Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 60: Gia Hỏa Không Biết Xấu Hổ (2)

Gia Hỏa Không Biết Xấu Hổ (2)

Độc Nhãn Quái đi lướt qua bên cạnh hai người, gã mở cửa sổ ra, bên ngoài mưa tuôn xối xả, thế nhưng gã chỉ hít sâu một hơi rồi linh hoạt trèo ra bên ngoài, hai tay gã siết chặt lấy thanh vịn cửa sổ, sắc mặt thản nhiên, nói: "Coi như ta gặp xui xẻo. Hẹn gặp lại."

"Không. . . Vĩnh viễn cũng đừng gặp lại."

Vừa dứt lời, Độc Nhãn Quái liền buông tay, trực tiếp nhảy xuống dưới.

Hệt như lời gã từng phát thệ tối qua, nếu như chính mình lại tin tưởng một già một trẻ này thêm lần nào nữa thì gã nhất định sẽ nhảy từ trên lầu xuống đất.

Hiện tại, xem như ta thỏa mãn các ngươi.

Nói đúng thì đây cũng là lỗi của ta, đã biết rõ các ngươi là bệnh nhân tâm thần mà vẫn ngu ngốc đâm đầu vào nhập bọn, kết quả trọc đầu hiện tại chính là do ta tự tìm.

"Aaaa!"

Y tá nghe tiếng động bèn ló đầu vào, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn chính là chứng kiến ngay cảnh Độc Nhãn Quái buông tay ra khỏi cửa sổ, nàng sợ tới nỗi ngã phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, tê tâm liệt phế gào lên: "Bác sĩ, cứu mạng, người bệnh nhảy lầu tự sát rồi."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, vẫy vẫy tay với Độc Nhãn Quái.

Gã một mắt tiếp đất rất nhẹ nhàng rồi chậm rãi đứng dậy, gã ngẩng đầu nhìn về phía lan can của lầu mười hai, trông thấy hai người bọn họ đang vẫy tay với mình thì bất giác giơ ngón cái lên, giống như đang muốn nói: Coi như các ngươi gan lớn, ta nhận thua.

Sau đó gã lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn, rồi nhanh chóng biến mất trong cơn mưa mịt mờ trắng trời trắng đất.

...

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Điện thoại của Hách viện trưởng ‘ting’ một tiếng, báo hiệu có tin nhắn mới.

Độc Nhãn Quái: Xem như ngươi lợi hại!

Hách viện trưởng uống một hớp trà cẩu kỷ táo đỏ, gãi gãi đầu.

Không hiểu gì cả.

Mà thôi kệ, quan tâm làm gì. Việc cần làm bây giờ là ông nên uống nhiều thức uống bổ dưỡng thân thể này một chút, sau đó tranh thủ tận hưởng bầu không khí yên bình hiếm có.

Không có bệnh nhân của phòng bệnh 666 ở đây, quả nhiên là quãng thời gian tươi đẹp!

...

Trong phòng bệnh.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu thở dài nhìn nhau, từ nét mặt của đối phương có thể nhìn ra là bọn họ đang rất rầu rĩ.

"Hắn không vẫy tay với chúng ta, cũng không nói lời tạm biệt."

"Cho nên hắn không xem chúng ta là bằng hữu."

"Nguyên lai chúng ta vẫn chỉ có mỗi hai người bọn mình."

"Đi uống Sprite đi."

"Ta muốn uống Cocacola."

Bọn họ ngồi song song trên giường, hai chân quơ tới quơ lui, một người cầm lon Cocacola, một người cầm lon Sprite, lại bởi vì hương vị không đúng mà cau mày, cố gắng miễn cưỡng uống vào.

Các bác sĩ nghe thấy tiếng hét của y tá thì vội vàng chạy đến, bọn họ nhìn một vòng không thấy Độc Nhãn Quái đâu thì khϊếp sợ không thôi, kẻ thì lao ra cửa sổ, kẻ thì chạy vội xuống đất, người thì túm lấy Trương Hồng Dân hỏi xem rốt cuộc gã kia biến đâu mất rồi.

Trương Hồng Dân run rẩy chỉ tay ra ngoài, lắp bắp đáp: “Nhảy… nhảy lầu rồi.”

Thế nhưng dưới đất lại không có thi thể nào.

