Chân Tình Có Đổi Lấy Được Chân Thành Không?

Chương 10: Xin anh, đừng!

Khóe môi Cố Thiệu Diễn nở một nụ cười khiến người ta khϊếp sợ, phát ra mệnh lệnh không thể nào từ chối: "Tới đây."

Giang Bán Hạ co rúm lại, do dự đi qua.

Nhưng vừa đi được hai bước, Cố Thiệu Diễn đã mất kiên nhẫn kéo cô vào lòng.

Giang Bán Hạ như đoán được Cố Thiệu Diễn muốn làm cái gì, cô ôm lấy bụng chống lại cái ôm kia.

Tiếng Cố Thiệu Diễn như không còn độ ấm: "Giờ mới vì anh ta mà thủ thân như ngọc, cô không thấy muộn lắm rồi à?"

Giang Bán Hạ không hiểu Cố Thiệu Diễn đang nói gì.

Thủ thân như ngọc là sao, cô vì ai chứ?

Cố Thiệu Diễn không cho cô cơ hội lên tiếng đã trực tiếp cắn mạnh lên môi cô, động tác càng lúc càng thô lỗ.

"Không được." Giang Bán Hạ vội vàng phản ứng dữ dội.

Bào thai vừa tròn một tháng, còn rất yếu ớt...

Giang Bán Hạ nảy ra một ý định tàn nhẫn, cô nhắm ngay môi của Cố Thiệu Diễn cắn mạnh lên.

Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Cố Thiệu Diễn buông tay rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.

Đôi môi bị cô cắn nát ứa ra một giọt máu tươi, khiến gương mặt giá lạnh càng trở nên rực rỡ, càng trở nên u ám.

Lòng Giang Bán Hạ thoáng rung động, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cố Thiệu Diễn bỗng nhiên thu hồi thu lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, anh nắm lấy cằm cô rồi mở miệng hỏi: "Nói, ban nãy đi đâu. Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói thật đi."

Giang Bán Hạ thế mới biết, nguyên nhân khiến Cố Thiệu Diễn tức giận.

Cô vội vàng nói: "Em đến bệnh viện thật mà."

Cố Thiệu Diễn cười lạnh.

Lát sau, anh đột nhiên lấy di động ra gọi vào một số nào đấy: "Mau điều tra, xem tối nay Giang Bán Hạ đã đi đâu."

"Cố Thiệu Diễn, em đến bệnh viện thật mà, nếu anh không tin..."

"Suỵt." Cố Thiệu Diễn đột nhiên đưa ngón trỏ ra, đè lên môi cô: "Là thật hay giả, lát nữa sẽ biết. Cô, im miệng đi."

Nửa giờ sau đó, tiếng chuông vang lên.

Cố Thiệu Diễn nhận thông điện thoại, trực tiếp mở loa ngoài.

"Tổng giám đốc Cố, cô Giang tối nay rời nhà lúc 11 giờ 45, thuê xe đến sân bay, mười hai giờ ba mươi hai vào sân bay, ở lại đó nửa tiếng, rồi mới thuê xe về nhà."

"Không thể nào, em không có đến sân bay, Cố Thiệu Diễn, anh tin em đi." Giang Bán Hạ hoảng sợ mở to hay mắt, không thể nào hiểu tại sao lại có kết quả như vậy.

"Tin cô?" Cố Thiệu Diễn cười ra tiếng, mặt không chút biểu cảm cũng không hề có nét giận dữ, tỉnh táo đến mức đáng sợ: "Cô bảo tôi làm sao tin cô? Hả?"

Cố Thiệu Diễn siết chặt cằm cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Ngay khi Giang Bán Hạ sợ tới mức run rẩy, Cố Thiệu Diễn bỗng nhiên phát điên, xé rách quần áo trên người cô.

Giang Bán Hạ dùng cả tay chân, điên cuồng cản lại nhưng không thể nào chống lại một Cố Thiệu Diễn đang nổi cơn tức giận.

"Xin anh, đừng."

Phản kháng không có hiệu quả, Giang Bán Hạ khóc lóc cầu xin, tay cô ôm chặt che đi phần bụng.

Cố Thiệu Diễn đã bị sự tức giận che mờ lý trí, không chút do dự mà nghiêng người đè lên.