Liêu Trai Dị Truyện

Chương 5: Ma Chó (P5)

Trần Tứ đội nón lá, đeo tay nải đi báo quan, đi một hơi gần nửa canh giờ mới tới nha môn. Y thấy cửa đen đóng chặt, ở ngoài có hai lính gác, trong bụng lại thoáng ngập ngừng. Đúng lúc có một vị lệ mục từ đâu đi tới, bắt gặp y trước nha môn đứng tần ngần hồi lâu, bèn bước tới dò hỏi. Trần Tứ ái ngại kể vắn tắt đầu đuôi, nghe xong, lệ mục thoáng nhíu mày, hai mắt đảo quanh. Gã thầm nghĩ trong bụng.

"Một con chó kì lạ như vầy, có thể là dị vật lắm. Vừa hay sắp tới quan trên tổ chức hội sưu tầm dị vật, lưu được thêm con chó này ắt càng làm giàu kho đồ của đại nhân, ngài cao hứng biết đâu sẽ cất nhắc ta lên thông lại."

Toan tính xong xuôi, bất quá chuyện này nên ém một mình gã thì hơn, miễn cho mấy tên lệ mục kia biết, mất công lại chia năm xẻ bảy miếng thơm. Gã đánh mắt nhìn Trần Tứ ra chiều nghiêm nghị, ôn tồn hỏi.

- Ngươi từ đâu tới đây, xem ra vụ này có chỗ kì lạ. Như vậy, trước ta đi với ngươi về xem xét hiện trường, sau làm sớ báo lên quan.

Trần Tứ vội vàng chắp tay đa tạ, nhanh chóng đưa vị lệ mục trở về. Dọc đường, lệ mục hỏi y rất nhiều, đa số là về con chó. Y có gì kể nấy, nhưng chuyện Dạ săn và ăn rắn quỷ, y lại giấu nhẹm đi. Ở thời điểm này, càng chứng minh con chó quái lạ, càng có lợi cho y, nhưng cứ nghĩ tới nó cắn rắn quỷ cứu mình, lời nói trào tới cổ họng lại trôi ngược xuống bụng. Thay vào đó, y kể sơ qua về cái xác người bị Dạ phanh thây, khẳng định tới chín phần đó là một tên trộm. Lệ mục ngoài giả như nghiền ngẫm nghe, trong bụng một bộ đều là hiếu kỳ con chó mực. Hai người, ngươi một câu, ta một câu, rốt cuộc cũng về đến cổng nhà Trần Tứ.

Mới dừng lại trước cổng, cai lệ đã chau mày nâng tay áo lên bịt mũi. Trần Tứ ái ngại ậm ừ đành mở hé cổng ra, quay lại nói khẽ với gã.

- Bẩm ngài, tên trộm này bị con chó nhà ta cắn tới thân thể đứt lìa, cảm quan kinh dị, mong là không doạ tới ngài...

Nói đoạn, y nhích người sang một bên, ánh mắt chờ đợi vị lệ mục. Lệ mục liếc nhìn lại y một cái, tay áo đặt trên mũi mới hạ xuống, khẽ khàng nhấc chân tiến vào trong sân nhà Trần Tứ, ánh nhìn lướt tới, nhịp chân đã dừng ngay lại, tay áo kia một lần nữa đưa lên mũi. Gã chau mày nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt, mùi máu tanh tưởi cứ như thể lưu quần một chỗ này, chờ có mũi người tới là ập vào. Sau khi thu nhận tình cảnh, đồng thời cẩn thận quan sát con chó mực, lệ mục mới lên tiếng.

- Như ngươi nói, kẻ này lai lịch trộm cắp, nửa đêm lẻn vào nhà ngươi trộm đồ liền động phải con chó này, cho nên mới thảm như vậy?.

- Thưa, đúng.

Trần Tứ cúi đầu thành thật đáp. Lệ mục ra chiều ghi nhận, khẽ gật gật đầu. Gã kín đáo nhìn con chó, tâm tư không khỏi kì quái cùng phấn khích hoà thành một đống trộn lẫn. Kì quái là, chó to đến mấy, cắn người tới chết là cực hạn rồi, còn như trường hợp này, e rằng phải ba, bốn con chó cắn xé cùng lúc mới đạt trình độ đem xác người trưởng thành phân thây như vậy. Mà so với đánh giá ban đầu của gã, con chó này coi bộ còn muốn kì quái hơn, bỏ qua sự nguy hiểm, sức chiến đấu đơn độc của nó thậm chí có thể sánh ngang với lang sói trong rừng. Vậy còn không phải dị vật sao?. Để gã trong lòng cực kỳ phấn khởi, chỉ còn nước xác minh nữa thôi. Bất quá, vô luận đây là do chó gϊếŧ hay tên này gϊếŧ, đều là án cần truy tra, tới lúc đó, giả như điều gã tiên liệu không xảy ra, cứ trực tiếp bỏ đi là được, gã cũng không mất mát gì cả.

Lệ mục đương trầm ngâm suy tính, hướng đối diện xuất hiện một dáng vẻ hoảng sợ nghiêng ngả từ trong nhà chính chạy ra, Trần Tứ vội lên tiếng.

- Đây là nương tử của ta.

