Chân Tình Có Đổi Lấy Được Chân Thành Không?

Chương 11: Nghĩa vụ của cô

Giang Bán Hạ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lòng thầm cầu nguyện, hy vọng đứa nhỏ không bị ảnh hưởng.

Nhưng ngay khi Cố Thiệu Diễn vừa chuẩn bị xong, thì “Ầm”, cánh cửa phòng bị người nào đó đá văng.

Cố Thiệu Diễn còn chưa kịp phản ứng, thì một người đã lao tới nắm chặt cổ áo anh, đánh tới.

"A!" Giang Bán Hạ không ngờ lại có người đột nhiên xông vào, cô lập tức vớ lấy chăn phủ lên người mình.

"Cố Thiệu Diễn, tên khốn!"

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Giang Bán Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người mới đến, đôi mắt cô mở to, rồi lại bối rối rũ mắt, không dám nhìn tới hai người kia, chỉ cố đem mặt mình vui vào trong chăn.

Người đàn ông vừa xông vào có dáng người cao gầy mang kính gọng vàng, đấy là Mục Thành, bạn trai cũ của cô, người từng là bạn thân nhất của Cố Thiệu.

Tuy nói là bạn trai cũ, nhưng thật ra Mục Thành muốn giúp cô cản mấy kẻ theo đuổi nên mới tự đề cử mình thành kỵ sĩ.

Sau này khi Cố Thiệu Diễn, người mà Giang Bán Hạ âm thầm ngưỡng mộ, đột nhiên cầu hôn, cô vui như ăn mật lập tức đồng ý, cũng vì thế nên Mục Thành mới ôm lấy đau thương bỏ ra nước ngoài.

Cố Thiệu Diễn lau khóe miệng, dáng vẻ của anh ta lúc này rất nhếch nhách, anh nở nụ cười lạnh, đưa tay vớ lấy khăn tắm che đi cơ thể.

"Cậu tới rồi." So với Giang Bán Hạ còn đang kinh ngạc, Cố Thiệu Diễn lại như biết trước.

"Hử, không phải cậu kêu tôi tới à? Cậu kêu tôi tới, là muốn để tôi thấy cảnh cậu ức hiếp Bán Hạ hay sao?" Mục Thành cười lạnh, cặp mắt dưới lớp kính gọng vàng ánh lên tia nhìn lạnh lùng sắc bén.

Anh ta vốn là một người đàn ông nho nhã dịu dàng nhưng giờ lại có dáng vẻ thế này.

Tim Giang Bán Hạ thoáng loạn nhịp, gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, thật đáng xấu hổ.

Là Cố Thiệu Diễn gọi Mục Thành đến à? Giang Bán Hạ lấy làm khó hiểu.

"Tôi bắt nạt cô ta? Mục Thành, cậu nhìn cho kỹ, đây là vợ tôi, nghĩa vụ của cô ta là thỏa mãn tôi, cậu ở đây đóng giả anh hùng làm gì? Hay là nói, cậu với vợ tôi ân tình chưa dứt, nếu không thì cô ta cần gì nửa đêm nửa hôm lại tới sân bay đón cậu?"

Đợi Cố Thiệu Diễn nói xong, Mục Thành lại siết chặt nắm tay, muốn xông lên đánh Cố Thiệu Diễn.

Lòng Giang Bán Hạ chợt nhói lên.

Cô kinh hoảng nghe mấy lời Cố Thiệu Diễn, cô đột nhiên hiểu được, khó trách ban nãy Cố Thiệu Diễn cho rằng cô đến sân bay, là để đón Mục Thành?

Hai năm trước Giang Bán Hạ vì muốn giúp Mục Thành hoàn thành ước nguyện mở công ty ở nước ngoài, nên đã đồng ý giúp anh ta, cũng để bù đắp cảm giác mắc nợ trong lòng cô.

Nhưng kể từ lúc đó, Giang Bán Hạ phát hiện thái độ của Cố Thiệu Diễn đối với cô bắt đầu thay đổi, anh bắt đầu ngoại tình, cũng đối xử lạnh nhạt với cô.

Cô từng định hỏi liệu có phải anh đã hiểu lầm gì không, muốn hóa giải hiểu lầm giữa họ đồng thời bù đắp.

Nếu không phải hôm nay Mục Thành xuất hiện, thì có lẽ cô đã quên mất mâu thuẩn này xuất hiện từ khi nào.

Thế nhưng, hôm nay cô không hề biết Mục Thành về nước, thì làm sao có thể đến sân bay đón anh ta?

Rốt cuộc người muốn hại cô là ai? Cớ sao lại muốn làm như vậy?

Cô bất giác vuốt ve bụng mình, tim như bị dao cắt.

Hiện giờ cô không thể phạm sai lầm, cô phải bảo vệ đứa con này thật tốt, như vậy mới có cơ hội giữ được trái tim của Cố Thiệu Diễn, hóa giải mâu thuẩn của cả hai.

Mục Thành bị Cố Thiệu Diễn đè dưới đất, đấm mấy cú thật mạnh.

Giang Bán Hạ nhân lúc họ đánh nhau thì tranh thủ mặc quần áo, rồi nhanh chóng lao tới kéo Cố Thiệu Diễn ra.

"Đừng đánh nữa!"

Cố Thiệu Diễn thấy Giang Bán Hạ nhìn mình bằng ánh mắt mang theo chút trách cứ thì cười lạnh rồi bỏ vào phòng tắm.

Trong phòng chỉ còn lại Giang Bán Hạ và Mục Thành, cô lúng túng nhìn Mục Thành, không biết nói gì cho phải.

Không khí như đông lại chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.