Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 73.2: Xử lý (2)

Cà phê đậm vị khiến đôi môi Cevai trông ướŧ áŧ, căng mọng hơn hẳn dưới ánh đèn, tâm trí hắn vẫn nhớ rất rõ đôi môi ấy ngọt đến thế nào khi hôn. Lúc này, người đang ở ngay trước mặt mà lại chẳng thể xuống tay, Clair đành dời tầm mắt, trộm nuốt nước bọt.

Thấy Clair bỗng nhiên quay đi, Cevai nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Clair khẽ cười, nói: “Ban nãy sĩ quan phụ tá nói với tôi thủ đoạn giáo huấn người khác của cậu khá tàn nhẫn, lo rằng sau này hai ta kết hôn rồi, cậu sẽ bắt nạt tôi. Tôi nói với anh ta rằng tôi với cậu là bạn bè nhiều năm, cậu sẽ không đối xử như vậy với tôi đâu, phải không?”

“Đương nhiên, tôi làm gì biếи ŧɦái đến mức tra tấn cậu bằng ghế điện.” Trả lời xong, Cevai sực nhận ra mình bị gài, câu trước đó của Clair chính là “sau này hai ta kết hôn”.

Phát hiện mình bị gài, Cevai trừng mắt nhìn hắn: “Clair!”

“Có!” Clair mỉm cười tiến tới, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Ban nãy cậu nói John rằng gã không biết thích một người là như thế nào. Vậy còn cậu, cậu biết không?”

Cevai: “…”

Câu hỏi này khiến Cevai nhất thời ngây ra như phỗng.

Anh chẳng qua chỉ giáo huấn John bằng mấy câu lý thuyết suông. Thích một người là cảm giác ra sao, kỳ thực anh cũng không biết.

“Thích một người chính là luôn nhớ đến người ấy khi đầu óc không còn chuyện gì vướng bận, là thường xuyên mơ thấy người ấy; Là khi không được gặp thì nóng ruột nóng gan lo lắng liệu người ấy có đang ổn không, khi được gặp rồi sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ; Là chỉ cần người ấy nói một câu, bản thân sẽ bằng lòng làm mọi chuyện; Là chỉ cần người ấy bị tổn thương một chút thôi, bản thân sẽ khó chịu hơn cả đương sự.”

Clair nghiêm túc nhìn Cevai, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Tôi thích cậu chính là như vậy đấy.”

Cevai: “…”

Từ từ, Clair, có phải cậu cầm nhầm kịch bản rồi không, sao đang yên đang lành lại tỏ tình?!

“Tôi biết hiện giờ cậu chỉ xem tôi là bạn. Nhưng Cevai, tôi thích cậu, chắc chắn sẽ lấy việc tôn trọng ý kiến cá nhân của cậu là tiền đề. Tôi sẽ không làm ra những chuyện khiến cậu phải khinh thường giống như John đâu.”

Clair cúi xuống nhìn vào mắt Cevai, nghiêm túc nói: “Thích cậu là chuyện của tôi, cậu hoàn toàn có thể không đáp lại tôi. Vậy nên cậu đừng cảm thấy quá áp lực, tôi sẽ không ép cậu làm bất kỳ điều gì, tôi chỉ muốn yên lặng ở bên cậu thôi. Tôi chân thành mong cậu sẽ thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của tôi, được chứ?”

Cevai: “…”

Dù bản thân là diễn viên xuất sắc, từng phải học vô số lời thoại buồn nôn trong những kịch bản phim tình cảm sến sẩm, hôm nay Cevai vẫn bị lời tỏ tình “thắm thiết đến mức phát gớm” của Clair làm cho gai hết cả người.

Da gà da vịt nổi lên hết rồi đây này!

Người anh em, đừng như thế mà! Hai chúng ta đều là đàn ông, sao cậu lại nghĩ không thông đến vậy kia chứ!

Thế nhưng khi nghe hắn nói ra những lời ấy bằng ngữ điệu hiền hòa, tim Cevai vẫn vô thức đập nhanh hơn…

Cảm giác có một người một lòng một dạ thích mình, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mình thực ra cũng không hề tệ.

Người kia luôn yên lặng thích anh, chỉ cần ngoảnh lại, anh sẽ ngay lập tức trông thấy đối phương. Nếu anh không muốn bận tâm đến người đó, anh có thể quay đi, đối phương vẫn ngoan ngoãn đứng đó không làm phiền đến anh…

Giống như một chiếc áo bông ấm áp, khi trời trở lạnh thì lấy ra mặc, khi không cần nữa thì xếp sang bên, hắn luôn ở đó bất cứ lúc nào và sẽ không bao giờ rời đi.

Clair tình nguyện trở thành một dạng tồn tại như thế, Cevai sao có thể nhẫn tâm nói không cần?

Thế nhưng…

Hai người đã làm bạn suốt bao nhiêu năm như thế, đột ngột thay đổi mối quan hệ chắc chắn sẽ rất khó để làm quen. Hơn nữa, trong thế giới khoa học viễn tưởng kỳ quặc này, Omega sẽ bị người khác đè, sẽ mang thai, sinh con… Mang thai con của bạn thân, cảnh tượng đó hình như không hay lắm đâu nhỉ?

Cevai đuổi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, dời tầm mắt, lảng sang chuyện khác: “Khụ, khoan hẵng nói chuyện này. Chẳng phải cậu bảo Carlo nhờ Adrian đưa John tới à? Adrian đâu rồi?”

Clair cười cười, trả lời điều Cevai hỏi: “Đang chờ cậu trong phòng nghỉ.”

Cevai lập tức xoay người chạy mất.

Clair phát hiện vành tai của Cevai đang vội vã bỏ đi bất chợt xuất hiện màu hồng rất dễ thương.

Cevai, làm bạn hai kiếp, có lẽ tôi còn hiểu cậu hơn chính bản thân cậu.

Trái tim cậu đã không còn sắt đá như ban đầu nữa rồi phải không?