Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn nhìn Thẩm Quyết, quên cả nói chuyện.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Quyết ở chỗ này, trái tim đang treo ngược lên kia từ từ rơi xuống.
Tiểu tử này vẫn sống tốt, thật tốt.
Thẩm Quyết quay đầu ngựa , tiến lên tiếp ánh mắt hắn, cách đám người nhìn nhau, thần sắc Thẩm Quyết vừa hờ hững vừa xa lạ. Hạ Hầu Liễm giống như bị ngọn lửa liếʍ lên cõi lòng, vội thu hồi ánh mắt, giục ngựa lui về sau.
Chu Thuận Tử cơ hồ sợ ngây người, lắp bắp nói: "Vẫn... Vẫn là không nên quấy rầy! Là ty chức đường đột, quả thực xin lỗi!" Vừa nói vừa ra hiệu với Hạ Hầu Liễm, "Đi mau, đi mau!"
"Hai vị hà cớ phải khách khí? Gặp nhau chính là duyên phận." Thẩm Quyết khom người trên lưng ngựa, lại cười nói, "Gần đây trên đường không yên ổn, phỉ đồ rất nhiều, chúng ta đồng hành có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tại hạ Tạ Kinh Lan, Đông Hán chưởng ban chi chức. Hai vị kêu ta Tạ trưởng ban là được."
Tạ Kinh Lan... Nghe được ba chữ này, lòng Hạ Hầu Liễm như bị nhéo lên, tay nắm chặt giây cương.
Chu Thuận Tử bị sợ chân phát run, nói: " Cái này ... Cái này..." Ánh mắt liếc về phía Hạ Hầu Liễm.
"Nếu như thế, " Hạ Hầu Liễm kéo ra một nụ cười khẽ, chắp tay nói, "Liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Chu Thuận Tử trợn mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm không để ý tới hắn, giục ngựa đuổi theo đám phiên tử, Chu Thuận Tử không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là cũng đi theo. Một đường nhanh như điện chớp, ngậm tăm mà đi. Đám phiên tử cũng trầm mặc bôn tẩu, giống một đợt thủy triều hung bạo vô thanh. Vó ngựa văng bụi đất mịt mù, xa xa nhìn sang, bọn họ giống như mũi tên bọc phong trần mà lao vun vυ't. Mà Thẩm Quyết chính là phần trên cùng của mũi tên, nhọn hoắt, sắc bén lại lạnh như băng.
Bọn họ ước chừng chạy một ngày, tới gần chạng vạng tối mới dừng lại, hạ trại tại chỗ. Chu Thuận Tử mệt mỏi muốn nằm xuống đất, nhưng vẫn cố tìm thời cơ đến bên cạnh Hạ Hầu Liễm thương lượng đối sách.
"Lão Yên, vậy phải làm sao bây giờ!" Chu Thuận Tử nhức đầu sắp nứt, "Tuy nói lúc chúng ta ám sát không lộ mặt, Thẩm Quyết nhận không ra. Nhưng bây giờ cũng như vào hang cọp, phải thế nào mới đi ra toàn thân!"
Sau một lát, Chu Thuận Tử lại tự đáp: "Xong đời xong đời, mí mắt ta cứ nháy liên hồi. Mắt phải nháy là cái gì tới? là tài hay là tai?"
Trời âm u, không lâu sau, hạt mưa bắt đầu trút xuống, theo gió lạnh rơi trên mặt đất, ấn ra từng vết bùn to cỡ đồng tiền. Phiên tử vội vàng dựng lều chướng, đốt bếp núc, nổi lửa nấu cơm. Chu Thuận Tử vo ve bên tai không biết nói gì, Hạ Hầu Liễm xuyên qua đám phiên tử tới tới lui lui nhìn về phía Thẩm Quyết , y tách ra khỏi mọi người, đứng ở một khoang đất nhỏ trên sườn núi cách xa mấy chục trượng.
Vì cách quá xa, Hạ Hầu Liễm nhìn không rõ, chỉ có thể thấy một cái bóng đen đặc, lẻ lẻ loi loi, cô đơn không nói ra lời.
" Này, lão Yên, ngươi có đang nghe ta nói không!" Chu Thuận Tử kéo tay áo hắn.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu qua, đáp: "Bọn họ nhất định là hành động bí mật, bị chúng ta nhìn thấy, nào có đạo lý cho chúng ta rời đi dễ dàng, không gϊếŧ là còn may."
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Ai dô, nếu không chúng ta mai phục ở nơi này, tìm cơ hội đi dịch trạm, báo cho Ngụy công công!"
"Thôi đi, ngươi ở yên cho ta. Còn gây chuyện nữa ta đánh chết ngươi!" Hạ Hầu Liễm đứng dậy, kéo một phiên tử hỏi: "Chưởng ban các ngươi đang ướt mưa, không đi đưa cây dù?"
