"Chưởng ban hiện nay đã không phải Đông Hán đốc chủ, cũng không thể bỏ qua cho Hạ Hầu Liễm sao?" Hạ Hầu Liễm rũ mắt.
Thẩm Quyết không đáp, chỉ gấp gáp truy hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tiểu nhân là nộ bộc ở Vân Tiên Lầu, Tên Thượng Nhị Lang." Hạ Hầu Liễm đáp "Chưởng ban gϊếŧ Yên Tiểu Bắc, khiến hắn chết trên giường của A Sồ hoa khôi lâu chúng ta. A Sồ đối với tiểu nhân có ân tình, tiểu nhân không thể ngồi yên không quản, nên mới dịch dung thành Yên Tiểu Bắc."
Thẩm Quyết hơi giơ tay lên, ra dấu một cái, nói: "Phải hay không phải, xé mặt nạ ngươi xuống liền biết."
Lập tức có hai phiên tử tiến lên, kéo Hạ Hầu Liễm xuống ngựa, hai người bốn tay, thuận theo gò má hắn, tìm kẽ hở của mặt nạ. Kết quả tìm không thấy, lại chọc tới chọc lui trên mặt hắn, tìm nửa ngày cũng không ra.
Hai người trố mắt nhìn nhau, một người trong đó ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Hạ Hầu Liễm, mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Hắn không mang mặt nạ, hắn dùng phấn!" Vừa nói liền lấy tay lau mặt mũi Hạ Hầu Liễm, đưa đến chóp mũi ngửi một cái , nói, "Là phấn của thiên hương các, thê tử ta ở nhà chuyên dùng loại này, có đặc thù, có lấy nước lau cũng không hết, phải dùng vải ướt dính dầu mới có thể tẩy sạch sẽ."
"Vậy phải vào quán trọ, trong quán trọ có trà dầu." Một phiên tử khác nói.
Hạ Hầu Liễm yên lặng xuôi tay đứng, Thẩm Quyết nhìn hắn một hồi : "Ngươi ngược lại vẫn rất trấn tĩnh."
Hạ Hầu Liễm nói: "Bởi vì ta không phải."
Thẩm Quyết không nói nửa lời. Mưa rơi rất lớn, lá cây hòe già bị gió thổi bay tứ tung, tiếng mưa tí tách vang dội, trong hẻm nhỏ một mảnh đen nhánh, mặt ai cũng hòa vào bóng tối mơ mơ màng màng, Hạ Hầu Liễm ngửa đầu nhìn Thẩm Quyết, không thấy rõ biểu tình trên mặt y, chỉ có thể thấy y đang nhìn về hướng mình. Không rõ lý do, Hạ Hầu Liễm cảm giác trong ánh mắt y đong đầy sầu bi nặng nề.
Tiếng kêu thảm thiết trong quán trọ càng ngày càng nhỏ, Hạ Hầu Liễm đi theo Thẩm Quyết vào cửa. Vòng qua tấm bình phong, nền gạch xanh đều là máu đỏ thẫm, hòa lẫn vào nước mưa chảy xuống rãnh, chỉ chốc lát sau sẽ cuốn trôi sạch sẽ. Phiên tử đang xử lý thi thể, đào đất, bào ra cái hố to, có tên không tên, đều cứ thế từng người từng người đáp xuống. Thi thể chồng chất bên trong, đầu dựa vào chân, chân đè lên đầu, trên mặt còn đầy nét kinh hãi, biến thành những khuôn mặt ngũ quan dữ tợn.
Tiệm đường đã dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế kéo ra, ở giữa chỉ chừa lại một chiếc ghế dựa, bên cạnh là một chiếc bàn vuông uống trà nho nhỏ. Hai người quỳ trên đất, mặc minh phi ngư phục màu vàng sáng, trên đầu không đội nón, mũ lưới lệch sáng một bên, mặt không ngừng run rẩy, rúc vào với nhau, giống như hai con chim giữa trời đông sương giá. Chủ quán cùng vợ con rúc trong một góc sau vách gỗ phía tây, phía trên đỉnh đầu treo một cái giá gỗ, đặt một bức tượng thần tài sơn nhũ kim, bọn họ coi thần tài như Bồ tát, không ngừng quỳ lạy a di đà phật.
