Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 70.3: Đánh dấu tạm thời (3)

“Ừ, đúng vậy.” Clair gật đầu đồng tình. Hệ thống Berg chế tạo cho Bạch Lộ khá tương đồng với hệ thống ngài Aston sử dụng. Các cỗ máy Sư Vương của Bệ hạ, Hắc Long của Nguyên soái, Kim Hạc của Thượng tướng Reger đều sử dụng chung một loại hệ thống, nếu những cỗ máy này xuất hiện, chắc chắn Bạch Lộ sẽ cảm ứng được đối phương từ sớm.

Chắc hẳn hôm nay John đã mang theo cỗ máy cấp S Lưu Quang của Thượng tướng Christer, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Lôi Đình. Người chế tạo ra nó là vị cha chú đời trước của gia tộc Orlando. Lưu Quang đã chinh chiến mấy trăm năm, hệ thống được cập nhật rất nhiều lần, bình thường nó rất hiếm khi hành động. Bạch Lộ nhất thời sơ suất bị nó bắt thóp cũng là chuyện có thể lý giải.

Nhưng vẫn có một vấn đề khiến Clair không tài nào hiểu nổi: “Chẳng phải trước khi đi tôi đã dặn Cevai đừng gặp riêng John rồi à, sao cậu ấy vẫn một mình tới gặp gã ta?”

Vấn đề này liên quan đến bí mật về tổ chức Mạch Nước Ngầm, Bạch Lộ không trả lời, chỉ nói: “Chuyện này chờ chủ nhân tỉnh rồi anh hỏi anh ấy đi. Bây giờ… anh muốn đưa chủ nhân tôi đi đâu?”

Clair nói: “Tạm thời đưa cậu ấy tới thiên hà Xì Gà đã. Tôi phải tới hành tinh Ryan trình diện đúng giờ.”

Cevai đang ngủ, Bạch Lộ cũng không thể đưa ra quyết định thay chủ nhân, nó đành phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Cevai.

***

Clair điều khiển Lam Tinh trở lại nơi Quân đoàn Ngôi Sao đang tạm dừng chân, lệnh cho toàn quân tiếp tục di chuyển qua kênh chỉ huy chung. Tuy các tướng lĩnh trong Quân đoàn Ngôi Sao thấy rất khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Thiếu tướng Clair.

Tránh con đường đi qua lỗ sâu vũ trụ gần thiên hà Xì Gà, chọn một tuyến đường tương đối an toàn nhưng xa hơn hẳn, mãi sáng sớm hôm sau Quân đoàn Ngôi Sao mới được tới trạm vũ trụ của hành tinh Ryan thuộc thiên hà Xì Gà.

Hành tinh này nằm ở tận vùng rìa của Đế quốc, là một nơi vô cùng cằn cỗi, hoang vắng. Nơi này có tuyết rơi quanh năm, thời tiết lạnh lẽo, cư dân sinh sống cũng không nhiều.

Căn cứ quân sự ở đây có điều kiện sống rất tệ, hầu hết binh lính đều ở trong ký túc xá tập thể. Clair là Thiếu tướng nhưng cũng chỉ có một gian phòng rộng chừng 20 mét vuông, diện tích phòng tắm, phòng bếp đều cực kỳ hữu hạn.

Nhưng Clair cũng không nề hà gì chuyện này. Sau khi tới căn cứ, đưa Cevai vẫn đang ngủ vào phòng mình, bật hệ thống sưởi để anh ngủ một giấc thật ngon xong xuôi, Clair mới tới tiếp quản nhiệm vụ với Thiếu tướng hiện đang phụ trách nơi này.

Làm lực lượng viện trợ cho Nguyên soái, căn cứ có rất nhiều nhà xưởng duy tu cỗ máy, chiến hạm, còn có cả một bệnh viện quân khu quy mô lớn và trạm tín hiệu. Tuy điều kiện sống khá khắc nghiệt nhưng trang thiết bị đều rất đầy đủ, Clair cũng bắt nhịp rất dễ dàng.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả tướng lĩnh và binh lính vào ở trong căn cứ quân sự, Clair mới mệt mỏi trở về phòng.

Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, tuyết rơi xuống, đọng đầy trên người Clair. Về đến phòng, Clair thoải mái cởϊ áσ khoác quân phục ra, nhẹ nhàng phủi tuyết dính trên quần áo.

Nhưng hắn bất chợt cảm nhận thấy một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn mình.

Clair nghi hoặc ngoảnh lại, ánh mắt hung dữ ấy đến từ một Omega đang phẫn nộ. Hóa ra Cevai đã tỉnh, phát hiện gáy mình bị người khác cắn một cái nên đang ngồi trên giường chuẩn bị dẫn binh hỏi tội.

Clair mỉm cười bước tới: “Tỉnh rồi à?”

Cevai lạnh lùng lườm hắn: “Cái gì đây?” Anh chỉ vào vết cắn sau gáy.

Clair vô tội nhún vai: “Hôm qua cậu bị John tính kế, tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ pheromone vào…”

“Chuyện này tôi biết rồi.” Cevai ngắt lời đối phương, “Nói vào trọng tâm, là cậu đánh dấu tôi?”

“Khụ, đúng thế.” Clair gãi mũi, mỉm cười nói, “Nhưng tôi đã nhận được sự đồng ý của cậu rồi. Tôi cũng đã giải thích rõ ràng với cậu, khi ấy tình hình rất nguy cấp, nếu không nhanh chóng kiểm soát nồng độ pheromone trong cơ thể, tiến vào kỳ động dục rồi, hậu quả sẽ không tài nào tưởng tượng nổi.”

Cevai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Clair.

Clair hơi chột dạ, tiếp tục tỏ vẻ vô tội hỏi dò: “Lúc ấy cậu khá mơ màng, có phải không nghe rõ không?”

“Nghe rõ.” Cevai đanh mặt, nói, “Cậu không cần giải thích lý do với tôi, tôi tự hiểu được. Tôi cũng không hỏi cậu chuyện đó.”

“… Vậy cậu hỏi chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi khi đánh dấu tôi, ngoại trừ nguyên nhân tình hình nguy cấp, cậu còn có suy nghĩ gì khác không?” Hiếm lắm mới có một lần Cevai nhìn Clair với vẻ nghiêm túc đến thế, “Hơn nữa, sau khi đánh dấu tôi xong, tại sao cậu lại hôn tôi?”

Clair: “…”

Nguy rồi! Không phải lúc đó cậu ấy ngủ rồi sao?!

Cevai gằn từng tiếng: “Đánh dấu tạm thời không cần phải hôn môi đúng không?”

Clair: “…”

Cevai: “Trong khoang điều khiển chỉ có hai người là tôi và cậu thôi, không việc gì phải diễn kịch đâu nhỉ?”

Clair: “…”

Cevai đứng dậy, siết chặt nắm đấm, từ tốn bước tới trước mặt Clair: “Tóm lại, tại sao cậu lại tranh thủ lúc tôi nhắm mắt để hôn trộm tôi?”

Clair: “…”