Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 59: Nhân gian cô tuyết

Hạ Hầu Liễm rống to: "Hoành Ba! Hoành Ba ở Đài Châu, là do ta đánh rơi!"

Thẩm Quyết rốt cuộc dừng lại, xoay người, lạnh như băng nhìn hắn.

Tư Đồ Cẩn ở bên cạnh lên tiếng: "Người này miệng toàn nói láo, không đáng tin."

Phiên tử ấn đầu Hạ Hầu Liễm, gò má Hạ Hầu Liễm dán lên gạch, lạnh như băng. Hắn thở hổn hển, nói: "Hoành Ba thật sự do ta làm rơi! Thiếu..."

Hạ Hầu Liễm còn chưa nói hết, Thẩm Quyết đem hắn từ dưới đất xốc lên, đè trên tường, hai người mặt đối mặt, cách nhau trong gang tấc. Thẩm Quyết mặt lạnh, trong mắt có phiền muộn trầm trầm, y ấn cổ Hạ Hầu Liễm, tay y thật lạnh, lạnh đến như băng, Hạ Hầu Liễm phảng phất thấy như có sương hoa từ nơi cổ họng lan tràn, toàn thân đều đông cứng lại.

Thẩm Quyết u ám mở miệng, mỗi một chữ đều trộn lẫn với mảnh băng vỡ vụn, "Thất Diệp Già Lam gia gia không phải không biết, Hạ Hầu Liễm người trúng thất nguyệt ban, có thể sống sót? Ngươi nghe cho kỹ, bắt đầu từ bây giờ, nếu như ngươi có nửa lời xảo trá, gia gia sẽ để cho ngươi giống Tô Du vậy, cầu sinh không thể, muốn chết không xong. Nói, ngươi rốt cuộc là ai, biết bao nhiêu?"

Cái này nói làm sao? Thẩm Quyết đã nhận định hắn chết rồi, hắn lại nói mình là Hạ Hầu Liễm, há chẳng phải tự tìm cái chết? Hạ Hầu Liễm trợn mắt nhìn y, mắy y lãnh đạm, giống như tuyết lại cô độc. Bình tĩnh, bình tĩnh. Hạ Hầu Liễm lấy lại cân bằng, nhanh chóng suy nghĩ. Không phải Hạ Hầu Liễm thì bị móc mắt, là Hạ Hầu Liễm, phạt hình moi bụng móc gan chẳng phải khó tránh? Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể tiếp tục nói láo.

Hắn thở hổn hển, nói: "Ta là bạn tri giao cũ của Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm làm giao dịch buôn người bán mạng, có hơn phân nửa là cùng ta kết nhóm làm. Mánh khóe dịch dung đổi giọng, cũng là hắn dạy cho ta. Chuyện Già Lam, chuyện của hắn, ta nên biết đều biết."

"Chứng cớ." Thẩm Quyết lạnh lùng nói.

Hạ Hầu Liễm chần chờ một chút, thấp giọng nói: "Không biết... Tĩnh Thiết còn ở trong tay chưởng ban?"

Thẩm Quyết tựa như bị chấn động, hồi lâu không nhúc nhích. Hạ Hầu Liễm cũng không dám động, ngồi dựa vào tường, từ từ, sức lực trên cổ tay lạnh băng buông lỏng, Thẩm Quyết đứng lên, xoay người qua. Bên mái hiên trồng một chậu chuối tây, lá cây xanh biếc, bị mưa dập đến héo rũ, lã chã run rẩy ở trong gió. Thẩm Quyết trầm mặc nhìn một hồi, nói: "Tất cả các ngươi lui ra."

Chỉ chốc lát, cả tiểu viện cũng chỉ còn lại có Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết hai người. Trời mới vừa mưa, gió đêm xào xạc lại ẩm ướt, Hạ Hầu Liễm cảm thấy có chút lạnh. Thẩm Quyết khoanh tay đứng, một mực không lên tiếng, nước đọng trên ngói từng giọt từng giọt rơi xuống, tí tách tí tách, càng ngày càng ngưng đọng, càng ngày càng chậm.

"Ngươi rất giống hắn, không chỉ ánh mắt." Thẩm Quyết bỗng nhiên cất tiếng, "Hạ Hầu Liễm giống như ôn dịch, ai dính vào hắn cũng không tránh được bị lây bệnh. Rất nhiều năm trước, ta cũng giống vậy."

Hạ Hầu Liễm xoa xoa cổ họng, không lên tiếng.

