Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 61: Ta Không Thích Ăn Đâu

Ta Không Thích Ăn Đâu

Trong phòng bệnh.

Lâm Phàm nằm yên trên giường, bên cạnh chính là một cái máy rút máu, có một bác sĩ đang rất bận rộn chỉnh số liệu trên máy móc, trên cả tay trái lẫn tay phải hắn đều cắm hai cây kim lấy máu, một cây là đem huyết dịch rút đến máy ly tâm, sau đó loại bỏ tế bào gốc tạo máu thu thập vào trong túi, cây kim thứ hai là đang vận chuyển huyết dịch trở lại trong thân thể.

Một vòng tuần hoàn, không có chút lãng phí nào.

Vị bác sĩ kia ngồi bên cạnh giường hắn, ngoài mặt làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vẫn đang có chút hồi hộp, ngồi kẹp giữa hai bệnh nhân tâm thần, y có thể không sợ sao?

Mặc dù y biết hai người này chính là khách quen của bệnh viện, nhưng đó giờ y không phải thuộc team phụ trách ca bệnh của bọn họ, cho nên căn bản chưa gặp mặt một già một trẻ kia được mấy lần.

Nhìn thấy bên cạnh có ống dẫn, trong đầu y không hiểu sao lại hiện ra hình ảnh bệnh nhân tâm thần cầm ống dẫn siết cổ y như trong phim y từng xem, thế là bác sĩ âm thầm nuốt nước bọt một cái, len lén dùng túi hồ sơ che ống dẫn lại, tốt nhất là đừng để bọn họ nhìn thấy.

Trương lão đầu ngồi ở trên giường đối diện, khẩn trương nhìn Lâm Phàm.

"Có cảm giác gì không?" Bác sĩ dò hỏi, đây là vấn đề rất quan trọng, nếu như trong quá trình mà người hiến có gì khó chịu thì nhất định phải tạm ngưng chuyển hóa tế bào máu.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Không có."

Bác sĩ nghe vậy bèn gật đầu, bất giác ngồi thẳng lưng lên.

Y vẫn thấy rất khẩn trương, so với một già một trẻ này, y tình nguyện ngồi chung phòng với hai kẻ phạm tội bạo lực còn hơn. Chí ít thì trước đánh người, kẻ đó còn sẽ có biểu hiện dữ tợn để cho ngươi có thể chuẩn bị tâm lý.

Đúng lúc này, bác sĩ nhìn thấy Lâm Phàm đang nhếch miệng lên cười với mình.

Bác sĩ cũng theo phép lịch sự mà mỉm cười lại với hắn, y còn giơ ngón tay cái lên nhằm tán dương đối phương, thật là tốt, ngươi đã cứu mạng được cả một gia đình đấy.

Nhưng thời gian dần trôi qua.

Lâm Phàm vẫn giữ nguyên dáng cười tươi rói như vậy, kèm theo ánh mắt dõi theo y không lệch một centimet nào.

Y bắt đầu thấy mồ hôi lạnh thấm rịn trên trán, quả thật là đã bị Lâm Phàm nhìn chằm chằm đến nỗi cả người run run như thể đang ngồi bàn chông rồi. Bác sĩ bất giác cúi đầu xuống, không dám đối diện ánh mắt của người đang nằm kia nữa.

Thật đáng sợ, có thể đừng nhìn ta nữa, có được hay không?

Thân là một đại nam nhân, nhưng lại bị ngươi dọa tới nỗi “hoa cúc” cũng co rút rồi đây nè.

Trương lão đầu mò trên tủ đầu giường, lấy ra một quả chuối tiêu, ông ấy thành thạo lột vỏ xong thì tự mình cắn một miếng, sau đó đưa đến bên miệng Lâm Phàm, "Ta vừa mới nếm qua, rất ngọt, ngươi sẽ thích cho xem."

Lâm Phàm hé miệng, một ngụm nuốt mất hơn phân nửa, "Ừm, rất ngọt."

