Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 48: Keo sơn hợp

Trên sườn núi phía nam, hắc y nhân đứng nhìn sát tràng nơi xa xa, đám thích khách giống như từng đợt sóng mãnh liệt mênh mông nhanh chóng vét sạch toàn bộ chiến trường, đệ tử chính đạo bị nghiền nát, từng hàng bị đạp đổ rạp xuống như lúa. Hắn "Di" một tiếng, tỏ ý ra hiệu gián điệp sau lưng buông cung tên trong tay, mũi tên vốn nhắm ngay đầu Liễu Quy Tàng ngồi trên đài cao.

"Tiểu Liễm tiểu tử này, thì ra còn có hậu viên." Hắc y nhân cười khẽ, cái chụp đầu che lại gương mặt hắn, chỉ lộ ra một chút râu dưới cằm, lay động theo nụ cười khẽ của hắn, "Những thứ cổ lỗ sỹ như chúng ta lên lui ra đi, chiến trường này, thuộc về những người trẻ tuổi bọn họ."

Đường Thập Thất trố mắt nhìn đám thích khách Già Lam như từ trên trời rơi xuống, lầm bầm nói với Thư Tình: "Ôi mẹ ơi, có một người cha quả thật liền khác ngay, ngươi nhìn mà xem, đây là muốn huy động toàn bộ Già Lam đến Liễu Châu đi.

"Không... Không phải vậy!" Thư Tình nhìn chằm chằm một thích khách đang cúi người giương đao, giơ tay chém xuống hai môn đồ, "Bọn họ không phải người Già Lam, đao pháp bọn họ dùng không phải của Già Lam!"

Đường Thập Thất ngẩn ra, hỏi: "Không phải người Già Lam, vậy bọn họ... là ai ?"

Đám thích khách ở phía trước mở đường, dễ như bỡn đem đám đệ tử chính đạo chìm ngập, thích khách mang theo Hạ Hầu Liễm, thẳng tắp chạy về phía đài cao.

Chư môn chủ trố mắt nhìn nhau, trong phổi dâng lên mùi vị sợ hãi, nhưng bọn họ thân trên đài, phía trước là sát tràng máu thịt văng tung tóe, phía sau là núi cao, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể nghênh kích!

Tới gần nơi, thích khách siết dừng ngựa, nói tiếng: "Đi!"

Hắn xuống ngựa, rút từ bên hông ra một trường đao hẹp dài, lưỡi đao bạc phản chiếu ánh mặt trời, giống như thủy ngân chảy ra khỏi vỏ đao. Đó là một chuôi đao chế tác hết sức tinh xảo, nhưng hoa văn cán đao cùng vỏ đao đều bị mài nhẵn, không nhận ra xuất sứ nơi nào. Hạ Hầu Liễm lập tức biết, người này đang che giấu thân phận.

Nhưng hắn không còn kịp suy tư nữa. Hắn cũng xuống ngựa, đem Hoành Ba để ngang cùi chỏ kẹp lại, sau đó hung hăng rút ra, vết máu bị lau sạch, lộ ra thân đao sáng bóng. Hai người một trái một phải, xách đao, giống như ác quỷ từ vực sâu địa ngục vbò ra, đằng đằng sát khí hướng về đài cao.

Có hai người tung thân xuống ngựa, cúi đầu quỳ trước đài cao, làm bậc đỡ cho bọn họ. Hai người Hạ Hầu Liễm bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy, hô hấp trong nháy mắt điều chỉnh đến trạng thái cao nhất, sau đó mãnh lực đạp một cái lên bả vai thích khách, bay lên đài!

"Liễu Quy Tàng là của ta, ngươi chớ nhúng tay!" Hạ Hầu Liễm hô một tiếng.

"Biết!" Thích khách một nhát chém tới Thiên nhất đao môn chủ, hung hăng đạp bay hắn.

Hạ Hầu Liễm vung Hoành Ba, Hoành Ba gào thét ra gió, tựa như giương nanh mua vuốt, cắn xuống lưỡi đao của Liễu Quy Tàng, hai người đao đối đao, mặt đối mặt, có thể nghe hô hấp lẫn nhau.

