Liêu Trai Dị Truyện

Chương 6: Ma Chó (P6)

Trong phủ viện tường cao cổng kín, quan tri huyện ngồi bên bàn trà, một tay xoay xoay chén trà bằng ngọc đặt trên đĩa, tay còn lại chống cằm, nét mặt đương trầm ngâm, suy tư. Ánh mắt có chút phiền muộn ẩn dưới cái trán ngày càng cau chặt hướng kệ tủ cao trước mặt nhìn tới, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi. Trên những kệ tủ khảm rồng chầu phượng toạ kia bày nào bình, lọ trắng bóng, ngọc, châu xanh mát, có cả hoàng tiễn, bạc nỏ. Lên tí nữa thì đặt đầy hộp to, giương nhỏ, chẳng biết bên trong đựng gì, nhưng nhìn bề ngoài, ắt hẳn đều được chế tác từ vàng bạc đắt đỏ, chạm khắc tinh tế. Tổng quan mà nói, cả cái tủ lớn này toát ra một khí thế lộng lẫy, hết sức xa xỉ, khiến lòng người xao động.

Quan tri huyện sau khi thở dài xườn xượt mới chống tay đứng dậy, bước tới gần gian tủ đồ sộ kia nhíu mày lướt qua một lượt. Nhìn đống tài bảo này của quan huyện, người ta chắc sẽ đỏ con mắt, nước miếng chảy ròng ròng. Một vị quan huyện đã có trong tay một nấy bảo vật, vậy lên trên nữa, quan tri phủ, tri lộ, những phẩm giai cao hơn nữa thì thế nào?. Càng nghĩ càng thêm đỏ mắt. Ấy vậy mà quan huyện vẫn còn phiền muộn không thôi, nội hàm bên trong dân đen bên ngoài làm sao thấu đáo. Đã mang trên mình chức vụ quốc gia, thôi thì một kiếp được phục vụ dưới chân thiên tử, ai chẳng muốn trôi chảy thăng tiến, cái gọi là quan lộ, đơn thuần dùng thực lực không thôi làm sao có thể đạt tới, nếu không muốn nói là khốc liệt. Ngươi muốn đi lên, càng bước càng tiến, vậy ngươi ắt phải đạp xuống một vài người, xô ngã một vài người, bởi quan trường chật chội, một ngàn kẻ cùng chen tất sẽ khó khăn, nhưng nếu giẫm lên một trăm kẻ, chẳng phải sẽ dễ lên một chút sao?. Cứ thế, cứ thế, ngươi xuống thì ta lên, ngươi lên ta nhất định phải kéo lại xuống. Ấy chính là nội hàm.

Kỳ Quan Đàm Dị Hội năm nay đã tới gần, mà quan tri huyện nặng nhọc vẫn chưa tìm được bảo vật gì đáng nói. Đừng thấy chỉ là một đàm hội xuông nhã giao lưu giữa các quan mà xề xoà, nội hàm bên trong cái hội này thực ra còn thâm sâu hơn vẻ bên ngoài nhiều lắm. Giống như những nhà giàu có thú sưu tầm bảo vật, giới quan lưu cũng vậy, chỉ khác một chút là tập trung vào dị vật nhiều hơn. Bảo vật quý một, dị vật quý mười, đồng thời mặc định là thước đo đánh giá bản lĩnh của một vị quan. Dị vật càng được số đông yêu thích, thanh thế của chủ nhân nó càng được đề thăng, tên tuổi không những được bay lên, mà các mối quan hệ triệt để cũng được mở rộng. Dùng dị vật để tiếp cận quan giới tuyến trên, rõ ràng là cách thức nhã nhặn, nhu hoà, không cương ngạnh, đổ máu.

