Liêu Trai Dị Truyện

Chương 4: Ma Chó (P4)

Trời tờ mờ sáng, đàn gà trong chuồng nhà Trần Tứ lục tục nhảy ra, rướn cổ, phành phạch gáy o o o một hơi, giống như muốn nỗ lực đánh thức cả nhân loại. Thị Hiên nghe tiếng gà gáy, như thường lệ trở dậy, qua loa vén mái tóc ra sau vai rồi xuống giường trước chồng. Vừa đẩy cửa nhà chính, một mùi tanh tưởi tới hắc họng phả vào khiến Thị nhăn mũi, bèn lấy tay che lại. Không khí sáng sớm ở làng quê vốn trong trẻo, mọi hôm thức dậy mở cửa, Thị đều hít vào một hơi khoan khoái, tiện thể vươn tay vươn chân chốc lát cho khỏe người, nào ngờ hôm nay lại không như vậy. Vừa hít vào một hơi, Thị đã bị cái mùi tanh đến ớn lạnh này sộc tới, đầu óc liền chếnh choáng cả lên, dĩ nhiên không thể làm ra động tác gì nữa. Thị nhăn mặt bịt mũi, khi mùi tanh trong cảnh thức tan dần, mới bước qua bậu cửa đi ra sân.

Nhà Trần Tứ trước hiên có trồng một cây Trà Tuyết, là trồng từ đời song thân y, ở hiện tại đã cao gần bằng mái ngói, lâu đến nỗi gọi là Trà Tuyết cổ thụ cũng được. Thị Hiên đứng dưới hiên, vừa vặn khung cảnh ngoài đầu cổng bị cây Trà Tuyết cổ thụ này che khuất, mà mùi tanh tao đến ớn người kia lại từ đâu tiếp tục ập đến, làm Thị nhăn mặt khịt mũi không thôi, nhịn không nổi lợm họng nhổ toẹt một bãi nước bọt ra bên cạnh. Ai bảo cái mùi tanh này, còn lợm hơn mùi máu tanh từ xác cá tươi. Trần Tứ ngày thường không đi đồng thì là lội sông bắt cá, Thị mổ cá cũng thành quen, ngửi cũng thành quen, vậy mà cái mùi này lại còn kinh khủng hơn so với Thị tưởng tượng, hít vào không nổi. Thị Hiên nhổ xong bãi nước bọt, ngẩng đầu định bụng gọi con chó, nghĩ bình thường Dạ đều ngồi ở đó mà. Thị hướng mặt ra cổng, tia mắt chưa kịp quét tới con chó, đã đυ.ng ngay một cảnh tượng khủng khϊếp. Trước cổng nhà Thị, tràn ngập máu.

Huyết sắc trên mặt Thị Hiên nhanh chóng bị cảnh tượng dọa cho rút đi rất nhanh, trở nên trắng bệch. Thị trợn trừng mắt sững sờ nhìn tới, một vũng máu đỏ đã hơi khô vung vẩy trên nền đất, bên trên là một đống hỗn độn kinh tâm. Thị cố giữ tia mắt bình tĩnh, miễn cưỡng lướt lên trên, liền chạm tới một cẳng chân người, tiếp đến là một búi lộn xộn trắng trắng hồng hồng, điểm xuyến chút máu vương vãi, vắt qua cả bắp đùi bên dưới. Hai chân Thị Hiên bắt đầu run lẩy bẩy, mà cái nhìn cuối cùng, khi lướt lên phía trên cùng, Thị thoáng nhìn thấy một cái đầu người đen đen, phần cổ gần như bị rứt lìa khỏi thân, chỉ còn dính lại chút da thịt nên ngả nghiêng về một bên, tiền diện hất về phía cửa cổng, tư thế cực kỳ kinh dị. Đến lúc này hai chân Thị đã mềm nhũn, chệnh chà chệnh choạng đương sắp ngã. Thị cố sức giương mắt nương theo cái đầu, cuối tầm là một bóng đen im lìm đang án cạnh góc tường. Dạ vẫn ngồi ở đó, nhìn về phía Thị, đôi mắt con vật lạnh toát, dưới màu lông đen nhánh, hai tròng mắt trắng dã càng thêm nổi bật. Lớp lông trên người nó lúc này cũng không còn đơn thuần đen nữa, mà loang lổ những vệt máu đã khô chuyển màu đỏ sậm. Bên cạnh Dạ, một cẳng chân dài nằm vương vãi, thịt hồng phía trên đã bị lóc phân nửa, lòi ra một khúc xương trắng nhởn bên trong lớp mỡ vàng khè, bàn chân phía dưới vẫn còn đeo nguyên chiếc giày vải. Dường như không thể chịu đựng thêm, Thị Hiên tận lực hít vào một hơi trầm trọng, hét lên kinh hãi, xoay người bỏ chạy.

Trần Tứ đang ngủ trong nhà mơ mơ màng màng, bỗng nhiên thân mình bị lay đến điên đảo, y giật mình mở mắt. Thấy vợ ngồi bên mép giường mặt mày lúc trắng lúc xanh, hai hốc mắt cũng đỏ hồng phiếm nước, tận lực níu tay mình gào điên cuồng.

- Mình, ra ngoài, ngoài cổng, ngoài cổng mình có, có...

- Ngoài cổng có gì?.