"Họ Liễu, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"

"Hạ Hầu Liễm, ngươi cái tên phế vật này! Ngươi không gϊếŧ được ta!" Liễu Quy Tàng rống to, bộ râu muối tiêu liễu loạn, giống như một con hùng sư cuồng nộ. Đao hai người không ngừng đυ.ng, tách ra, lại lần nữa đυ.ng nhau, tia lửa nhức mắt bắn ra bốn phía, tay hai người sau mấy lần đυ.ng đều toác máu.

Lúc Hạ Hầu Liễm cùng Liếu Quy Tàng đang đối chiến say sưa, mấy môn chủ còn lại liên thủ tấn công tên thích khách kia, nhưng bọn họ phát hiện, tên thích khách này đao pháp quỷ mỵ, so với Hạ Hầu Liễm còn khó đối phó hơn. Đao thế của hắn biến ảo khó lường, không cách nào đuổi theo, càng không cách nào đoán được, Quân Tử Đao môn chủ giơ đao cắt ngang đón đầu hắn một kích, nhưng chuôi đao kia như rắn độc vòng qua lưỡi đao hắn, cắn xuống cánh tay.

Kinh khủng, thật kinh khủng! Chúng môn chủ tâm đảm phát rét, lúc đao cùng đao va chạm, có người vô tình tiếp xúc tới ánh mắt thích khách, chỉ một thoáng trong lòng lạnh một khối. Đó là ánh mắt tựa sơn quỷ, là sương giá đọng lại mãi mãi không tan. Nếu như nói Hạ Hầu Liễm là một ngọn lửa ngoan cường ngùn ngụt, vậy hắn chính là một khối băng lạnh cô hàn!

Nhưng bọn họ dẫu sao có năm người! Bọn họ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng đổi vị trí, mở ra thế công liên miên bất tuyệt. Đây là một đao trận, mỗi một vị trí của thích khách đều đứng một người, hắn dù cho có ba đầu sáu tay, cũng không cách nào chiếu cố đến tất cả tử huyệt! Rất nhanh, thích khách thế công chậm lại, sau lưng truyền tới một trận đau nhức, thích khách lảo đảo mấy cái, nhanh chóng xoay mình tránh qua một kích trí mạng.

Hạ Hầu Liễm thấy vậy, lập tức buông tranh chấp với Liễu Quy Tàng, cấp tốc trở về.

Hai người vai sóng vai, dựa chung một chỗ. Hạ Hầu Liễm hỏi: "Lão huynh, ngươi không sao chứ!"

"Thương nhẹ." Thích khách cắn răng.

" Này, lão huynh, ngươi còn chưa nói cho ta ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta sao?" Thích khách nhìn Hạ Hầu Liễm thật sâu, khẽ cười một tiếng, quơ đao chặt đứt cánh tay một môn chủ, "Hạ Hầu Liễm, ta là cứu tinh của ngươi!"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt chốc lát, trong lòng có một đáp án thật sống động.

Nhưng làm sao có thể? Bọn họ đã chia lìa suốt bảy năm, bảy năm đằng đẵng, đủ để hết thảy bóng dáng dung mạo đều đã hư hao. Coi như y muốn tới cứu người, y ở kinh thành xa xôi tới vậy, mấy ngày, làm sao có thể từ kinh thành đi tới Liễu Châu ngàn dặm?

Hắn vừa vung đao, vừa nghĩ về thiếu niên bi thương cô hồng kia.

Không biết sao, bóng dáng thật cao của thích khách lại dần dần hòa vào bóng lưng của thiếu niên năm nào, cũng cô tuyệt như vậy, bền bỉ như vậy, quyết tiến không lùi như vậy. Hắn cùng thích khách này chưa bao giờ sóng vai tác chiến qua, nhưng tựa như đã sớm quen thuộc lẫn nhau, phối hợp không chê vào đâu được. Khi hắn hạ xuống một đao về phía Nộ Triều Môn môn chủ, một chuôi đao sau lưng lập tức cắm vào bụng lão, khi thích khách luân phiên chém về phía Quân Tử Đao môn chủ, hắn vung đao về phía trước, chém xuống đầu người đó.

Hạ Hầu Liễm mím chặt môi, loại cảm giác kì dị đó lần nữa hiện lên, tĩnh lặng như dòng nước chảy trong lòng hắn.