Phiên tử lắc đầu, "Chưởng ban có lệnh, khi người ở một mình không cho phép chúng ta đến gần."
Hạ Hầu Liễm nhíu mày, đáp: "Hắn nói không tới gần liền không tới? Hắn thân thể yếu đuối, một hồi bị bệnh thì làm thế nào?"
Phiên tử vẫn lắc đầu, không giải thích được nhìn Hạ Hầu Liễm, cảm thấy hắn xen vào việc của người khác.
Hạ Hầu Liễm nhìn chung quanh một chút, từ trong đám đồ lặt vặt nhặt một chiếc dù giấy dầu, không để ý tới người nọ lớn tiếng kêu "Ai ngươi làm cái gì " , hướng Thẩm Quyết đi tới.
Đến bên cạnh Thẩm Quyết, Hạ Hầu Liễm mở dù ra. Mưa phùn bay lất phất, bên ngoài là chiều hôm một mảnh bốn bề thiên địa mênh mông, cây dù xanh xanh vì bọn họ chống lên một thế giới nhỏ bé. Hạ Hầu Liễm sợ y bị ướt, cây dù lệch hẳn về phía Thẩm Quyết, đem cả người y che trọn dưới dù. Che được cho y đầu kia thì đầu này của mình lại không tới, hạt mưa dọc theo tán dù rơi xuống, như chuỗi vòng châu bị đứt đánh xuống bả vai Hạ Hầu Liễm. Thẩm Quyết hiển nhiên không ngờ Hạ Hầu Liễm sẽ tới, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cong cong khóe môi, nói: "Đa tạ."
Sắc mặt y không được tốt, trắng như tờ giấy. Bên phải còn có một vết đỏ manh mảnh, không đứng gần sẽ không thể thấy. Đoán chừng tiểu tử này trước cùng người khác giao đấu, lại bị quét một nhát lên mặt. Thật may không nghiêm trọng, hẳn sẽ không để lại sẹo.
Chuyện cũ như khói lan ra, Hạ Hầu Liễm nhớ tới kí ức xưa cũ, tiểu thiếu gia suy nhược nhưng cao ngạo kia đã trưởng thành, thân hình thanh mảnh, lưng cao ngất, mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng khi xưa. Hắn không nhịn được nghĩ, nếu hắn bây giờ không phải là thích khách Già Lam, Thẩm Quyết cũng không phải Đông Hán đốc chủ, bọn họ còn có thể hòa hợp, giống như khi bé ở chung một chỗ hay không?
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình buồn cười. Đã là người dưng nước lã, chuyện xưa cần gì phải nhắc lại. Hạ Hầu Liễm lấy cây dù nhét vào tay Thẩm Quyết, xoay người muốn rời đi.
Thẩm Quyết bỗng nhiên gọi hắn lại, "Cao tổng kỳ, xem chừng nhàn rỗi nhàm chán, không bằng cùng nói chút tử thoại?"
Ở kinh sư đã lâu, y nói chuyện cũng mang khẩu ngữ kinh đô. Hạ Hầu Liễm ngẩn ra, đáp ứng, nhận lấy dù trong tay y, vì y mà giữ dù.
Nói là nói chuyện phiếm, nhưng cả hai đều trầm mặc, giống như nín thở chờ ai mở miệng trước, chỉ nghe tiếng mưa rơi táp táp, bọc theo gió mà tới, thổi lên đầy mặt lạnh lẽo.
Hạ Hầu Liễm dần dần bí bách không nhịn được, nhìn loạn khắp nơi, cúi đầu xuống, lại liếc thấy trên cổ tay Thẩm Quyết đeo một chuỗi hạt bồ đề tinh nguyệt ánh đỏ, rốt cuộc cất tiếng, nói: "Chưởng ban tin phật?"
Thẩm Quyết nâng cổ tay lên, cúi đầu nhìn hạt bồ đề kia, từng hạt từng hạt nhàn nhạt tỏa ánh sáng đỏ , bên trên rũ xuống một miếng ngọc bích hình đầu phật. Hắn rũ mắt, đáp: "Đã từng có thời gian tin, cũng làm lễ khai quang, cũng cầu thăm, cũng từng thỉnh trường sinh bài vị. Những nghi lễ rườm ra trong miếu kia, đều làm qua một lượt. Nhưng nào có hữu dụng đâu, trời cao không nghe được ngươi khẩn cầu, thần phật cũng không thấy được ngươi dập đầu, cầu không được, như cũ cầu không được."
"Hoặc là chưa tới thời điểm." Hạ Hầu Liễm nói, "Ngươi mới vừa nói thỉnh trường sinh bài vị, hạt châu này chẳng lẽ là vì người khác đeo?"