Lại sau một lát, Thẩm Quyết mới hỏi: "Hắn chết như thế nào?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút mới phản ứng được, nói: "Hắn cùng trụ trì quyết tử chiến một trận, bị thương vô số, mất máu quá nhiều mà chết."

"Ngươi nhặt xác cho hắ́n không?"

"... Không có."

"Ngươi là tri giao hảo hữu của hắn, sao không nhặt xác cho hắ́n!" trong lời nói của Thẩm Quyết mang theo lửa giận.

Động tác xoa cổ họng của Hạ Hầu Liễm ngừng một lát, chậm rãi nói: "Mua bán nhân mạng, đầu treo đai lưng kẻ khác, cốt hoành sóc dã là chuyện thường xảy ra mà, chính hắn cũng không quan tâm." Hắn nhíu mày một cái, "Nhặt thi thì như thế nào, ngươi muốn đào mộ phần hắn sao?"

Thẩm Quyết không trả lời, trầm mặc rất lâu, mới mở miệng: "Hắn làm sao cùng ngươi nói về ta?" Âm thanh của y khàn đặc, Hạ Hầu Liễm thiếu chút nữa nghe không rõ.

Hạ Hầu Liễm không hiểu y tại sao phải hỏi cái này, đuổi gϊếŧ nhiều năm như vậy, biết đối phương chết, ngược lại muốn ôn tình cũ sao? Hạ Hầu Liễm giả bộ cất giọng hoài niệm, nói: "Không nói gì, kể ngươi là bạn cũ của hắn thôi. Ngươi ăn cơm của triều đình, hắn là giang hồ loạn đảng, ngươi lùng bắt hắn là lẽ hiển nhiên, không chỉ có thể giành công lãnh thưởng, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước." Hắn cúi đầu cười một tiếng, "Lòng hắn đều hiểu."

"..." Thẩm Quyết cũng ảm đạm cười lên, phảng phất là giễu cợt, lại phảng phất là thê lương. Y nằm mơ cũng không nghĩ tới, y cùng Hạ Hầu Liễm sẽ mang hiểu lầm sâu nặng mà buồn cười tới vậy tận khi âm dương xa cách. Tên ngu ngốc kia, thật là ngu xuẩn đến tận cùng, lại đến chết cũng cho là y muốn gϊếŧ hắn!

Bi ai không thể gọi tên từ đáy lòng xông tới, Thẩm Quyết dùng sức nhắm hai mắt, lại mở ra, cắn răng nói: "Ngươi nói không sai, ta là muốn tìm mộ phần của hắn, vô luận là ở đâu ta cũng phải tìm được, hắn chính là bị trùng gặm sạch, chỉ còn lại mảnh xương vụn, ta cũng phải đem hắn từ dưới lòng đất moi ra!"

Hạ Hầu Liễm rũ mi mắt, nhìn bàn tay sần sùi của mình, cười cười nói: "Bằng không, ngươi gϊếŧ ta đi. Ta dáng vẻ  giống hắn, gϊếŧ ta, coi như hả giận." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Cái mạng này của ta là nhặt được, trộm được, chết cũng được. Chỉ bất quá, có thể hay không làm phiền chưởng ban đem Hoành Ba cùng ta chôn một chỗ. Hoành Ba chắc là ở chỗ ngài đi? Hạ Hầu Liễm trước khi chết, đem Hoành Ba giao phó cho ta, ta không muốn để cho Hoành Ba lưu lạc bên ngoài."

"Hắn đem Hoành Ba giao phó cho ngươi?" Thẩm Quyết nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Liễm .

Hạ Hầu Liễm gật đầu một cái, "Một năm trước ta ở Đài Châu đánh cướp biển, không may để cho người ta chém bay. Sau đó ở chợ nhìn thấy, lại bị Đông xưởng các ngươi mua đi. Nên chắc là đưa đến nơi ngài chứ ?"

Thẩm Quyết cảm thấy giận dữ, người Hạ Hầu Liễm tin cậy nhất chính là tên này sao? Ngay cả Hoành Ba cũng có thể cảm mến mà giao phó. Thẩm Quyết vừa tức vừa khổ sở, hận không được lập tức gϊếŧ chết cái tên ỉu xìu héo rũ bẩn thỉu sau lưng treo lên làm trò vui.

Thẩm Quyết hung hăng ấn Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Ngươi là cái thá gì? Hoành Ba tự có ta bảo quản, không đến phiên ngươi lo. Cút ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi nữa!"