Trần Tứ hơi nhổm người dậy, kì lạ hỏi. Thị Tứ vung tay chỉ chỉ về hướng cổng nhà y, cánh tay còn lại bấu áo chồng run cầm cập. Trần Tứ khoé miệng giật giật, nhìn thần tình của vợ, y đoán Thị chắc hẳn đã gặp cái gì dọa đến cà lăm, y không hỏi thêm, nhảy khỏi giường đi ra ngoài. Thị Hiên khóc lóc đã to hơn, vội vã nhào ra theo chồng. Chỉ thấy bóng lưng của y phía trước đã khựng lại, thị không kịp dừng bèn đâm xâm vào, mà Trần Tứ đứng phía trước, cảnh tượng vợ y thấy thế nào lúc này cũng tự mình y thu vào mắt như thế, toàn thân chỉ bất động.

Hai vợ chồng á khẩu đứng giữa sân nhìn một lúc, giống như để cho cơn sợ hãi trong lòng tiêu tan, Trần Tứ hít mạnh một hơi nhấc chân lên. Đứng trước vũng máu đã sền sệt khô, trán y nhăn càng thêm chặt. Mùi tanh phả lên nồng nặc từ cái xác người này thu hút đàn ruồi tới, chúng bay qua bay lại, con bâu bụng, con đậu chân, ruột gan phèo phổi trắng hồng tanh tao điểm xuyến rất nhiều chấm đen của lũ ruồi bay nhặng. Trần Tứ nhìn sang vũng máu, nhìn thấy một cây nến, lại lướt tới thứ xác người đeo bên mình, từ trong túi văng ra một ít đồ, nào diêm tiêu, nến đỏ, dùi, đυ.c, còn có cả bả chó, trong bụng y phần nào đã đoán ra sự tình. Y bước tới trước nhìn rõ phần đầu cái xác, thế mà xuýt nữa giật mình lùi lại, khuôn mặt người chết ẩn sau một cái khăn đen, chỉ chừa ra đôi mắt. Mà đôi mắt ấy lúc này trợn trừng, hơn nữa chỉ còn một bên là hoàn chỉnh, bên còn lại đã bị cái gì dày vò, nhãn cầu lồi ra phân nửa, huyết nhãn doanh tròng. Trần Tứ muốn nôn mửa mà không được, đành lùi về sau. Lúc này y mới đánh mắt nhìn tới con chó mực, chân mày càng ép vào dữ dội. Y không nói gì, chỉ lẳng lặng quay người đi vào nhà, ngồi phịch xuống ghế, mặt mày thất thần. Thị Hiên chạy theo sau y, khóc không được mà bình tĩnh cũng không nổi, tóc còn chưa vấn lại, lúc này càng không còn tâm trí đâu mà vấn, cứ thế để xõng xòa rối tinh, chỉ điên loạn ngã ngồi bên đùi chồng vật vã.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Mình thấy đúng không?. Nó, nó thế mà ăn thịt người!.

Trần Tứ đương căng thẳng, một câu này từ miệng vợ y thốt ra, làm y như chớp đánh trong lòng, thoáng ngẩng đầu lên một cái. Lúc này y mới nhớ tới chuyện con chó chạy theo mình ra đồng, nó bắt rắn quỷ như thế nào, ăn rắn quỷ ra sao, lúc này đều hiện rõ mồm một. Y từng cấn ná, rằng tại sao một con chó bình thường có thể săn rắn quỷ thành thục như vậy, rắn quỷ độc địa như vậy, còn ăn tươi nuốt sống như không. Cũng không phải nó chê cơm, chê cháo nhà y, mà là nó không hề thích ăn những thứ đó. Ngẫm ra, y mới bắt đầu cảm thấy hối hận đã bỏ qua nhiều chuyện không bình thường như vậy. Nhưng hối hận thì làm được gì?. Cái xác còn mới tinh đang nằm sờ sờ trước cổng nhà y, không thể để tình cảnh như vậy lâu thêm nữa. Trần Tứ bặm môi suy nghĩ rất quyết liệt, cuối cùng y mở miệng nói với vợ.

- Chết rồi thì thôi, mình đi báo quan.

- Cái gì!.

Thị Tứ đương gục đầu khóc đến ná thở, nghe một câu như trời đánh, ngẩng mặt trợn mắt kinh hãi nhìn chồng.

- Trời ơi, vướng vào quan gia chỉ có khổ hơn, tiền mất tật mang. Chi bằng...chi bằng, mình đem cái xác chôn đi, chôn đi là xong mình ạ!.

Thị vội vã phân trần, trong ánh mắt đỏ hồng có vài phần hoảng loạn, Trần Tứ ánh mắt phức tạp, khẽ lắc đầu.

- Không được, gã chết trên đất nhà mình, mình lại còn lấp liếʍ, e rằng chết rồi cũng sẽ thành quỷ theo ám cả đời.

- Có ám thì nên ám con chó kia, nó... nó...

Thị Hiên lại nhăn nhó muốn khóc tiếp, cảm thấy không đành lòng nói tiếp nữa. Vừa tức vừa cảm thấy uất ức. Vợ chồng thị cưu mang nó như vậy, ngược lại nó đem họa rước về nhà, e rằng có đem nó nấu thành cầy tơ bảy món, cũng không làm thị bớt ức cho được. Trần Tứ ngồi trên chỉ cau mày lắc đầu.

- Đừng nghĩ dại nữa, ta bây giờ chạy đi báo quan, ngươi ở đây canh chừng có ai tới thì ngăn người ta vào. Chớ có sờ vào cái xác kia, cũng để yên con chó...

Nói đoạn, Trần Tứ đứng dậy, một đường chạy đi báo quan thật, mà Thị Hiên ở nhà, cũng không dám bước ra ngoài sân, run cầm cập ngồi bó gối trên giường, sợ con chó đen ngoài kia một, mà sợ hồn ma kẻ bị nó xé xác oan ức tìm thị báo oán thì tới tận chín phần.