Thẩm Quyết khom người ngồi trên ghế, vạt duệ rải xòe ra như chiếc quạt, gấm vóc vàng bạc thi nhau lộng lẫy. Hai người kia nhìn thấy Thẩm Quyết, đồng loạt lên cơn sốt rét, Thẩm Quyết cũng không để ý, đưa tay chỉ Hạ Hầu Liễm, nói: "Bưng chậu dầu tới, đem mặt hắn rửa sạch sẽ."
Phiên tử vào phòng bếp lấy trà dầu, lại lấy khăn lau. Đem lớp hóa trang trên mặt Hạ Hầu tẩy sạch , lại còn lấy thêm một chậu nước trong để rửa lại.
Chu Thuận Tử nhìn ngây người, hắn chưa từng lăn lộn giang hồ, dịch dung tuyệt kỹ như vậy có nghe đồn nhưng chưa từng chính mắt thấy, bây giờ miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.
Hạ Hầu Liễm gỡ xong lớp hóa trang, thản nhiên nhìn về phía Thẩm Quyết.
Thẩm Quyết đứng lên đi tới, y dáng dấp cao gầy, bóng dáng phủ xuống, bao trọn Hạ Hầu Liễm đang quỳ dưới đất. Hạ Hầu Liễm theo bản năng hơi lui về phía sau, Thẩm Quyết đưa tay ra, sờ tới sờ lui trên mặt hắn, giống như chưa từ bỏ ý định, nhất định phải tìm thấy khe mặt nạ, đem nó xé xuống, lộ ra là gương mặt vốn có của hắn.
Nhưng, không có.
Đáy lòng Thẩm Quyết triệt để lạnh lẽo. Y cảm thấy mình thật buồn cười, rõ ràng đã qua ba lần rằm tháng bảy, rõ ràng quyết định không nghĩ tới nữa, vậy mà còn ôm cái hy vọng nhỏ bé kia. Gặp một người biết thuật dịch dung, thì liền cảm thấy có chút khả năng, bắt được sẽ không chịu buông tay, hà cớ chân tướng phải ở ngay trước mắt từng chút một bị xé xuống, lòng cũng theo đó từng chút từng chút mà rướm máu, cuối cùng máu tươi đầm đìa, mới bỏ qua.
Người không sợ cả đời chôn ở vực sâu tối tăm không thấy ánh mặt trời, chỉ sợ thật vất vả leo lên nhìn thấy một chút bóng dáng quang minh, đưa tay muốn chạm tới, còn chưa kịp chạm được vào lòng bàn tay đã rơi xuống, ngã một cái thịt nát xương tan.
Y thu tay về, quay người đi, nói giọng khàn khàn: "Cút."
Hạ Hầu Liễm sững sốt một chút mới phản ứng được Thẩm Quyết là đang nói với hắn, từ dưới đất bò dậy, đi ra ngoài. Phiên tử ngăn hắn lại, để cho hắn đứng dưới mái hiên, cùng một chỗ với Chu Thuận Tử.
Chu Thuận Tử tò mò đưa tay tới, cũng quẹt một đường trên mặt Hạ Hầu Liễm, giơ ngón tay cái lên nói: "Thật đỉnh. Mắt ta nhìn không ra chút đầu mối, thuật dịch dung của ngươi quả thật lợi hại."
Hạ Hầu Liễm tâm tình không tốt, thờ ơ đáp một tiếng.
Hai người đứng lặng dưới mái hiên, sân trước viện, đám phiên tử khoác áo tơi, đang đào hố chôn người.