Quả nhiên vẫn là không được. Hạ Hầu Liễm thở dài.

Thẩm Quyết xoay người rời đi, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thẩm Quyết. Duệ rải đen, thêu hoa văn vàng sậm, cơ hồ muốn hòa làm một với bóng tối. Hạ Hầu Liễm đưa mắt nhìn y càng đi càng xa, muốn đi xuyên qua đường, biến mất ở khúc quanh.

"Chưởng ban!" Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên lớn tiếng gọi .

Thẩm Quyết dừng bước chân, đứng ở đầu đường, Hạ Hầu Liễm tiến lên mấy bước, cùng Thẩm Quyết cách một con đường, xa xa nhìn nhau.

"Dám hỏi chưởng ban, vì sao oán hận Hạ Hầu Liễm như vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi, "Bởi vì hắn là giang hồ loạn đảng, các ngươi trời sinh đối nghịch? Hay là... hay là bởi vì cái khác?"

"Oán hận?" Thẩm Quyết đáp "Ta chưa bao giờ oán hận hắn."

"Vậy vì sao chưởng ban không ngừng truy đuổi, cố ý muốn gϊếŧ hắn?"

Ánh đèn mơ màng, màu vàng nhạt chiếu lên mặt Thẩm Quyết, lại không có thêm bao nhiêu ấm áp. Thẩm Quyết nghiêng mặt đi, nhìn về con đường xa, gió phủ lên mặt mang mùi vị mằn mặn. Hắn nói: "Ta chẳng qua là ghét hắn. Ghét hắn nói láo thành quen, ghét hắn nhẹ dạ cả tin. Lời hắn đã nói, đã hứa, một chữ đều chưa từng thực hiện." Y bỗng dưng xoay đầu lại, cắn răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ, "Người như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Y quay lưng, bóng người biến mất ở khúc quanh, chỉ còn ánh sáng một góc duệ rải lóe lên.

Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, nhìn bầu trời lam trầm thấp, một vòng trăng tàn treo nơi chân trời, trắng bệch như tờ giấy.

Thật xin lỗi, thiếu gia. Là do hắn quá vô năng, hắn sống đời này, chỉ có thể làm thành một chuyện. Hắn ngay cả mình cũng không cứu nổi, huống chi cứu người khác. Hắn đứng lên, từ từ tan vào bóng tối.

Thẩm Quyết không gϊếŧ hắn cùng Chu Thuận Tử, phái người ngày đêm canh giữ. Nhạn linh đao sớm bị tịch thu, hai người bọn họ thành tù phạm, đi nhà xí đều có người theo dõi. Hạ Hầu Liễm không dám lại đi trêu chọc Thẩm Quyết, Thẩm Quyết quá đáng sợ, so với khi bé còn hỉ nộ vô thường hơn, nói chuyện với y đơn giản là cầm mạng ra đánh cược.

Bọn họ ngày đêm kiên trình, ba ngày sau đến Hà Gian phủ. Phúc vương hầu ở biệt vườn ngoại ô, Thẩm Quyết mang người ngựa tiến vào, lưu lại Tư Đồ Cẩn và một nhóm người chờ sau núi, đồng thời cũng là để ngừa vạn nhất. Bọn họ chọn địa thế rất tốt, đứng nơi đó có thể nhìn trọn vẹn biệt vườn dưới núi, giống như một bàn cờ đặt trong bụi cỏ, đầu người bên trong đều thấy rõ ràng.

Hạ Hầu Liễm cùng Chu Thuận Tử cũng ở trong đội ngũ, trên sườn núi mọc đầy cỏ đuôi chó , lông xù, xanh biếc giống như muốn nhỏ xuống, đón gió chập chờn. Bọn họ và phiên tử cùng nằm chung một chỗ, trên đầu đội mũ cỏ để ngụy trang, không chớp mắt nhìn chằm chằm tình hình dưới núi.

"Thì ra Thẩm Quyết có cái chủ ý quỷ quyệt này." Chu Thuận Tử nói nhỏ, "Hắn muốn kêu gọi Phúc Vương điện hạ đầu hàng, chỉ cần phúc Vương điện hạ gật đầu một cái, Ngụy Đức cái gì cũng đi đời. Nhưng chuyện của hắn có chắc sẽ thành không? Ngụy Đức cùng Thẩm Quyết, một kẻ nắm đại quyền trấn giữ trong cung, một kẻ làm trò mả quỷ lén lút nơi này, cùng tựa như thổ phỉ, chỉ cần người có đầu óc cũng sẽ chọn Ngụy Đức đi."