Dĩ ngẫu, cách hay, tất ai cũng dùng. Dần dà liền trở thành thông lệ, hàng năm đều xảy ra một kỳ Quan Đàm Dị Hội do hội quan lớn đánh tiếng chủ trì, dành cho giới quan chức khắp nơi. Không dài dòng nhiều lời, ai hứng thú thì đến, có nhu cầu thì đến. Dị vật của kẻ nào được công nhận yêu thích, xem như con đường quan lộ của người đó một bước lên mây, nhảy qua đầu ngàn người. Nói không chừng, nhờ dị vật kỳ trân còn có thể đưa tay chạm tới thánh điện, hiện diện hoàng đế. Hoàng đế trông thì như không tham gia, cũng chẳng cần đến ngài đường hoàng tham gia, thói xu nịnh xưa nay phổ biến đến nỗi đã thành thịnh thế, tự nhiên sẽ có một đám quỳ dưới chân ngài cung kính dâng lên kỳ trân dị vật, để cho ý nghĩa sâu thẳm nhất của Quan Đàm Dị Hội chính là chọn lọc ra tài vật, một đường lọc từ hàng ngũ quan nhỏ tới quan to lọc lên, dị vật tài bảo bậc nhất sẽ dành cho hoàng thượng thưởng ngoạn. Nói Quan Đàm Dị Hội là hội so độ chịu chơi giữa các quan, không bằng nói, giúp vua tìm kiếm tài vật dị hiếm.

Quan tri huyện đã tại nhiệm được sáu, bảy năm, ấy vậy mà vẫn dậm chân tại chỗ. Năm nào quan cũng tham gia đàm hội, dị vật cố sức tìm đến đều dâng không đến miệng quan trên, nhưng thành quả chưa bao giờ đạt tới thống khoái, mà dị vật cũng bị người ta ngậm rồi miễn nhả. Sáu năm tham gia, quan huyện lần nào cũng là mặt đen tay không trở về. Dần dà, mỗi năm cứ đến kỳ hạn này, áp lực trên mình quan lại gia tăng, hao tốn không ít tiền bạc sai người đi khắp nơi tìm kiếm kỳ trân dị vật. Sự tình này, đúng là đại biểu cho: "cần mẫn vươn lên, kiên trì không từ bỏ".

Tay nắm hai viên ngọc tròn sáng bóng xoa qua xoa lại, quan huyện lo âu đến độ không màng để ý vừa có tiếng gõ cửa. Tên gia nô bên ngoài rành rọt thưa.

- Lão gia, có lệ mục muốn bẩm báo công chuyện.

- Không tiếp!.

Quan huyện cau mày lạnh nhạt đáp. Ngoài cửa thoáng im lặng, chốc lát tiếng gia nhân lại bồi tới.

- Dạ thưa, lệ mục nói, là chuyện liên quan tới Quan Đàm Dị Hội.

Nắm tay xoa ngọc của quan huyện ngừng lại, do dự một chốc, mới nói.

- Cho vào.

Quan huyện vẫn đứng trước khung cửa sổ lớn hình bát giác có viền gỗ đυ.c đẽo, trảm trổ tỉ mẩn, sau lưng truyền tới tiếng cửa mở nho nhỏ.

- Bẩm quan, thuộc hạ, Kim Sỹ Liên, chức danh lệ mục chi huyện xin được bẩm báo.

- Chuyện gì?.

Quan huyện tuy trong lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt vẫn làm bộ lạnh nhạt. Lệ mục ngẩng đầu hết mực thưa chuyện.

- Bẩm quan, chả là sáng nay có kẻ chạy tới nha môn báo án, chết một mạng người, hung thủ là một con chó...

Nói đến đây, lệ mục cố tình dừng lại, mà quan huyện lúc này căn bản còn lòng dạ nào để tâm chó gϊếŧ người hay người gϊếŧ chó, trán càng chau càng chặt, bực bội nói.

- Thì làm sao?. Báo thì báo cho hết, ngươi dừng lại làm gì?. Án nhỏ thì đưa cho huyện thừa xử lý. Bản quan sắp tới rất bận...

Cai lệ đương hơi khom lưng, mặt gã không ngẩng nhưng khoé miệng khẽ nhếch lên, từ tốn thưa.

- Thuộc hạ không phải không biết vốn dĩ đại nhân bận chuyện gì, như đã báo trước, án này liên quan tới Quan Đàm Dị Hội, cho nên mới đường đột chạy tới đây, chi bằng ngài nghe một chút.