"Ngươi muốn trở về chưa? Ta nhớ nhà chúng ta quá." Trương lão đầu rất tưởng niệm sinh hoạt vui vẻ tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Nơi đó rất tự do tự tại, có thể thoải mái đón gió đón nắng, thích thú chạy tung tăng trên đồng cỏ, hoặc là nằm sấp ra ngắm đàn kiến thân yêu dọn nhà. Thế nhưng ở chỗ này thì cứ phải giam mình trong một căn phòng nho nhỏ cả ngày, ông thấy rất chán.

"Muốn." Lâm Phàm trả lời.

Trương lão đầu kéo tay áo lên, chỉ vào chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay, đoạn nói: "Lần trước ta có nói sẽ mua cho ngươi một cái Rolex giống ta, nhưng ta tiết kiệm tiền chậm quá, ngươi ráng đợi nhé, ta nhất định sẽ để dành đủ tiền để tặng ngươi."

"Ừm, tốt." Lâm Phàm mỉm cười đáp.

Hắn rất thích tán dóc với Trương lão đầu, trước đây hắn đã từng thử cùng người khác giao lưu, nhưng Lâm Phàm phát hiện tư duy của bọn họ dường như đều có chút không bình thường, chỉ có thể trò chuyện xã giao mà thôi, không thể tùy ý cái gì cũng có thể chia sẻ như giữa hắn với Trương lão đầu.

Hắn biết mình muốn làm gì, mà hắn cũng biết lão Trương muốn làm gì.

"Ha ha!"

"Ha ha!"

Trương lão đầu đặt hờ cánh tay ở trên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Phàm, hai người cứ như vậy mỉm cười đối diện với nhau.

Cười đến mức vô cùng xán lạn, bốn con mắt đều híp lại thành một khe hở.

Không biết đã qua bao lâu, cả hai cứ một mực duy trì nụ cười như thế, cảm giác như thể phòng bệnh cũng ấm áp lên vì bầu không khí hài hòa này, nhưng dường như vị bác sĩ trẻ tuổi kia lại hoàn toàn không dung nhập được vào bầu không khí ấm áp ấy, y chỉ thấy da gà trên tay nổi rõ lên, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng.

Không được!

Y phải mau chóng đi ra ngoài bình ổn tâm trạng lại một chút.

Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, chỉ sợ nháo ra một điểm động tĩnh nào thì sẽ làm hai người kia bị giật mình.

Ra tới hành lang rồi, vị bác sĩ nọ mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đối với y mà nói, loại cảm giác mới rồi thật là quá sức kiềm chế, cũng không biết hai người kia nghĩ thế nào, vì cái gì lại có thể đối mặt mỉm cười với nhau lâu như vậy, bộ bọn họ không cảm giác rất khủng bố sao?

Đấy là do y không rõ, kỳ thật đó chính là chân tình.

Phụ mẫu lâu ngày không được gặp đứa con thân yêu, đợi đến khi nó quay về thì sẽ rất muốn nấu một bàn thức ăn cho nó, bản thân hai người thì không cần ăn uống gì cả, mà chỉ cần ngắm nhìn hài tử say sưa ăn uống là đã thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Có lẽ đứa con sẽ nói rằng: Cha, mẹ, hai người đừng nhìn nữa, cứ nhìn như vậy con ăn không vô.

Bởi vì không hiểu ánh mắt kia nên mới có thể nói bản thân ăn không trôi, thẳng đến khi nó lớn tuổi một chút, có được đứa con của riêng mình thì khi đấy nó mới có thể minh bạch nụ cười và ánh mắt nhìn mình năm xưa của cha mẹ là mang ý tứ gì.

Có y tá tình cờ đi ngang qua, trông thấy bác sĩ Hà đang đứng trong hành lang thì cười hỏi: "Đã xong việc chưa, cùng bọn họ ở chung thế nào?"

Bác sĩ Hà làm bộ trấn định, bảo: "Rất tốt, bọn hắn rất hữu hảo, rất nhanh sẽ xong việc thôi."