Nhưng làm sao có thể chứ? Quãng thời gian mấy ngày, Thẩm Quyết vô luận như thế nào cũng không kịp tới đây! Hạ Hầu Liễm dùng sức lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa, lại lao vào hợp sát.

Không bao lâu, chư môn chủ từng bước từng bước liên tiếp ngã xuống đất, chỉ còn lại Liễu Quy Tàng một người trụ đao.

Liễu Quy Tàng vẻ mặt ngưng trọng, không thể tin nhìn đầy đất máu tươi. Mấy môn chủ kia đều chết hết, chính đạo gần như xong đời.

Thích khách thu đao, yên lặng ở một bên, Hạ Hầu Liễm hướng hắn gật đầu một cái, xách đao đi về phía Liễu Quy Tàng. Hắn không nhìn thấy thích khách bên người hơi run tay, y thật ra nỏ đã hết đà, cả người đầy mỏi mệt, cho dù có lòng giúp Hạ Hầu Liễm gϊếŧ Liễu Quy Tàng, cũng lực bất tòng tâm.

" Này, Liễu rùa đen, sắp chết tới nơi, ngươi còn lời gì muốn nói." Hạ Hầu Liễm dùng tay áo lướt qua Hoành Ba, thân đao chiếu ánh sáng mặt trời rừng rực, lay động không ngừng.

"Hạ Hầu Liễm, ngươi muốn nghe ta cầu xin tha thứ sao?" Liễu Quy Tàng lạnh lùng cười, trong con ngươi cất giấu hung quang như hổ báo, "Nằm mơ đi, ta là Thích thị quân đao truyền nhân, làm sao có thể hướng kẻ xấu như ngươi cầu xin tha thứ!" Hắn xoay người nhìn sát tràng dưới đài cao, đệ tử chính đạo cơ hồ chết hầu như không còn ai, thích khách áo đen cưỡi ngựa ở trong sân tới lui tuần tra, trong mắt hắn dâng lên vẻ thê lương bi ai.

"Báo thù? Hạ Hầu Liễm, ngươi một mực nói muốn tìm ta báo thù, ngươi có biết, sư phụ ta, truyền nhân đời thứ ba Thích gia đao , chính là chết dưới tay mẹ ngươi! Ta gϊếŧ nàng, cũng là báo thù diệt sư! Ngày đó mặt trời cũng lớn như vậy, sư phụ ta đã có tuổi, sư nương ta quỵ xuống cầu xin Già Lâu La tha cho một mang, nhưng mẹ ngươi phân nửa thương hại cũng không có, giơ tay chém xuống, đem đầu sư phụ ta bỏ vào trong túi. Đám thích khách các ngươi, nợ máu ngút trời, đáng bị thi thể chia lìa, chết không chỗ chôn!"

Hạ Hầu Liễm yên lặng chốc lát, bỗng nhiên cười một tiếng, "Chúng ta nợ máu ngút trời, ngươi cho là ngươi thì sạch sẽ sao? Họ Liễu, tay ngươi dính bao nhiêu máu, trong lòng ngươi không rõ? Tạo sát nghiệp, ắt gặp sát báo. Kẻ nắm đao, tất vì đao mà lục. Sư phụ ngươi có báo ứng của sư phụ ngươi, mẹ ta có báo ứng của mẹ ta, ngươi có báo ứng của ngươi, ta cũng sẽ có báo ứng của mình. Cõi đời này vốn không cho ngươi nhiều lựa chọn, ngay từ lúc sư phụ ngươi cầm đao lên gϊếŧ người thứ nhất, đã định trước chúng ta chính là không chết không thôi."

Liễu Quy Tàng sững sờ chốc lát, cũng cười lên, "Tâm nguyên cả đời ta, là để Thích gia đao sừng sững giang hồ, truyện chi trăm đời, ngàn đời không dứt. Hôm nay xem ra, không thể hoàn thành. Thôi, không gặp thời, bất truyền cũng thôi. Tới đi, Hạ Hầu Liễm! Trận chiến này, chỉ có ta ngươi hai người!"

Hoành Ba trong tay Hạ Hầu Liễm đột nhiên rung lên, thân đao phản xạ ánh mặt trời sáng ngời, mãnh liệt gào thét theo gió ép tới gần! Hạ Hầu Liễm chợt chạy về phía Liễu Quy Tàng, sàn nhà ở dưới chân hắn kịch liệt run rẩy, ống tay áo tù trắng xóa tung bay trong gió, giống như phi nga tung cánh, Hoành Ba đối diện tới!

