Bên trong khoang điều khiển, vì sốt cao, thần trí Cevai đã trở nên mơ màng dần. Hai mắt anh nhắm nghiền, hàng mi dày in thành bóng nơi mí mắt theo ánh đèn chiếu xuống. Hiển nhiên anh đang rất khó chịu, lông mày cau chặt vào nhau, cơ thể cũng liên tục run nhẹ.
Từ khi quen nhau tới giờ, Cevai luôn luôn phóng khoáng, sòng phẳng, quyết đoán, nhanh nhẹn. Ai dám bắt nạt anh, chắc chắn anh sẽ trả lại gấp mười.
Tới tận bây giờ, Clair chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ bất lực, yếu ớt như thế ở anh.
Cảm giác đau đớn lan ra từ trái tim, hành động của Clair càng nhẹ nhàng hơn. Anh đỡ Cevai dậy, hỏi: “Sao rồi? Cevai, nghe thấy tôi nói không?”
Cevai mơ mơ màng màng gật đầu: “Ừ…”
“Bạch Lộ đã rơi vào trạng thái tắt máy, Lam Tinh có thể xâm nhập để sửa chữa hệ thống giúp nó nhưng vẫn cần chút thời gian. Nồng độ pheromone Omega trong người cậu đang không ngừng tăng cao, đến khi lấy được thuốc ức chế cũng sẽ không dùng được nữa.” Clair ngừng một lát, dịu giọng nói: “Giờ chỉ có một cách, để tôi đánh dấu tạm thời, giúp cậu ngăn chặn pheromone trong cơ thể sản sinh thêm, được không?”
Cevai ngây người. Đầu đã sốt đến mơ hồ, anh suy nghĩ mãi mới hiểu được ý Clair.
Đánh dấu tạm thời, một trong những cách Alpha đánh dấu Omega. Khác với đánh dấu hoàn toàn khi hai người kết hợp thân thể, Alpha chỉ cần cắn vào tuyến thể ở gáy Omega, rót pheromone của mình vào trong là có thể đánh dấu tạm thời. Tác dụng của pheromone Alpha sẽ tạm thời ngăn chặn được sự hỗn loạn pheromone trong cơ thể Omega, tạm hoãn kỳ động dục lại.
Ở Đế quốc, việc đánh dấu tạm thời này thường được sử dụng như phương thức đính ước giữa Alpha và Omega đã yêu nhau. Sau khi được Alpha đánh dấu, trên người Omega sẽ có dấu hiệu và mùi của đối phương, tương đương với việc Alpha đang tuyên bố quyền chiếm hữu của mình đối với Omega này.
Clair sẽ đánh dấu tạm thời mình, thực chất Cevai không hề muốn điều này. Bị cắn một cái rồi phải mang dấu hiệu và mùi của đối phương, cảm giác ấy hệt như con thú nuôi bị chủ nhân cộp mác sở hữu, khiến Cevai cảm thấy rất phản cảm.
Thế nhưng…
Như những gì Clair nói, hiện tại thật sự không còn biện pháp nào ổn thỏa hơn.
Đánh dấu tạm thời chung quy vẫn tốt hơn thực sự bước vào kỳ động dục rất nhiều.
Cevai im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu theo lý trí: “Được.”
Khi thốt ra chữ ấy, vẻ xấu hổ và nhục nhã chợt lóe lên trong mắt Cevai. Đối với một người có tư duy trai thẳng như anh, bị một người đàn ông khác cắn rồi để lại dấu hiệu trên cơ thể, quả thực rất tổn thương lòng tự trọng nhỉ?
Clair nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cevai, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu.”
Xoay người Cevai lại, nhìn cái cổ trắng trẻo mịn màng lộ ra khi anh cúi xuống, tim Clair nhất thời đập nhanh như nổi trống. Môi hắn chầm chậm ghé tới, tìm đến đúng vị trí tuyến thể rồi cắn vào.
“A…!” Cevai buột miệng kêu lên một tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cơ thể anh giật nảy lên. Cevai bắt đầu giãy giụa kịch lịch như con thú bị chạm vào vảy ngược.
“Đừng sợ… Đừng sợ.” Clair ôm chặt lấy anh, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi, vừa cắn mạnh vào mạch máu phía trên tuyến thể.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, pheromone của hai người điên cuồng hòa trộn vào nhau.
Cơ thể Cevai run lên bần bật. Cảm giác này quá lạ lẫm, một dòng chất lỏng xa lạ vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, cứ thế tràn vào cơ thể. Pheromone vốn hỗn loạn như được ve vuốt, trấn an, bắt đầu bình ổn lại.
Bị bao vây trong mùi hương vừa quen thuộc, vừa xa lạ của Clair, Cevai cảm thấy toàn thân mình rệu rã, cuối cùng không chịu nổi nữa mà mệt mỏi khép mắt lại.
Nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, lại nhìn dấu hiệu thuộc về hắn sau gáy đối phương, Clair thấy lòng mình mềm tan, không kìm được mà cúi xuống nhẹ nhàng hôn Cevai.
Cevai không hề phản kháng, Clair nhân cơ hội đó luồn lưỡi vào.
“Ưm… Ư…”
Âm thanh mơ hồ bị chặn lại bên môi. Clair không hề nhận ra ngay khi hắn hôn sâu, lông mi Cevai đã run lên.
Nụ hôn ngọt ngào, tình tứ kết thúc, Clair lùi ra, môi kề môi thì thầm: “Ngủ đi, mọi chuyện có tôi rồi.”
***
Qua quá trình không ngừng nỗ lực của Lam Tinh, cuối cùng hệ thống của Bạch Lộ cũng đã được sửa chữa xong xuôi. Khởi động lại, nhận thấy một cỗ máy đần đang tung tăng dạo chơi khắp nơi trong trung tâm trí tuệ của mình, Bạch Lộ lập tức đuổi thẳng cổ nó đi không chút nể nang.
“…” Lam Tinh tủi thân lắm, “Bạch Lộ, tôi đã sửa chữa giúp cậu mà, đáng ra cậu phải lấy thân báo đáp, tình nguyện làm vợ tôi chứ?”
“Chủ nhân sao rồi?” Bạch Lộ bình thản mặc kệ nó, hỏi thẳng Clair.
“Không sao rồi, giờ đang ngủ.” Clair đưa mắt nhìn Cevai đang ngủ trong lòng mình, mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống giường, lại cẩn thận dém kín chăn cho anh.
Nhìn cảnh này, Bạch Lộ không nói gì, chỉ quay trở về bên cạnh Cevai với tư thế sẵn sàng bảo vệ.
Clair nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại chủ nhân cậu đâu. Nói cho tôi biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại đột ngột ngủ đông?”
“Lúc nãy, khi vào khách sạn Hoàng Gia cùng chủ nhân, có một luồng sóng điện từ gây nhiễu cực mạnh tấn công thẳng vào tôi. Nó vượt khỏi ngưỡng an toàn đã được thiết lập trong hệ thống của tôi, hệ thống tự động tiến hành tắt máy để bảo vệ trung tâm trí tuệ.” Bạch Lộ bình tĩnh nói, “Theo tôi biết, hệ thống của các cỗ máy do các chuyên gia khác nhau chế tạo ra có sự khác biệt rất lớn, sẽ không thể tương thích với nhau. Nói cách khác, cỗ máy tấn công tôi chắc chắn không phải cỗ máy do ngài Aston và điện hạ Berg chế tạo ra.”