"Ai dô, huynh đệ đáng thương của ta, tuổi còn trẻ liền mất mạng." Chu Thuận Tử thở dài, "Thế này xem ra, ta cũng sắp chầu diêm vương rồi. Đi gặp hắn, cũng không biết nói gì cho phải. Tương cố vô ngôn, chỉ có lệ ngàn a!"
Hạ Hầu Liễm nghĩ tới Yên Tiểu Bắc, bây giờ nhớ lại, cái tên kia sắc mặt đã biến thành màu đen, miệng mắt chảy máu, rõ ràng là trúng độc thạch tín, ô đầu. Trách hôm đó vội vàng, chưa kịp nhìn kỹ, lại thật cho là A Sồ vô tình đem hắn gϊếŧ chết. Hạ Hầu Liễm vỗ một cái lên vai Chu Thuận Tử, an ủi hắn nén bi thương.
"Ai dô, đều do ta tự tìm lấy." Chu Thuận Tử ủ rủ cúi đầu, "Thi khoa cử cho tốt thì không chịu, lại đâm đầu vào cái gì Đông Hán. Vậy cũng thôi đi, lại còn tự mình đi tới chỗ lão tặc Ngụy Đức đó tìm chết. Ta giờ đã hiểu rồi, đầu óc cá vàng này của ta , làm ruộng còn thích hợp, thăng quan phát tài, thừa dịp còn sớm từ bỏ ý định đi."
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Quyết một chút, "Ngươi xem, người ta mới là nhân vật tầm cỡ. Cả đám người đều vì hắn mà đi đời, không nghĩ tới người ta phong sinh thủy khởi như vậy. Hắn ở trong tối, Ngụy Đức ở ngoài sáng, con mẹ nó ai là người cười cuối cùng còn chưa nhất định đâu."
Hạ Hầu Liễm cũng nhìn sang, hỏi: "Hai người đang quỳ kia là ai ?"
"Kẻ lưng thẳng đứng kia là tướng quân cẩm y vệ Tô Du, nằm trên đất không dám nhúc nhích đó là Bắc trấn phủ ty trấn phủ Lý Trường Ngôn."
Thẩm Quyết cúi đầu nhìn hai người run rẩy trên đất, u ám cười lên, "Nói, các ngươi hẹn gặp Phúc vương ở nơi nào?"
Tô Du kiên cường lấy tinh thần, đáp: "Thẩm Quyết, ngươi thật là to gan, lại dám nửa đường chặn lại, còn huyết tẩy nhà trọ! Ngươi có biết, triều đình trách tội xuống, ngươi có cánh cũng không thoát!" Vừa nói, hắn lại mềm giọng, "Thẩm Quyết, ngươi bây giờ quay đầu còn kịp. Bổn quan nói dùm ngươi, niệm tình ngươi những ngày qua trung thành, Ngụy công công cũng sẽ không làm khó ngươi. Chúng ta đem chuyện này giấu nhẹm đi, không để cho Đô sát viện cùng Hình bộ biết, ngươi vẫn như cũ còn đi Nam Kinh, như thế nào?"
" Đúng , đúng !" Lý Trường Ngôn bên cạnh cũng mở miệng, "Thẩm công công, quay đầu là bờ, quay đầu là bờ a!"
"Lời nói ngược lại cũng dễ nghe, chỉ sợ chúng ta mới đi nửa đường đã mất mạng." Thẩm Quyết phất vạt áo, lần nữa ngồi xuống ghế, "Các ngươi tự xem xét nên làm thế nào, hình phạt trong đại lao các ngươi rõ nhất. Ngày xưa ở một bên nhìn người ta bị giật tóc móc ruột, ngược lại cũng có một phen thú vị, chẳng qua là không biết hôm nay đến lượt mình, mùi vị này lại như thế nào?"
Hai người cũng rùng mình một cái, Tô Du nói: "Thẩm Quyết, ngươi dụng hình với mệnh quan triều đình, đầu trên cổ ngươi không cần giữ nữa sao? Ngươi cho dù biết được hành tung điện hạ, thì có thể như thế nào? Điện hạ há sẽ nghe ngươi xàm ngôn, cùng cái thứ chó má rớt nước như ngươi đi cùng một đường? Hay là nói, ngươi định cả điện hạ cũng muốn gϊếŧ? Ngươi... Ngươi... Thật là gan chó tày trời!"