Liễu Quy Tàng xách đao, chính diện nhìn thẳng Hoành Ba ánh đao như thủy nguyệt, cơ mặt hắn căng thành một pho tượng đá, trong l*иg ngực khí tức như sấm cuộn. Nhưng, hắn bỗng nhiên buông lỏng Oa đao trong tay, Oa đao keng một tiếng rớt xuống đất, hắn nhắm mắt, tiến lên đón mũi đao Hoành Ba sắc bén vô cùng. Mủi đao đâm vào ngực hắn, máu tươi nóng bỏng phun trào, thân thể hắn như núi băng ngã ập xuống.

Hạ Hầu Liễm giật mình, hắn còn nắm Hoành Ba, ngực Liễu Quy Tàng kịch liệt phập phồng, hắn đưa tay ra, gắt gao nắm bả vai Hạ Hầu Liễm.

"Hạ Hầu Liễm, ngươi cho là... Gϊếŧ ta coi như báo thù sao..." Liễu Quy Tàng cười nhạt, "Ngươi sai rồi... Sai rồi! Kẻ thù của ngươi, ở Già Lam!"

"Có ý gì!" như tiếng sét ngang tai, Hạ Hầu Liễm sững sờ tại chỗ.

"Báo ứng của ngươi, sắp tới rồi!" Liễu Quy Tàng vươn cổ, khạc ra một miếng máu cuối cùng, tay từ trên bả vai Hạ Hầu Liễm rơi xuống, hoàn toàn im bặt.

"Có ý gì! Ngươi nói rõ ràng! Ngươi nói rõ ràng cho ta!" Hạ Hầu Liễm lắc lắc thi thể Liễu Quy Tàng đã dần lạnh như băng, Liễu Quy Tàng mở to cặp mắt vô thần, giống như đang cười nhạo sự ngu dốt của Hạ Hầu Liễm.

Ở Già Lam? Liễu Quy Tàng là ý gì? Hạ Hầu Liễm nhức đầu sắp nứt.

"Ngươi ngu sao?" Thích khách sau lưng lên tiếng, "Già lam có nội gián, sợ rằng lai lịch cũng không nhỏ."

"Ta biết!" Hạ Hầu Liễm quay đầu lại, tên thích khách kia ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, đao đặt ngang gối, "Ta chẳng qua là..."

"Không dám tin?" Thích khách cười một tiếng, "Có cái gì không dám tin. Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi. Chỉ cần có lợi cho mình, bán đứng thân hữu cũng không phải là việc khó, huống chi chẳng qua chỉ là đồng liêu?"

"Vậy ngươi cứu ta thì có lợi gì?" Hạ Hầu Liễm nghi ngờ nhìn hắn, "Lão huynh, ngươi rốt cuộc là ai?"

Thích khách ngậm miệng. Bên dưới có thích khách hướng trên đài hô to: "Thủ lĩnh, quân lính tới!"

"Lão đại, quân lính tới, các ngươi đã xong chưa, chúng ta mau rút lui!" Đường Thập Thất cũng hướng nơi này hống.

Thích khách từ trên đài nhảy xuống, lên ngựa, ra dấu một cái, có mấy thích khách từ ngựa của mình bay xuống, lên ngựa của đồng liêu.

"Mấy con ngựa này để lại cho các ngươi." Thích khách cầm giây cương, "Hạ Hầu Liễm, giữ cho kĩ mạng mình."

" Này, ngươi còn chưa nói cho ta ngươi là ai!" Hạ Hầu Liễm hướng hắn hô.

Thích khách không để ý nữa, mang người đi, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng.

Hạ Hầu Liễm hô to: "Thiếu gia! Thiếu gia! Ông nội nhà ngươi, có phải ngươi hay không a!"

Thích khách không quay đầu lại, đội ngũ ngay ngắn tiến vào rừng rậm, trong khoảnh khắc, sát tràng chỉ còn thi thể đầy đất cùng tiếng gió xào xạc.

Hạ Hầu Liễm nhảy xuống đài cao, nhéo cổ áo Thư Tình hỏi: "Ta bị nhốt mấy ngày?"

