Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 62: Ta Không Thích Ăn Đâu (2)

Ta Không Thích Ăn Đâu (2)

Đinh đinh!

Đúng lúc ấy, điện thoại của bác sĩ Hà vang lên tiếng chuông tin nhắn, y lấy ra nhìn liền thấy tin nhắn đến từ “Hảo huynh đệ”.

« Hảo huynh đệ: Lão Hà, ta bên này có một số việc, có thể cho ta mượn một vạn khối không? »

Bác sĩ Hà đọc xong liền lâm vào trầm tư, y không vội trả lời vì rất sợ bên kia sẽ lập tức nhắn tiếp “Mau gửi qua cho ta nhé!”

Một vạn khối a.

Đây là một việc khiến y cảm thấy có chút khó xử.

Mười phút trôi qua nhưng trong đầu y vẫn đang không ngừng đấu tranh, rốt cuộc là có nên cho mượn hay không, nếu như không đồng ý thì y nên nhắn lời lẽ như thế nào để có thể cự tuyệt, nhưng vẫn biểu hiện ra được là bản thân y rất muốn giúp đối phương, nhưng y không có cách nào, quan trọng hơn nữa là nội dung phải khéo léo ra sao để không ảnh hưởng tới quan hệ giữa y và người bạn đó.

Đinh đinh!

« Hảo huynh đệ: Không sao, cám ơn, huynh đệ. »

Nhìn thấy tin nhắn này, trong nháy mắt y lập tức trả lời.

« Bác sĩ Hà: Xin lỗi, mới rồi đang bận rộn xem bệnh cho bệnh nhân, giờ mới rảnh tay trả lời ngươi, không sao là tốt rồi, lần sau có việc gì thì gọi điện thoại cho ta. »

Ai nha!

Dọa ta một hồi.

Đúng là có cảm giác sống sót sau tai nạn, tâm tình đột nhiên khá hơn hẳn.

Bác sĩ Hà mau chóng trở lại phòng bệnh.

Vừa vào liền thấy một già một trẻ kia vẫn đang vui vẻ nhìn nhau. Trương lão đầu cầm quả táo, chính mình cắn một cái, sau đó lại đưa qua cho Lâm Phàm cắn một cái, nụ cười trên mặt bọn họ vẫn rạng rỡ như cũ.

"Ăn ngon ha." Trương lão đầu nói.

"Ừm, ăn thật ngon." Lâm Phàm hùa theo.

"Vậy trong này còn một quả, thế nhưng ta lại không thích ăn lắm, ngươi ăn đi." Trương lão đầu nhìn vào giỏ trái cây ở trên tủ, bên trong chỉ còn lại mỗi một quả táo, táo rất ngọt, cũng rất giòn, ông ta cực kỳ thích ăn.

Nhưng Lâm Phàm cũng thích ăn, hơn nữa hắn còn đang bị người ta chích kim, hẳn là đau đớn lắm.

Cho nên ông nguyện ý đưa đồ ngon tặng cho người bạn tốt nhất của mình.

"Chúng ta mỗi người một miếng." Lâm Phàm nói.

"Không cần, ta thích uống Sprite, mới không thích ăn trái cây đâu."

Ngoài cửa bệnh viện đa khoa.

Một chiếc xe cứu thương đã sớm đậu ở sát cổng.

Lý viện phó đang đứng bên cạnh xe cứu thương, những hạt mưa li ti điểm nhẹ lên gương mặt đã thoáng có vẻ tiều tụy của ông. Tuy nói người gặp việc vui thì tinh thần sẽ thoải mái, nhưng cứ để một già một trẻ kia ở lại trong bệnh viện thêm ngày nào thì tim ông lại bất an thêm ngày đó.

Ông vươn tay quẹt vội qua mấy giọt nước đọng trên mặt, trong lúc lơ đãng lộ ra chiếc đồng hồ điện tử được làm thủ công tinh tế trị giá khoảng mấy trăm, là sản phẩm đang rất hot bên ngoài thị trường hiện giờ.

"Phó viện trưởng, bên ngoài đang mưa, ngài mau đi vào trong đi, ta có thể đưa bọn họ về lại bệnh viện tâm thần được mà."