"Không nhất định." Hạ Hầu Liễm nói.

"Tại sao? Ngươi làm sao biết?"

Hạ Hầu Liễm lắc đầu một cái, hắn cũng không biết, hắn chẳng qua cảm thấy, người như Thẩm Quyết, nhất định sẽ không tùy tiện ngã xuống.

Thẩm Quyết thật ra cũng không nắm chắc như vậy. Đây là lần đánh cược thứ hai trong đời hắn, lần đầu tiên là ngoại môn Đông An, hắn một thân một mình nhập cung, ngày đó tựa hồ thời tiết cũng đẹp như vậy, quang đãng vạn dặm, trời xanh cao xa, vài áng mây mong mỏng, nhẹ bẫng như lông ngỗng, loáng thoáng tản về chân trời.

Nhưng nào có gì phải đắn đo ? Người y bận lòng nhất đã không còn, từ nay về sau y khổ tâm tính kế thế nào chăng nữa, cũng chỉ có thể trở thành thi thể có quyền thế nhất trong hầm mộ. Cái gì cũng không có, thì cũng không cần phải sợ hãi. Y điều chỉnh tâm trạng, khóe miệng cong cong , lần nữa phủ lên nụ cười nhạt như gió xuân, tựa chỉ bạc thêu trên quan bào, ốc xà cử khảm trên khay đỏ, hoàn mỹ không sứt mẻ, vừa đủ đẹp đẽ.

Đi qua hành lang lót gạch quanh co, xuyên qua rừng trúc nhỏ trong hoa viên, trong thủy tạ trước mắt ngồi một bóng người mập mạp, mặc duệ rải màu đỏ sậm, bên hông lẳn lên từng vòng, giống như hồng lân mãng xà vờn quanh người. Hắn quay mặt lại, lộ ra gương mặt tròn trắng bóng, Thẩm Quyết lên thủy tạ, hướng hắn chắp tay cúi đầu.

"Thẩm công công, vẫn khỏe chứ!" Phúc vương a a cười nói, "Ngươi vẫn cứ ngọc thụ lâm phong như vậy, dõi mắt toàn bộ Tử cấm thành, không ai phong tư tuấn tú hơn ngươi."

Phúc vương mấy năm gần đây càng ngày càng phát mập, từ lúc thọt chân, hắn học được đạo lý đời người ngắn ngủi phải kịp thời vui chơi khi còn cơ hội, hết sức thiện đãi mình. Ở phiên địa hắn duy ngã độc tôn, lại không có tiết chế, một khi phát tướng thì ngăn lại không được.

"Điện hạ quá khen, khuôn mặt dễ nhìn hơn nữa cũng không thể làm cơm ăn, " Thẩm Quyết đáp, "Dụng ý Thẩm Quyết lần này tới, điện hạ chắc hẳn biết..."

"Ai, ai, ngươi mới tới, trà còn chưa uống một hớp, chớ nói chuyện này hỏng bét tâm sự!" Phúc vương khoát tay cắt đứt , nói, " Người đâu, dâng trà cho Thẩm công công! Đây là trà Tây Dương từ một người bằng hữu cũ tặng ta, nghe nói lá trà không lớn như Đại Kỳ ta, ngươi tới nếm thử một chút!"

Thẩm Quyết khẽ cười cười, giả bộ đánh Thái cực, trong quan trường ngươi tới ta đi đều thích giở mấy trò này. Đây là vì muốn kéo dài thời gian, để cho đối phương cuống cuồng. Mất kiên nhẫn, dĩ nhiên là sẽ không tự chủ mà lui về phía sau, nhường ra càng nhiều nước đi hơn. Phúc vương là nhà cái, vô luận là Thẩm Quyết hay Ngụy Đức, cũng là muốn giúp hắn làm việc. Hắn tự nhiên trấn định như thường, chỉ chờ Thẩm Quyết không nhẫn nại, mình mới lật tẩy lá bài sau cùng.

Thẩm Quyết cũng không tiếp lời, chỉ cúi đầu xuống, từ trong tay áo rút ra một quyển trục màu vàng tươi, ánh mắt Phúc vương liền dõi theo, run thanh hỏi: "Đó là cái gì?"

Thẩm Quyết chậm chạp rõ ràng nói: "Thánh chỉ." Vừa nói, lại cười, "Điện hạ, ngài còn muốn uống trà không?"