Quan tri huyện thoáng nghe thấy mấy từ nhạy cảm, thái dương hơi động, đương đứng xoay lưng về phía tên thuộc hạ bèn quay người lại, chau mày nửa hồ nghi, nửa sốt ruột hỏi.

- Ngươi thử nói xem?.

Được mở cửa, cai lệ vui mừng một hơi kể hết vụ trộm nhà Trần Tứ, đặc biệt nhấn mạnh sự kì quái của con chó mực. Quan huyện nghe xong ngờ vực hỏi gã.

- Ngươi dựa vào đâu khẳng định tên trộm do con chó gϊếŧ. Nếu là họ Trần, ta cũng sẽ làm như vậy...

Ở phản ứng của quan trên, cai lệ sớm dự trù được điểm này, gã cười nhẹ lại giải thích.

- Không phải một mình đại nhân nghĩ thế, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, cứ cho là tên trộm thực sự do y gϊếŧ, vậy án này càng nên giải. Chẳng phải sau kỳ Quan Đàm Dị Hội là tới dịp bố chính, án sát ở phủ ti xuống sát hạch công sự huyện ta sao?. Nếu người gϊếŧ người, án này xem như bổ sung vào công trạng, nếu vật gϊếŧ người, chuyện này...chính là liên quan tới đàm hội.

Quan huyện ánh mắt rắm rối như nảy lên một cái, thiếu nước tự đưa tay vỗ bốp vào trán mình, thế mà quên mất chuyện bố chính, án sát sẽ xuống hạch sát vào quý sau. Cái đàm hội kia đã quấn tâm trí quan vào sạch sành sanh. Nhưng quan phiền muộn cũng không được mấy hơi, lập tức chộn rộn chú ý tới chi tiết mà tên lệ mục kia kể. Chính là về con chó, bèn nheo mắt hỏi gã.

- Liên quan chỗ nào?.

Lệ mục bấy giờ mới thưa. Gã nói hết những gì mắt thấy tai nghe khi cùng Trần Tứ từ nha môn trở về nhà y. Lúc gặp con chó rồi, gã lại càng ngấm ngầm chắc chắn con vật này không bình thường. Riêng cái cách nó ngồi thù lù suốt mấy canh giờ ở xó cổng đã không bình thường rồi, gặp người lạ cũng chẳng sủa, hơn nữa, gã cảm nhận tên họ Trần kia còn có điều gì che giấu. Nhưng quan huyện nghe xong lại cau mày căn vặn.

- Ừ thì không bình thường, nếu như là một con chó ngốc, vậy cũng xem như không bình thường rồi còn gì. Ngươi không nghĩ tới nó bị thiểu năng sao?. Hừm.

Lệ mục biết nếu không kiểm chứng, thu được chứng cớ thì quan chắc chắn sẽ không tin gã. Suy cho cùng, cũng vì lao vào cái đàm hội quái gở kia mấy năm nay, vị quan này không chỉ hao tốn bao nhiêu tiền bạc, tâm trí cũng bị nó bòn rút, lại chẳng thu được gì. Mặc dù chưa từng từ bỏ nhưng không thể không công nhận ít nhiều đã tuyệt vọng. Dị vật đâu phải như hòn sỏi hòn đá ven bờ sông, nhặt bừa một cái là được. Đã thế ngàn người còn tranh cướp, chiếm đoạt, càng thêm hiếm có. Gã thoáng ngừng lại, sau mới cười hề hề thưa.

- Đại nhân, ta biết ngài mấy năm nay vì cái đàm hội kia lao tâm khổ tứ, ngài dốc lòng như vậy mà không thấy thành quả, thật khiến thuộc hạ đau lòng. Cũng chẳng phải ta ngày một ngày hai thay ngài lăn lộn đi săn dị vật, cho nên đối với thứ gì khác biệt, ta cảm ứng rất rõ. Bên trên ta đã thưa rồi, nếu như án này do người gϊếŧ, chó bị ngơ, ngài chỉ cần xử qua loa, bỏ tù tên họ Trần, bồi vào sổ ký án. Bằng không, là con chó kia gϊếŧ người ăn thịt, vậy thì để thuộc hạ bắt nó về xem xét. Vật dị thường tất sẽ lòi ra ngay thôi. Ngài còn nhớ con Tử Lang Câu Thương của quan tri huyện Dương Sơn không?.