Tài xế nịnh nọt quan tâm phó viện trưởng, hi vọng được ông ta nhìn vào mắt, nếu như hắn có thể có được sự công nhận của Lý viện phó thì nhân sinh nhất định sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Hắn đã nhìn thấy status của Lý viện phó đăng trên mạng xã hội kia, những lời lẽ chân thành mà tràn ngập lý tưởng cao thượng, quan trọng hơn là trong lúc vô ý đã để lộ ra tin tức chẳng mấy chốc mà Lý viện phó sẽ trở thành viện trưởng.

Chữ "Phó" kia cũng sắp biến mất rồi.

Cứ nghĩ đến sự chênh lệch giữa mình cùng phó viện trưởng mà hắn lại cảm thấy trong lòng xao động vô cùng.

"Ngươi. . ." Lý viện phó nhìn lái xe, cuối cùng lắc đầu, "Ta muốn tự mình đưa qua, phải tận mắt trông thấy bọn họ trở lại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì ta mới có thể an tâm được."

"Ngài thật sự là một viện trưởng tận tâm tận tụy." Lái xe nịnh nọt nói.

Chỉ cần vỗ mông ngựa tốt, một bước lên mây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Hắn đã từng là một người rất cương trực công chính, là nam nhân không biết a du nịnh hót gì, ở bệnh viện đa khoa này chuyên tâm làm việc đã nhiều năm, kỹ thuật lái xe thuần thục, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.

Nhưng thế thì sao?

Đã mười năm rồi nhưng hắn vẫn chỉ là một tài xế lái xe cứu thương.

Trong khi những người trẻ tuổi khác gia nhập vào đội xe này so với hắn muộn mấy năm, nhưng dựa vào việc a dua xu nịnh mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm đã thăng cấp trở thành cấp trên của hắn.

Hắn không phục, người kia có gì ưu tú hơn, rõ ràng là tài nghệ lái xe của hắn tốt hơn hẳn y, vì cái gì mà hắn lại không được đề bạt?

Thẳng đến một ngày, trong lúc lãnh đạo say rượu đã vỗ vỗ bả vai của hắn, vô ý nói ra:

"Ngươi rất tài giỏi, làm việc lại tận tâm, ta đều xem ở trong lòng, nhưng ta không thể rời bỏ ngươi, nếu ngươi rời đi thì ta biết đi đâu tìm thủ hạ ưu tú như vậy, cho nên ngươi cứ theo ta đi, làm đến khi nào ta về hưu đã."

"Về phần tiểu La sao, y không có bản lãnh gì, chỉ là biết vuốt mông ngựa, a dua nịnh hót không tệ, vừa khéo làm ta thấy rất dễ chịu, nhưng chỉ vậy mà thôi, y rời khỏi cương vị kia thì đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì."

"Ai cũng có thể rời đi, duy chỉ có ngươi là không có khả năng rời đi."

Từ đó về sau, hắn liền minh bạch rồi. Ra là không phải hắn không đủ ưu tú, mà là vì hắn quá ưu tú đến nỗi khiến người khác không cách nào buông tay.

Sắc mặt Lý viện phó không hề thay đổi khi nghe hắn gọi mình là viện trưởng, nhưng tâm tình lại rất tốt, cho nên tiện tay đưa một điếu Bạch Lợi Quần qua cho lái xe.

Tài xế thụ sủng nhược kinh nhận lấy điếu thuốc, hệt như đang nhận một vật tuyệt thế trân bảo, cẩn thận từng li từng tí nhóm lửa, sau đó chậm rãi hít một hơi, hai mắt trợn tròn xoe, lộ ra dáng vẻ mê say.

"Thuốc xịn, mùi hương rất thơm, màu sắc lại mê người, khói thuốc tinh khiết mà không hỗn tạp, đúng là thuốc của viện trưởng hút có khác."

Cơ hội vuốt mông ngựa lâu lâu mới có, đương nhiên là tài xế tuyệt đối không nỡ bỏ qua.

"Mười bốn đồng một bao, bình thường thôi, không tính là thuốc xịn."