Động tác của Giang Bán Hạ vừa vụng về lại ngây ngô, mang theo chút lấy lòng.
Đột nhiên lại làm ra động tác to gan như vậy khiến ngọn lửa trong lòng Cố Thiệu Diễn chưa tắt hẳn bắt đầu cháy lên.
Giang Bán Hạ run rẩy hùa theo, trái tim trống rỗng chết lặng đã lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Ngày hôm sau.
Giang Bán Hạ cố lê tấm thân đau nhức bước khỏi giường.
Cô nhìn sang hình bóng thon dài mạnh mẽ của Cố Thiệu Diễn thì thoáng ngạc nhiên, rồi lại nở nụ cười vừa ngọt ngào pha chút ngượng ngùng.
Cố Thiệu Diễn còn chưa đi, vậy phải chăng mối quan hệ của họ đã tốt lại rồi?
Giang Bán Hạ mặc áo ngủ, dồn hết mọi suy nghĩ về phía anh.
Người đàn ông có thân hình cao lớn đứng cạnh cửa, bộ quần âu kèm áo sơ mi lại càng tôn lên vẻ đẹp của anh.
Đã bao lâu rồi, cô chưa được nhìn thấy anh như vậy?
Môi Giang Bán Hạ khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong dịu dàng, cô bước về phía trước.
"Thiệu Diễn." Cô khẽ gọi.
Sắc mặt Cố Thiệu Diễn vẫn lạnh như bằng, anh nhìn cô rồi lạnh lùng nói: "Uống thuốc đi."
"Thuốc gì?" Giang Bán Hạ lấy làm khó hiểu.
Một chiếc hộp hình chữ nhật được đưa đến trước mặt cô, sau khi nhìn rõ dòng chữ được ghi trên đấy, sắc mặt của Giang Bán Hạ lập tức trắng bệch, hệt như vừa có một chậu nước lạnh xối xuống người cô, khiến dòng máu nóng cũng dường như đông lại.
Thấy cô bất động, Cố Thiệu Diễn nhíu mày khó chịu nói: "Sao vậy? Đợi tôi đút cho à? Hay là, cô nghĩ loại đàn bà như cô, có tư cách sinh con cho tôi?"
Loại đàn bà như cô? Là loại gì?
Tim cô như có một kẻ nhỏ bé đang cầm giao cắt từng miếng một, đau đến mức không sao thở nổi.
Cố Thiệu Diễn mất kiên nhẫn mà nắm lấy cằm cô, cố nhét viên thuốc vào, rồi lại bưng một ly nước, trực tiếp đổ xuống.
Giang Bán Hạ bị sặc đến mức phải ho liên tục, viên thuốc cũng theo đó trôi ngay vào cổ.
Vị đắng chát đọng lại trên lưỡi khiến lòng Giang Bán Hạ như hóa tro tàn.
Cô cứ nghĩ là Cố Thiệu Diễn đã đón nhận mình, nên mới xảy ra quan hệ.
Nhưng sự thật anh ta chỉ là đổi cách hành hạ cô mà thôi.
Cố Thiệu Diễn này vẫn là một Cố Thiệu Diễn luôn căm ghét cô.
Điều khác biệt duy nhất, là anh đã chạm đến người cô.
Sau hôm ấy, mỗi đêm Giang Bán Hạ đều ngồi trên ghế sa lon, cứ chờ đến tận khuya, chờ một Cố Thiệu Diễn cả người đầy mùi nước hoa phụ nữ trở về nhà, chờ một Cố Thiệu Diễn đối xử thô lỗ không hề thương tiếc với cô.
Hai người ngầm hiểu mà duy trì mối quan hệ này.
Giang Bán Hạ cố gắng bỏ qua không cần biết mùi nước hoa trên người anh ta đến từ đâu, chỉ cố gắng gom góp si mê chút âu yếm hiếm thấy này.
Vẫn là một đêm như bao đêm khác.
Giang Bán Hạ chờ đến tận khuya, đầu óc choáng vàng, cô nằm trên ghế salon định nghỉ ngơi một lúc thì bất giác lại ngủ quên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhận ra có người đè lên người mình, mạnh mẽ bá đạo cạy mở môi cô.
Giang Bán Hạ vô thức hùa theo, nhưng vừa cử động, cảm giác choáng váng lại ùn ùn éo tới. Sắc mặt của cô thoáng trở nên tái nhợt, mồ hôi tuôn đầy trên trán.
"Thiệu Diễn..." Hô hấp dần trở nên dồn dập, cảm giác buồn nôn càng lúc càng dâng lên, cô vội vàng đưa tay, muốn đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Cố Thiệu Diễn không hề tránh ra, còn lên tiếng mỉa mai: "Sao vậy? Giờ này rồi còn giả đò trinh tiết à?"
"Không phải, em khó chịu quá." Tiếng Giang Bán Hạ nghe như muốn khóc, đau đớn trên cơ thể và cả trong lòng khiến cô muốn khóc.
Cố Thiệu Diễn khó chịu, vừa định đứng dậy, Giang Bán Hạ lại đột nhiên bắt đầu nôn ra.
Trong bụng rỗng tuếch, không ói được thứ gì, chỉ có thể nôn khan, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều.
Giang Bán Hạ choáng váng hoa mắt, hoàn toàn không thể nào để tâm đến phản ứng của Cố Thiệu Diễn, trong thoáng chốc, chỉ nghe tiếng bực dọc của anh: "Xúi quẩy, mau uống thuốc đi."
Dứt lời, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Cố Thiệu Diễn sập cửa bỏ đi.
Nhưng cô đã không còn sức giữ anh lại.