- Tất nhiên là nhớ!.

Đột nhiên quan huyện trợn mắt phẫn nộ, giọng điệu có chút căm tức. Còn nhớ kỳ Quan Đàm Dị Hội năm ngoái, quan huyện cực nhọc mãi mới tranh mua được từ đấu giá lầu một con Hồng Hồ Ly Tam Vĩ. Đúng vậy, bỏ ra một ngàn lượng bạc, mới tranh cướp được một chút. Con Hồng Hồ Ly này không chỉ có ba cái đuôi mà còn vô cùng đẹp mã. Yểu miễu, mềm mại, đáng yêu, khả ái, hệt như Đát Kỷ hoá thân. Nếu để bên chân hoàng đế làm thú nuôi bồi hỉ, chắc chắn sẽ rất thích mắt. Ấy vậy mà khi quan đưa con cáo ba đuôi lên sàn đàm, liền bị mấy tên quan đồng phẩm ra sức chèn ép, gây khó gây dễ. Một tên mặt phì nói rằng:

- Thượng phẩm quan nhân hay như tới thánh thượng, bên mình lúc nào chẳng có một bầy sủng vật làm thú nuôi. Chim, cá, thỏ, mèo, có còn thiếu giống gì?. Tri huyện quan Thanh Nam, ngươi đưa thứ này lên ta thấy còn không được như lần trước.

Lời lẽ không hề khách sáo, nước miếng văng phì phì, mào đầu cho những quan khác tiện tay quăng đá.

- Phải đấy. Vô vị, quá vô vị!.

- Ta thấy như con cáo này có ba đuôi, e rằng cũng đã tu được một quãng rồi. Có thể gọi là Tiểu Yêu Hồ được rồi đó. Như vậy, có hay không đã có khả năng yêu dị?. Nếu không có, vậy thì chẳng khác nào con cáo rừng mọc thêm hai cái đuôi mà thôi!.

- Không phải, không phải như vậy!.

Quan tri huyện trợn mắt nghẹn họng, tức tới muốn đập bàn. Một bên khác từ hàng ghế lại có tiếng nói truyền tới, giọng này trầm ồn, tốc độ thư thả.

- Các vị bình tĩnh, đã đem tới Quan Đàm Dị Hội tất không thể nào là phế vật. Hồng Hồ Ly Tam Vĩ, nói rõ con vật này đang trong quá trình tu luyện, đã đạt tới một thành, hẳn nên sở hữu ít nhiều yêu năng biến hoá. Để tránh cho mọi người đánh giá sai sót, ta tình nguyện dâng dị vật của ta lên sàn kiểm chứng.

Khắp hội trường thanh nhã nhao nhao vang lên tiếng "ồ, à" hiếu kỳ sinh động. Quan tri huyện toát mồ hôi. Từ khi mua con cáo ba đuôi này về, rõ là chỉ nghĩ đến giúp các quan thượng phẩm bồi chút thưởng thức cái đẹp, nó có yêu dị hay không, quan thực sự cũng không biết. Chưa kịp mở miệng chối khéo, tên quan tri huyện Dương Sơn kia đã cho người kéo lên sàn đàm một cái l*иg to tướng, nhìn đến vật ở trong cái l*иg, quan tri huyện tá hoả cả lên, hắn thế mà dâng lên một con sói. Như này gọi là kiểm chứng từ miệng hắn sao?.

- Ngươi...ngươi... Định làm gì?.

Quan tri huyện trợn mắt trỏ tay vào cái l*иg căm phẫn, quan huyện Dương Sơn chỉ cười khẩy đáp.

- Thanh Nam tri huyện đại nhân, chẳng phải ta đã nói rồi sao, giúp chúng quan kiểm chứng con cáo của ngươi. Đừng nói ngươi không nắm rõ luật hội đấy nhé. Có vấn đề gì sao?.

