúi đầu, “Tôi không thể chấp nhận hình thức chung sống như vậy. Tôi sẽ tiếp tục độc thân, tiêm thuốc ức chế cả đời thôi.”

Tuy đã đoán được câu trả lời này từ trước, nhưng nghe anh chính miệng nói ra, Clair vẫn thấy lòng mình đau nhói.

Nhưng không sao, khiến trai thẳng Cevai thay đổi suy nghĩ là cả một quá trình lâu dài. Từ trước đến nay, Clair chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Hắn tin rằng bằng cách nước ấm nấu ếch như thế, một ngày nào đó, ếch sẽ biến thành món ngon cho hắn tùy ý thưởng thức.

Nghĩ vậy, Clair mỉm cười, vươn tay tới xoa đầu Cevai, hiền hòa nói: “Không sao, tôi sẽ không cưỡng ép cậu.”

Cevai xấu hổ né tránh bàn tay đối phương. Anh liếc nhìn Clair một cái, nói: “Tôi biến mất lâu như thế, phụ vương sẽ lo lắng. Chi bằng để tôi về hành tinh Thủ đô trước đi.”

Clair nói: “Giờ khoan hẵng về, John không dễ dàng từ bỏ vậy đâu, chắc chắn còn bày ra những trò nham hiểm hơn để chơi cậu. Gã ta hẹn được cậu ra ngoài có phải vì nắm được điểm yếu của cậu không?”

Cevai cau mày gật đầu.

Clair mỉm cười, nói: “Cậu cứ ở lại đây đi, quân khu này rất an toàn. Hơn nữa, chúng ta đã đính hôn rồi, cậu ở cạnh tôi sẽ không ai nghi ngờ gì đâu.”

Hắn vừa tỏ tình, anh lại ở cùng hắn, như vậy có ổn không?

Cevai bắt đầu thấy rối rắm.

Clair an ủi: “Đừng lo, tôi bận lắm, Quân đoàn Ngôi Sao có cả đống việc chờ tôi giải quyết, chúng ta cũng chẳng có nhiều thời gian chạm mặt nhau đâu… Nếu cậu vẫn băn khoăn, vậy thì ban đêm tôi sẽ ngủ trong khoang điều khiển của Lam Tinh. Cậu cứ ở lại hành tinh Ryan một thời gian, báo chuyện này lại cho phụ vương cậu, chờ khi nào người tìm được cách giải quyết John rồi trở về sau.”

Thấy Cevai vẫn còn do dự, Clair nói: “Vì tôi đã tỏ tình nên chúng ta không thể tiếp tục làm bạn nữa hay sao? Cậu muốn từ mặt, tuyệt giao với tôi à?”

Cevai vò đầu, nói: “Không đến mức đấy.”

“Thế thì cứ quyết vậy đi. Giờ cậu về gặp John cũng không giải quyết được chuyện gì.” Clair ngừng một lát, lại đề nghị, “Cậu cũng chưa bao giờ đến hành tinh Ryan, tiện thể tranh thủ cơ hội này ở đây chơi ít lâu. Nghe nói nơi này có cảnh tuyết đẹp nhất Đế quốc đấy. Yên tâm, tôi ở trong quân đoàn thôi, sẽ không quấy rầy cậu.”

Cevai thấy hơi dao động. Sau một hồi cân nhắc kỹ càng, anh cảm thấy Clair nói rất hợp lý. Nếu hắn đã bận rộn công việc không có thời gian gặp anh, vậy anh ở lại đây cũng được. Từ khi tới thế giới này, anh vẫn chưa lần nào được ngắm tuyết. Cứ chơi ở hành tinh Ryan vài hôm, tiện thể tìm cách xử lý John cũng ổn.

Nghĩ vậy, Cevai gật đầu, nói: “Vậy cũng được. Mấy hôm nữa tôi về sau.”

Cevai thẳng tính hoàn toàn không nhận ra rằng sau khi tỏ tình bị từ chối, Clair lại lặng lẽ trải một cái bẫy dịu dàng ra với anh, tìm cách để giữ anh ở lại bên mình.

Có lẽ đến khi anh muốn thoát ra sẽ không còn dễ dàng nữa.