"Còn không chịu nói sao? Ngược lại thật có cốt khí." Thẩm Quyết cười nhạt, "Vốn nên theo quy củ mỗi hình phạt đều trải qua một lần, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, không muốn cùng ngươi dây dưa. Người đâu, trực tiếp lên gảy tỳ bà đi. Chuẩn bị cả canh nhân sâm, nhất định phải để cho hai người bọn họ đem tư vị này nếm đủ." Y gõ đầu gối một hồi, cười một tiếng với Tô Du, "Ngươi gan to hơn, ngươi tới trước đi!"
Thẩm Quyết vừa dứt lời, lập tức có mấy phiên tử đi lên, đem Lý Trường Ngôn kéo qua một bên, đè đầu hắn để cho hắn nhìn kỹ, lại đem Tô Du đè xuống đất, tay cùng chân bị giữ chặt, y phục bị cởi ra, lộ ngực trần. Tô Du hoảng sợ kêu to, miệng mắng không ngừng,
Bên kia đã có phiên tử cầm đao nhọn đi lên, đều đã dụng hình lão luyện, quen tay trong lao ngục, mí mắt không nháy đến một cái. Gảy tỳ bà tên thì dễ nghe, trên thực tế thảm vô nhân đạo. Đem xương sườn người làm dây đàn tỳ bà, mũi đao làm phiến gảy, rạch qua rạch lại trên sườn phạm nhân, chỉ chốc lát sau liền máu tươi đầm đìa. Phiên tử kia đã lão luyện lực đạo nắm giữ thật tốt, mũi đao đi trên xương sườn người ba bốn lần vẫn sẽ không chết, hôn mê sẽ dùng nước tát tỉnh, lại cho dùng canh nhân sâm, muốn chết cũng không chết được, muốn sống cũng không sống nổi. Có lúc máu thịt trên ngực nát hết, mũi đao trực tiếp gáy lên xương, thật đúng là có thể bắn ra âm thanh dễ nghe.
Tô Du đã hôn mê hai lần, máu chảy như suối, một bên có người gảy tỳ bà, một bên có người rót canh vào miệng hắn. Thẩm Quyết lẳng lặng nhìn, tay mân mê phần tua rua dưới ngọc bội đeo bên eo, lạnh lùng như một pho tượng đá. Lý Trường Ngôn kinh hồn bạt vía, tay chân cũng run rẩy, không nhìn nổi muốn quay đầu đi, phiên tử liền đem hắn ấn trở về, muốn nhắm mắt, phiên tử lại vạch mí mắt hắn lên, tóm lại nhất định phải để cho hắn trơ mắt nhìn Tô Du bị hình như thế nào.
Chu Thuận Tử nhăn nhó khổ sở nói với Hạ Hầu Liễm: "Hai chúng ta bất quá là con tôm con tép, Thẩm Quyết hẳn sẽ không dùng hình với chúng ta chứ ?"
Hạ Hầu Liễm cũng thấy có chút e ngại, nhưng vẫn là an ủi hắn nói không biết.
Bọn họ liền đứng dưới hành lang, tình hình phía bên trong thu hết vào tầm mắt. Hạ Hầu Liễm là lần đầu thấy cái này, bọn họ làm thích khách mặc dù là mua bán nhân mạng, nhưng chú trọng tốc chiến tốc thắng, tốt nhất một đao toi mạng, trước nay không hành hình gì với con mồi, càng không có những thứ thủ đoạn như này. Nội bộ Già Lam xử trí thích khách phạm lỗi, cũng là roi hình, tuy khó nhai, nhưng so với "gảy tỳ bà" ít ra cũng tốt hơn không ít, may Hạ Hầu Liễm cũng có kinh nghiệm không ít, tránh được mấy thứ tai ương như này.