"Vì một cố nhân." Thẩm Quyết nhẹ giọng nói, gió thổi qua, đôi mi dài của y đều lạnh lẽo, "Ta đi rất nhiều miếu linh nghiệm trong kinh sư cầu lạy, chỉ xin phù hộ một người bình an, chúc người đó trường thọ, nhưng người chết vẫn phải chết."
Hạ Hầu Liễm đối với cái chết không xa lạ gì, trải qua mười năm sinh tử, tử vong cùng hắn như bóng với hình. Đi được đến bây giờ, tuy vẫn không thể dửng dưng vô vị, nhưng cũng có thể thản nhiên đối mặt. Thẩm Quyết đối với cố nhân này canh cánh trong lòng, ước chừng là thân thiết với y ở trong cung. Hạ Hầu Liễm châm chước một hồi, nói: "Nhân sinh đại hạn, không ai có thể phá, nên đi cũng phải đi. Nàng ở trên trời, khẳng định không nỡ thấy ngươi buồn khổ, chưởng ban hay là nén bi thương đi."
Thẩm Quyết tựa như cả người chấn động một cái, nói từng chữ từng câu: "Giỏi cho một cái nhân sinh đại hạn, không ai có thể phá! Nếu như thế, vậy vòng bồ đề tinh nguyệt này cũng chỉ là trò đùa vô dụng, vậy thì ném đi." Hắn đem hạt bồ đề trên tay cởi ra, hướng về màn mưa ném một cái, hạt bồ đề rơi xuống sườn núi, dính vào bùn đất, dính vào nước mưa, ảm đạm chói lọi.
"Sao lại ném đi!" Hạ Hầu Liễm nhấc mi, nhét chuôi dù vào tay Thẩm Quyết, chạy ra ngoài, đi xuống đồi nhặt hạt bồ đề trở lại, dùng tay áo cẩn thận lau sạch vết bẩn phía trên, đưa đến trước mặt Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm đứng ở dưới sườn núi, hạt mưa làm ướt tóc, dính dáp ở trên mặt, Thẩm Quyết đứng che dù, cúi đầu nhìn hắn.
"Cầm lấy, dầu gì đã đeo lâu như vậy, giữ làm niệm tưởng cũng tốt. Hoặc sau này, nói không chừng đi âm tào địa phủ, còn có thể gặp mặt kia."
"Âm tào địa phủ?" Thẩm Quyết giễu cợt cười lên.
"Hoặc giả là kiếp sau."
"Kiếp sau?" Thẩm Quyết đáp, "Ta không quản kiếp sau, chỉ vấn đời này."
Thẩm Quyết trả lại cây dù cho Hạ Hầu Liễm, phất tay đi về phía doanh trại phiên tử. Bên kia khói bếp đã nổi lên, Chu Thuận Tử ngoắc ngoắc tay với Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm nửa bên bả vai đã ướt đẫm, hắn không để ý, chỉ cúi đầu nhìn hạt bồ đề, từng hạt châu đỏ thắm, dính đẫm nước mưa, giống như mã não ngọc thạch. Hạ Hầu Liễm đem hạt bồ đề cất vào trong ngực, cũng hướng doanh trại đi tới.
Ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một giờ, tiếp tục lên đường. Chu Thuận Tử thấy bọn họ muốn dạ hành, lấy dũng khí giả bộ bệnh, kêu muốn nghỉ ngơi, để cho bọn họ đi trước. Phiên tử không nói lời nào, đem hắn quẳng lên ngựa, còn có người xoa xoa cán đao, ánh mắt lộ vẻ hung hiểm. Chu Thuận Tử mặt mày ủ dột, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Màn đêm giống như một quyển trục khổng lồ kéo xuống, bọn họ không đi theo quan đạo, mà đi lối mòn trong rừng. Lá cây trùng trùng điệp điệp, bóng tối lay động, ở trong gió vang lên lao xao. Vó ngựa đạp lên bùn, nước văng cao nửa thước. Chạy nửa giờ, mưa bỗng nhiên lớn hẳn, bầu trời tựa như sụp xuống. Sấm sét ầm ầm, như rồng như xà, điện quang xé rách màn đêm, có lúc sáng choang tựa ban ngày, thân hình phiên tử chạy trong bóng tối hiện ra, người người khoác áo tơi, mặt mũi lạnh lùng.
Trong mưa to truyền tiếng nam nhân tên Tư Đồ Cẩn rống to: "Tất cả mọi người, chia làm ba đường, đánh bọc sườn nhà trọ Hoành Đường! Tất cả người ra khỏi đó, gϊếŧ chết không truy cứu!"
"Rõ !" Phiên tử rống to trả lời.