Đến khi Lý viện phó biết được chuyện này thì suýt nữa đã chửi ầm lên ngay trước mặt các bác sĩ khác.

Vậy mà lại có kẻ dám trốn viện phí sao?

Ông vội vàng nhấc máy lên gọi qua bệnh viện tâm thần.

"Hách lão ca, gã một mắt mà các ngươi đưa đến đây đã được chúng ta chữa khỏi rồi, nhưng hiện giờ người ta lại ôm đồ chạy mất, còn cuỗm mất bộ đồ bệnh nhân của chúng ta nữa, ngươi xem thử xem, bao giờ thì thanh toán viện phí lẫn phí bồi thường này luôn? Ngươi cũng biết mà, bệnh viện chỗ chúng ta cũng rất khó khăn, hi vọng ngươi có thể hiểu được."

Tuy nói Lý viện phó đã block Hách viện trưởng ra khỏi vòng bằng hữu trên mạng xã hội, thế nhưng khi nói chuyện qua điện thoại thì vẫn vô cùng khách khí.

Dù sao đây cũng là khách hàng, là người sẽ thanh toán tiền cho bọn ông a.

Nên diễn thì vẫn cứ phải diễn.

Hách viện trưởng thản nhiên đáp: "Ai vậy, gọi nhầm số rồi."

Tút tút tút . . .

"Con mẹ nó!" Lý viện phó chửi ầm lên, "Đúng là lão già không biết xấu hổ."

Lý viện phó có tâm sự.

Ông ta rất muốn đóng gói một già một trẻ kia trả về nơi sản xuất. Căn cứ theo kinh nghiệm của ông thì hai người này rất khủng bố, lưu lại bệnh viện không phải là một chuyện tốt lành gì.

Bởi vì lần nào cũng vậy, hễ bọn họ tới đây là bệnh viện lại có tổn thất, không phải ổ điện cháy đen, thì cũng là bóng đèn hỏng mất.

Bất quá Lý viện phó lại rất có hảo cảm đối với Lâm Phàm.

Không nói tới việc hắn vừa góp một công lao rất lớn khi tình nguyện hiến tế bào gốc tạo máu cho tiểu nữ hài kia, thì chỉ riêng việc qua nhiều năm như vậy, cứ cách vài ngày thì hắn lại điểm danh góp mặt ở đây. Dù là nuôi một con chó thì thường xuyên gặp nhau như thế cũng có thể nảy sinh tình cảm. Tuy rằng Lý viện phó ví von như vậy thì không thỏa đáng lắm, nhưng đại khái chính là ý tứ này.

Lâu ngày sinh “tình” a!

Vả lại “nhờ” phải thường xuyên cấp cứu và giải phẫu cho hai người này, cho nên các bác sĩ thực tập hoặc bác sĩ phụ mổ của bệnh viện đều luyện được kinh nghiệm ứng biến tương đối phong phú, tích lũy được không ít số ca giải phẫu, sắp có cơ hội trở thành bác sĩ chính rồi.

Hơn nữa căn cứ theo kết quả báo cáo kiểm tra đo lường thì tế bào gốc tạo máu của Lâm Phàm khá đặc biệt, có thể sinh trưởng phóng thích ngay trong tĩnh mạch máu.

Đây là tình huống rất thần kỳ.

Có lẽ người bị bệnh tâm thần phần lớn đều sẽ sở hữu những đặc điểm khác người bình thường đi.

Cũng nhờ vậy mà các bác sĩ nơi đây có thêm một phần tài liệu nghiên cứu quý giá, giúp họ mở mang tầm mắt về sự kỳ diệu của cơ thể con người hơn.

Sau khi cúp máy, Lý viện phó lập tức an bài cho bác sĩ phụ trách mau chóng qua đó thu thập thêm tế bào gốc tạo máu của Lâm Phàm để kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần nữa, sớm kết thúc một chút thì có thể sớm đưa hắn quay về Thanh Sơn lại.

Xin lỗi ngươi!

Mặc dù ta rất yêu ngươi, nhưng phần tình yêu này chỉ đẹp đẽ khi có chút khoảng cách giữa đôi ta, chứ không phải là ngươi ngày ngày xuất hiện lượn lờ trước mắt ta, theo ta thì cứ cách vài ngày hoặc vài tuần hãy gặp lại nhau một lần là đủ rồi.

...