Cả người Giang Bán Hạ trở nên yếu ớt, môi trắng bệch như tờ giấy, vô lực nằm sấp trên ghế sa lon, cố nén cơn đau trên cơ thể.
Hơn phút sau, sự khó chịu trong người mới dần ổn lại.
Cô bị cơn choáng đột nhiên ập đến dọa sợ, vừa hồi phục, Giang Bán Hạ đã bước những bước yếu ớt đến bệnh viện.
Đêm khuya, chỉ có phòng cấp cứu là còn mở.
Sau khi Giang Bán Hạ nói rõ tình trạng của mình cho bác sĩ, rồi tiến hành kiểm tra, sau đó ngồi yên trong phòng chờ kết quả.
Một lát sau, bác sĩ đẩy cửa bước vào, đưa kết quả cho cô, rồi bắt đầu trách mắng bằng dáng vẻ hết sức bình tĩnh: "Tôi thấy cô thật sự vô trách nhiệm, mang thai một tháng, mà còn dám dùng nhiều thuốc như vậy?"
Giang Bán Hạ mờ mịt: "Cái gì?"
"Chẳng lẽ cô không biết mình có thai à?"
"Có thai?" Giang Bán Hạ hết sức nhếch nhác thốt ra hai chữ này, dường như không thể nào hiểu nổi ý nghĩa của hai từ ấy.
Một tháng trước, chính là vào hôm cô xảy ra quan hệ với Cố Thiệu Diễn.
Mỗi đêm dù Cố Thiệu Diễn về trễ đến mức nào thì sẽ đều quan hệ với cô, nên ngày nào anh cũng cho uống thuốc.
Giang Bán Hạ luống cuống: "Bác sĩ, vậy đứa nhỏ có bị ảnh hưởng gì không?"
Giang Bán Hạ vừa hỏi xong thì thấy mình hỏi hơi thừa. Sao có thể không ảnh hưởng?
"Đương nhiên là có! Nặng thì sanh non dị dạng, nhẹ thì cũng ảnh hưởng đến quá trình phát dục. Cô dùng nhiều thuốc liên tục như vậy, tôi khuyên cô nên phá đi. Với lại, cô không thể tiếp tục dùng thuốc, nếu không sẽ mất luôn khả năng mang thai."
Lúc Giang Bán Hạ rời khỏi bệnh viện, lời nói của bác sĩ vậy xoay tròn trong óc, không thể xóa đi.
Cô đã mang thai, con của Cố Thiệu Diễn.
Nhưng Giang Bán Hạ không ngốc, cô biết hiện giờ Cố Thiệu Diễn chỉ xem cô như một món đồ chơi. Mối liên kết giữa họ chỉ là tìиɧ ɖu͙©, nếu như tầng quan hệ này đứt gãy, Cố Thiệu Diễn lại đi tìm những cô gái khác, hai người lại khôi phục về trạng thái trước đây, còn không bằng một người xa lạ.
Giang Bán Hạ đưa tay xoa bụng.
Cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay khiến lòng cô dần trở nên vô cùng mềm mại, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cô muốn giữa lại đứa con của họ, cho dù, vì nó mà cô mất đi Cố Thiệu Diễn.
...
Cùng lúc đó, Cố Thiệu Diễn đang lái xe, chẳng có mục đích chạy quanh đường phố không một bóng người.
Sắc mặt trắng bệch đau đớn của Giang Bán Hạ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, không thể vứt khỏi được.
Chờ sau khi anh có thể lấy lại tinh thần thì bất chợt nhận ra xe mình đã chạy đến trước một nhà thuốc.
Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có nhà thuốc này còn mở đèn buôn bán.
Mắt Cố Thiệu Diễn nhìn về phía hiệu thuốc, trong đầu vẫn là dáng vẻ đau đớn của Giang Bán Hạ nằm co ro trên ghế salon.
Một lát sau, anh xuống xe rồi đẩy cửa bước vào tiệm thuốc.
Anh căn cứ vào trí nhớ thuật lại tình trạng của Giang Bán Hạ, rồi lấy một túi thuốc rời đi.
Lúc lái xe về, tốc độ của anh bất giác càng lúc càng nhanh.
Sau khi lái xe về nhà, Cố Thiệu Diễn lại thấy phòng khách trống rỗng.
Trùng hợp lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông, Cố Thiệu Diễn bắt máy.
"Tổng giám đốc Cố, Mục Thành về nước rồi, nửa tiếng nửa xuống máy bay."
Mắt Cố Thiệu Diễn lập tức trở nên tối sầm.
Mục Thành vừa về nước, Giang Bán Hạ không ở nhà, nếu nói là trùng hợp, thì có ai tin?
Giang Bán Hạ kêu xe về nhà, vừa đến cửa thì đã thấy Cố Thiệu Diễn đang ngồi trên ghế sa lon.
Cô hơi sững sốt rồi lại ngạc nhiên khi thấy Cố Thiệu Diễn trở về.
"Đi đâu?" Cố Thiệu Diễn đầy vẻ lo lắng.
"Bệnh viện." Giang Bán Hạ đáp, ánh mắt lướt qua đống thuốc trong tay Cố Thiệu Diễn.
Một suy nghĩ thoáng qua khiến mắt cô như sáng bừng lên.
Lẽ nào, Cố Thiệu Diễn bỏ đi, là vì muốn mua thuốc cho cô?
"Thuốc này là..." Giang Bán Hạ đầy mong đợi.
Cố Thiệu Diễn lạnh nhạt: "Lâu nay uống cái gì cô không biết à?"
Vài lời nhẹ nhàng đã khiến lòng Giang Bán Hạ như rơi xuống vực sâu.
Thái độ của Cố Thiệu Diễn như vậy, thì làm sao có thể để cô giữ lại đứa nhỏ.
"Bác sĩ nói sao?" Cố Thiệu Diễn lạnh lùng nhìn cô, tiếp tục nói.
Tim Giang Bán Hạ như siết lại, cố tránh né ánh mắt của anh: "Không có gì, chỉ dặn sắp tới phải nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Thiệu Diễn nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, hơi thở quanh người lại trở nên lạnh như băng: "Đưa kết quả ra đây."
Chuyện mang thai, cô không dám để cho Cố Thiệu Diễn biết, kết quả khám bệnh cô đã bỏ từ lúc ở bệnh viện rồi, làm sao lấy được.
"Chỉ là chút bệnh vặt, chỉ kiểm tra sơ qua thôi." Giang Bán Hạ chột dạ. Sự quan tâm của Cố Thiệu Diễn, cô muốn còn không được nhưng đêm nay, sự quan tâm của Cố Thiệu Diễn lại khiến cô trốn tránh.
"Hóa đơn khám bệnh đâu?" Cố Thiệu Diễn lại lạnh lùng hỏi.
"Vứt rồi." Bỏ cùng kết quả khám thai.
Ha, Cố Thiệu Diễn nở nụ cười.
Nụ cười ấy nhìn sơ thì có vẻ dịu dàng nhưng lại khiến Giang Bán Hạ sởn hết cả gai ốc, bất giác lui về phía sau.