"Chết rồi." Phiên tử ngưng tay, nói với Thẩm Quyết.
Tô Du đã tắt thở, ngay đơ trên đất, xương sườn trắng xóa bại lộ trong không khí, có thể nhìn thấy hai múi phổi bên dưới.
Lý Trường Ngôn tê liệt trên đất, hai mắt đờ đẫn.
Ánh mắt Thẩm Quyết rơi trên người hắn, khinh phiêu phiêu nói: "Đến lượt ngươi."
"Ta khai, ta cái gì cũng khai!" Lý Trường Ngôn bò đầu gối đi tới bên người Thẩm Quyết, khóc lóc, "Chúng ta đã hẹn, phúc vương từ Gia Định lên đường đi về phía Bắc, chúng ta gặp nhau ở Hà Gian, gặp nhau ở Hà Gian!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Sau đó cùng đi kinh thành, Ngụy công công sẽ tiếp ứng, bí mật mang điện hạ vào cung. Bọn họ muốn ép vạn tuế viết di chiếu, lập Phúc vương làm Thái tử!" Lý Trường Ngôn lệ rơi đầy mặt, "Thẩm Quyết, ta biết ngươi không thể để cho ta sống, nhưng cầu ngươi cho ta đi một nhát thống khoái! Cầu ngươi!"
"Vậy thì như ngươi sở nguyện." Thẩm Quyết dựa vào phía sau, xoa xoa ấn đường. Một phiên tử đi lên trước, rút đao ra, túm lấy tóc Lý Trường Ngôn, đao ở cổ hắn quẹt một nhát, máu tươi phun tung tóe.
Chu Thuận Tử mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: "Đến lượt chúng ta, đến lượt chúng ta rồi! Thẩm Quyết ít người như vậy, không thể nào mang theo hai cục phiền toái như chúng ta tới Hà Gian, càng không thể nào cho chúng ta ở lại đây bại lô tung tích. Chúng ta phải chết, chúng ta phải chết !"
Lòng dạ Hạ Hầu Liễm cũng treo lên. Đao của hắn đã bị thu lại, không có đao, bọn họ chính là cá trên thớt, mặc cho người xẻ thịt. Hắn nhìn bốn phía, xem có con đường nào có thể chạy trốn, nhưng bốn bên cửa đều bị phiên tử canh giữ nghiêm ngặt, thượng phòng xem ra có thể chạy được, chẳng qua là cũng không dễ.
Chết ở chỗ này quả thật thật bực bội. Không nghĩ tới còn sống từ Già Lam đi ra, quay đầu lại chết trong tay Thẩm Quyết.
Bất quá... cũng không có gì không tốt. Hạ Hầu Liễm nhìn bầu trời, lại cười cười.
Muốn hỏi cũng đã hỏi xong, phiên tử cửa đem thi thể Tô Du cùng Lý Trường Ngôn kéo ra sân, ném vào cái hố. Mưa không biết tạnh từ bao giờ, trên phiến đã rêu xanh ẩm ướt lóe vài tia quang mang. Gió cũng đã bớt đi nhiều, hơi lay động đèn lục giác dưới mái hiên, quang cùng ảnh lẩn quẩn trên đất. Thẩm Quyết ngồi trên ghế một hồi, mới đứng dậy đi lên lầu, trong lúc lơ đãng trông thấy Hạ Hầu Liễm dưới mái hiên, hắn đứng trên bậc thềm, đang nhìn mình, ánh sáng của đèn l*иg soi vào trong mắt, sáng tối đan xen.
Hắn là nam nhân dáng vẻ hào sảng, gò má gầy, mắt không thấy rõ, khi không cười có mùi vị cô độc cùng lạnh lùng. Thường xuyên cúi đầu, không nói mấy lời, thỉnh thoảng nhàn nhạt cười, nụ cười không sâu, không chạm tới đáy mắt.