- Ta không...có. Nhưng ngươi đem con sói to thế kia ra nói kiểm chứng con cáo nhỏ của ta, là kiểm chứng kiểu gì đây?.

- Ngươi bình tĩnh, kiểu gì sẽ tới ngay thôi.

Quan huyện Dương Sơn nghênh đầu đắc ý, cười rất có chừng mưc, trong khi mặt quan huyện Thanh Nam đã đen như đít nồi, hận không thể bay tới tát chết cái nhân loại kia. Nhìn lên sàn đàm, quan âm thầm kêu khổ trong bụng, lo thay cho con cáo.

Nô bộc mở hé hai cửa l*иg sắt, con sói lớn có bộ lông tím hắc kì lạ đã lao bật ra, mà hướng ngược lại, con cáo ba đuôi của quan huyện Thanh Nam thì co rúm lại, tận lực rúc vào đáy l*иg. Nhìn biểu tình này của hai dị vật, ai nhìn cũng liền biết ngay là con nào lợi hại. Có kẻ đã lắc đầu thay cho quan huyện Thanh Nam. Sự y như liệu, con sói của quan huyện Dương Sơn vốn có tên là Tử Lang Câu Thương, né thương, đao, vũ khí như không, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, nó chỉ mới dùng có một chân trước, đã cào chết Hồng Hồ Ly Tam Vĩ của quan huyện Thanh Nam, chứ chưa cần tới cái mõm to tướng kia cắn. Cả quan trường lại ồ ồ, à à bình phẩm hết sức sôi động, mà quan huyện Dương Sơn ở bên cạnh vô cùng đắc ý, nhận vô số lời khen ngợi, chắp tay đa tạ lia lịa. Không ai để ý quan huyện Thanh Nam mặt đã chuyển từ đen sang đỏ, dợm đứng dậy, cuối cùng đành phải nuốt xuống cơn tức bấm bụng ngồi xuống. Mà con cáo kia cũng bị tên gia nhân nhà quan to nào đó dọn sàn quẳng đi không thương tiếc. Đúng là chó cậy chủ, không cần phải nể mặt kẻ đứng dưới chủ nhân của mình.

Rời Quan Đàm Dị Hội trên kinh thành trở về lần ấy, quan huyện Thanh Nam ghi nhớ cái nhục này vào trong lòng cùng với cái hận quan huyện Dương Sơn đáng ghét kia bện thành một mảnh. Cho nên lâu nay đều muốn một lần trả đũa lại hắn, hắn không chỉ làm quan bẽ mặt, quá quắt còn triệt để hạ bệ danh tiếng của quan trước mặt các quan trên, để làm sao mà bỏ qua cho được. Nhìn sắc mặc quan huyện ngày càng xấu xí, lệ mục ở bên cạnh bấy giờ mới lên tiếng. Quan huyện tâm tư chất chứa bao mối bực bội mới chăm chú nghe dụng tâm của gã. Một lát sau, chỉ thấy quan nheo mắt nói.

- Được, vụ này phải xử. Chiều ngươi qua nhà y dọn dẹp xác người, sai y nhốt con chó đem về đây, dặn sáng mai lên công đường. Đối với việc xác minh lai lịch con chó, lệ mục ngươi chịu trách nhiệm, ta muốn chính mắt ta trông thấy nó dị biệt ở điểm nào, miễn cho đem lên hội bị kẻ đê tiện khi dễ.

- Thuộc hạ tuân mệnh!.

Cai lệ cúi đầu khom lưng chắp tay thưa rồi cáo từ. Quan huyện một mình trong phòng, ánh nắng ban trưa chiếu vào mấy giương vàng, bình bạc bày trên kệ cực kỳ chói mắt. Nhấp một ngụm trà thơm loại hảo hạng, quan đương nheo mắt, hồ như suy tính gì đó trong bụng.

- Ồ, chó chơi chết sói, lại xem ngươi đi đằng nào mở mặt. Bản quan lại chẳng trả ngươi quá hậu đi!. Hừm.