- Kính quan.

Thị Hiên hớt hơ hớt hải cúi đầu thưa, ban nãy nghe đầu cổng có tiếng nói, nhận ra giọng chồng, thị mới can đảm tụt xuống giường chạy ra. Lệ mục suy nghĩ chốc lát, xong chỉ tay phân phó.

- Như vậy, mặc dù theo lời khai chủ quan của các ngươi, tội vạ là của tên trộm này, nhưng dẫu sao cũng là mạng người, thủ phạm cắn chết người lại là vật nuôi nhà các ngươi, án này tất phải lưu lại, ta trước về báo lên quan, sau lại tìm ngươi bồi án.

- Còn cái xác này...?

Trần Tứ khổ sở thưa, lệ mục mặt lộ rõ buồn chán, ánh mắt tránh bãi máu đã khô cùng cái xác rời rạc bị ruồi bâu kín kia ra, miễn cưỡng trả lời y.

- Ta sẽ sai người tới xử lý, có điều, nhà ngươi phải nộp phí đấy.

"..."

Vợ chồng Trần Tứ mặt nhăn mày nhó, đau lòng không đặng tiếp lời gã, chỉ cúi đầu thi lễ. Lệ mục thu xếp xong, phẩy tay áo rời đi, để lại bọn họ đứng tần ngần trong sân, chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, chán chường lại nhìn tới xác tên trộm xấu số, cuối cùng mới nhìn tới con chó hiện vẫn ngồi chồm hỗm như pho tượng ở góc tường. Nó cũng đối mắt nhìn hai người, tiếp nhận đôi mắt trắng đen phân biệt kia của con vật, không hẹn mà gặp, hai vợ chồng đều bất giác tâm thức cảm thấy ngứa ngáy, lưng lành lạnh, mặt mày đen kịt rủ nhau vào nhà hết ráo, cũng khoá cổng lại, một mực ngồi chờ quan phái người tới.

Nửa chiều, ngoài cổng nhà Trần Tứ đã có người đứng kẻ ngồi chỉ chỉ trỏ trỏ, ngóng cổ hóng hớt. Mà vị lệ mục kia y lời hứa đã mang lính trở lại, giúp y thu dọn xác tên trộm. Kể cũng đáng thương, sống một kiếp trộm cắp bị người phỉ nhổ, ai mà ngờ lúc chết cũng thảm hại như vậy, chết dưới hàm răng của một con chó, hơn nữa là bị nó xé xác, moi ruột, thân thể đoạn lạc. Nhiều người vừa ngóng xem sự tình, vừa lắc đầu chép miệng bình thán. Nếu bọn họ biết Dạ chẳng những gặm chân, moi ruột gã, còn uống máu, gặm lòi mắt gã, không chừng lúc này đã rủ nhau chạy mất dép. Nhìn con chó đen to tướng cứ ngồi thù lù kia, người qua kẻ lại cũng không ư hử gì, lông lá rậm rạp vương đầy những máu, có gan to đến mấy cũng không dám nán lại. Ai biết được nó còn đói hay không, dưới mõm nó người thật chẳng khác gì miếng thịt lợn tươi nhiễu máu. Nhà Trần Tứ cớ sao lại dung chứa loại súc sinh như vậy?. Trong đám người đã có tiếng nói bất bình.

Xâm xẩm tối, quan lính mới rời cổng nhà Trần Tứ, mang theo xác tên trộm cùng con chó rời đi. Lệ mục thông báo với y rằng con chó này có nhiều điểm quái dị, cần phải thu hồi theo dõi, đồng thời hẹn y sáng mai tới công đường, cuối cùng nhắc y nhớ chuẩn bị tiền phí án. Trần Tứ vâng vâng dạ dạ mà lòng buồn phiền không thôi. Trước nay nhà y chưa từng qua lại cửa quan nên không rõ nội tình, bây giờ không ngờ phí án lại cao như vậy, để cho vợ y, Thị Hiên ở một bên chỉ một mực khóc lóc than thở, thiếu đường chết ngất đi mà thôi.

Trần Tứ đứng trước hiên nhà nhìn ra đầu cổng, tuy xác người đã được người của quan phủ đưa đi, cũng chẳng biết bọn họ đối với cái xác xử lý thế nào, nhưng phải đem cái gì thì đem cái ấy thôi, còn vũng máu đỏ lòm đã khô trên nền đất kia thì mặc kệ. Lúc này Trần Tứ mới lụi cụi đem thùng nước cùng chổi xương ra kì kì cọ cọ đến khuya. Có điều, cọ đến đầu chổi cũng muốn cùn đi mấy đốt nhưng không làm hết được mùi máu. Mùi tanh tưởi thoang thoảng chốc chốc lại nương cơn gió trời bay tới, ám ảnh tâm trí bọn họ không thôi. Khi đầu trăng ẩn sau mấy tàu lá dừa, Trần Tứ mới trở vào nhà, moi móc hết của ăn của để, lấy ra phí án, trên bàn cũng chỉ còn lại vài quan tiền. Thị Hiên sắc mặt ủ dột hệt như nhà có tang cha, nghẹn giọng hướng mảnh sân nói nhỏ.

- Phải chi...lão công, ngươi đừng báo quan...