Hắn giống như cô hồn dã quỷ bỏ nhà ra đi, Thẩm Quyết bỗng nhiên cảm thấy như vậy, giống như Hạ Hầu Liễm thu hồi răng nanh, thu liễm sát khí.
Nhất là cặp mắt kia, giống hệt nhau. Chẳng qua là nhiều năm trước, khi y nhìn thấy đôi mắt này, nó còn mãnh liệt ngút trời sát ý, mà hôm nay, lại tựa như giếng cổ hiu quạnh, yên tĩnh mà sâu thẳm.
Thẩm Quyết đi về phía hắn, Chu Thuận Tử nhất thời cứng ngắc, núp ở sau lưng Hạ Hầu Liễm, thấp giọng nói: "Tới rồi, tới rồi! Diêm La gia tới!"
"Vừa rồi thấy nhiều như vậy, ngươi không sợ sao?" Thẩm Quyết đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn hắn.
Hạ Hầu Liễm lắc đầu.
"Đôi mắt này của ngươi, ta nhìn rất quen." Thẩm Quyết đáp.
Hạ Hầu Liễm sờ một lên mắt mình, nói: "Phải không, giống ai?"
"Nhìn quá đẹp đẽ, giống như Hạ Hầu Liễm." Thẩm Quyết bình lặng nhìn hắn một hồi , nói, "Khoét ra, gói lại cho ta, cất vào trong hũ."
Y phun ra một lời liền xoay người đi, Hạ Hầu Liễm ngây tại chỗ.
Người này có ý gì! ?
Mấy phiên tử đi tới muốn xách hắn lên, Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu mà chạy, lối trên hành lang đều bị chặn lại, hắn chống lan can nhảy vào sân nhà, sau lưng vang lên tiếng lưỡi đao gào thét, Hạ Hầu Liễm rùn người cúi đầu, lưỡi đao sáng như tuyết vạch qua, mang theo hàn khí thấu xương. Phiên tử cũng ép tới, Hạ Hầu Liễm không thể làm gì khác hơn là ứng chiến. Một nhát đao chém tới, Hạ Hầu Liễm né người, khóa lại cổ tay người kia, dùng sức vặn một cái, rắc rắc một tiếng, cánh tay đã gãy.
Lại có hai phiên tử nhào tới, một trái một phải ôm lấy hai chân hắn, đồng thời có người ở sau lưng đạp hắn một cái, Hạ Hầu Liễm ngã nhào xuống đất. Nhưng hắn vẫn dùng sức giãy giụa, cào đất bò về phía trước. Đông nghịt phiên tử tràn vào sân nhà, rối rít đè lên người Hạ Hầu Liễm. Có người bấm lên đầu hắn, mấy phiên tử khác dùng đầu gối chặn chân chặn tay, eo cùng lưng đều bị giữ chặt.
Hạ Hầu Liễm cắn răng, bóng lưng Thẩm Quyết càng ngày càng xa, mà đao nhọn lóe hàn quang móc mắt càng ngày càng gần.
Thành kẻ tàn phế, còn không bằng chết!
"Thẩm Quyết! Ngươi đừng đi! Ta biết Hạ Hầu Liễm, ta dẫn ngươi đi tìm hắn!" Hạ Hầu Liễm hô to.
Thẩm Quyết dừng bước chân, nghiêng người sang, lạnh lùng nói: "Nói láo. Đầu lưỡi cũng chặt! đem vứt đi!"
Hạ Hầu Liễm nóng nảy, đánh bạc nói: "Ta con mẹ nó chính là Hạ Hầu Liễm, chính là ta! Ngươi không phải muốn gϊếŧ ta sao, ngươi gϊếŧ ta a Thẩm Quyết!"
Thẩm Quyết không để ý tới hắn, tiếp tục đi.
Phiên tử giơ đao lên, ánh đao chiếu vào trong mắt Hạ Hầu Liễm, uy nghiêm như sương. Lòng căng như giây đàn, con ngươi hắn phản chiếu lưỡi đao kia, càng ngày càng rõ ràng.