Cùng lúc đó, đội hình nhanh chóng biến đổi, đội ngựa đều đâu vào đấy phân ra ba hàng, chỉnh tề tiến lên. Mà Hạ Hầu Liễm cùng Chu Thuận Tử bị ép trong đội ngũ, không đường thối lui.
Hạ Hầu Liễm bộ dạng sợ hãi cả kinh, những phiên tử này không phải đi Gia Định, mà đi đánh tập kích! Trong Hoành Đường lẽ nào có đội ngũ chân chính của Ngụy Đức!
Chu Thuận Tử kinh hoảng thất thố nhìn Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cũng không thể làm gì, hai người bọn họ bị phiên tử vô tình hay cố ý nặn ở chính giữa, căn bản không cách nào chạy trốn, chỉ có thể theo sóng người đi tới trước.
Bọn họ tiến vào Hoành Đường trấn, tất cả siết ngựa dừng trước con đường vào bên trong nhà trọ. Phiên tử cởϊ áσ tơi, nhanh chóng thay một bộ quần áo đen, đeo mặt nạ sứ trắng. Hạ Hầu Liễm trợn to mắt, hoảng sợ ý thức được, thích khách Già Lam ở vạn lỹ thôn chính là bọn họ.
Phiên tử tung người xuống ngựa, đèn l*иg đỏ trên phố chiếu sáng nhạn linh đao bên hông, hẹp dài thẳng tắp, kim đao mạ vàng chạm khắc hoa văn, hoa lệ lại dữ tợn. Tư Đồ Cẩn ra dấu một cái, phiên tử trầm mặc tản quanh nhà trọ, tiếng mưa rơi che đi tiếng bước chân, trong đêm tối, bọn họ giống như quỷ thần vô thanh.
Trước và sau quán trọ đều có người giữ cửa, mấy phiên tử leo nóc nhà đối diện, giương cung nắp tên, tên nhọn gào thét trong màn mưa, nháy mắt, người giữ cửa im lặng ngã xuống đất. Cùng lúc đó, hai đội phiên tử từ cửa tới, như quỷ ảnh lẻn vào trong quán trọ. Thời gian trôi qua, bên trong vang lên tiếng xôn xao, liên tiếp sáng lửa, có tiếng kêu rên cách màn mưa truyền tới. Cửa nhà trọ bỗng nhiên bị mở ra, một người kinh hoàng chạy qua, rất nhanh bị một phiên tử đuổi theo kéo hai chân về lại.
Hạ Hầu Liễm nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngất của Thẩm Quyết. Thẩm Quyết đứng phía trước hắn, im lìm bất động.
Tiếng xôn xao càng ngày càng nhỏ, Thẩm Quyết nghiêng người nhìn sang, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh như băng với Hạ Hầu Liễm, "Đúng rồi, quên nói cho ngươi. Yên Tiểu Bắc, là ta phái người gϊếŧ."
Hạ Hầu Liễm con ngươi co rút, phảng phất như lông tóc dựng lên, cảm giác gai người bao phủ sống lưng.
Tư Đồ Cẩn một mực câm như thóc kia bỗng mở miệng: "Vị Chu Tiểu Kỳ này chắc hẳn chính là Chu Thuận Tử đi."
"Cái gì... Các ngươi đang nói gì? Lão... Lão Yên, ta làm sao nghe không hiểu?" Chu Thuận Tử hoảng sợ nhìn Tư Đồ Cẩn, lại nhìn Hạ Hầu Liễm.
"Ngươi cùng Yên Tiểu Bắc lúc chạy khỏi chưởng ban phủ đệ đã bị chúng ta theo dõi, cho nên chúng ta biết thân phận các ngươi. Các ngươi kinh nghiệm quá ít, không nên ám sát xong thôi lập tức trở về nhà, cũng không nên không kiểm tra một chút có bị theo dõi hay không." Tư Đồ Cẩn đáp.
"Lão Yên, lão Yên bị gϊếŧ, là ý gì?"
"Vốn là hai con kiến hôi thôi, không cần ta xuất thủ nghiền chết." Thẩm Quyết ánh mắt lạnh lùng quét tới, "Thế nhưng Yên Tiểu Bắc làm gò má ta bị thương, tuy chỉ là thương nhẹ, cũng không thể tha."
Chu Thuận Tử không để ý tới an nguy của mình, trố mắt nghẹn họng nhìn Hạ Hầu Liễm, nói: "Cho nên... Cho nên..."
"Cho nên, " Thẩm Quyết nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, "Ngươi rốt cuộc là ai? Có thuật dịch dung cao siêu như vậy..." Ánh mắt Thẩm Quyết dần dần thay đổi, tựa như hàn băng tan rã, có thứ gì đó không giống trước lộ ra. Hắn ngưng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hỏi: "Hạ Hầu Liễm, là ngươi sao?"