"Vừa vặn mười bảy ngày, " Thư Tình giãy giụa khỏi tay hắn, "Sư ca, những người đó rốt cuộc là ai a? Bằng hữu của ngươi? Bọn họ làm gì giả trang thành người của chúng ta?"

"Ngươi không nghe thấy sao, lão đại mới vừa kêu người kia thiếu gia, " Đường Thập Thất mặt đầy đê tiện, "Lão đại, ngươi biết điều nói cho chúng ta, ngươi có phải hay không bên cạnh có một thiếu gia quyền thế? Thật đúng là khá, có tiền đồ hơn ta!"

Hạ Hầu Liễm tâm phiền ý loạn. Thì ra hắn bị nhốt mười bảy ngày, nhưng từ kinh thành đến Liễu Châu, hơn hai ngàn dặm đường, còn phải vượt qua hai ngọn núi lớn, mười bảy ngày căn bản không đủ. Huống chi đao pháp người kia quỷ mỵ khó lường, hắn chưa gặp bao giờ. Nếu như là thiếu gia, vậy cũng nên dùng đao pháp Già Lam hắn dạy mới đúng.

Tên này rốt cuộc là ai chứ!

Còn cả con rùa Liễu Quy Tàng, nói chuyện lại không rõ ràng, con mẹ nó! Hạ Hầu Liễm leo lên ngựa, không để ý tới Đường Thập Thất cùng Thư Tình ở phía sau, tùy tiện hướng một con đường mà phi.

Xa xa trong rừng rậm, thích khách ngồi trên lưng ngựa nhìn về bóng lưng hắn. Thích khách tháo mặt nạ xuống, lộ ra gò má trắng bóng. Thẩm Quyết ho khan mấy tiếng, dưới mắt xanh đen một mảnh, khó mà che giấu vẻ mỏi mệt.

Đông Hán phiên tử rối rít cởϊ qυầи áo đen, lộ ra duệ rải thêu kim tuyến .

"Đốc chủ, ngài bị thương." Có người nhắc nhở một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, bóng người Thẩm Quyết lảo đảo, bỗng nhiên từ ngựa ngã xuống. Đám binh sỹ kinh hãi, cao giọng kêu "Đốc chủ", không ngừng vội vã xuống ngựa, đở lấy Thẩm Quyết đã bất tỉnh nhân sự.

————

Tư Đồ Cẩn đi nhanh vào hậu viện của Liễu Châu Đông Hán nha môn, Chưởng ban thái giám Liễu Châu Dư Tiên đã sớm chờ ở hành lang, đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui, mặt vô cùng sốt ruột, giương mắt nhìn thấy Tư Đồ Cẩn, giống như thấy mẹ mình, vội vui mừng cháo đón

"Ai dô, Tư Đồ thiên hộ, ngài rốt cuộc đã tới!" Dư Tiên dập khuôn mà đi theo sau lưng Tư Đồ, "Ai, ngươi nói đốc chủ người này mà, cũng không đánh tiếng một chút, vèo một cái lại đột nhiên xuất hiện, trà cũng không kịp uống một hớp, gọi năm trăm phiên tử liền vội vã đi ngoại ô, đem Liễu Quy Tàng làm thịt. Khiến ta sợ hết hồn! Ai, ngươi nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà!"

Tư Đồ Cẩn lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Dư Tiên nhìn ánh mắt Tư Đồ Cẩn, trong lòng lộp bộp một chút, nhất thời loạn lên, lắp bắp hỏi: "Tư Đồ thiên hộ... Đốc chủ đêm tối bay vùn vụt, ngựa không ngừng vó câu chạy tới Liễu Châu, nghe nói dọc theo đường đi mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là phụng chỉ vị trên kia?"

Tư Đồ Cẩn ngừng bước chân, không đáp hỏi ngược lại: "Nếu không phải như vậy, Dư đại nhân cho là như thế nào?"

Dư Tiên trà trộn Đông Hán nhiều năm, tất nhiên biết trong đó mờ ám, nhất thời bị sợ tè ra quần, vội vàng nói: "Ty chức hồ đồ! Ty chức hồ đồ!"

Cửa nha môn bỗng nhiên hò hét ầm ỉ một mảnh, một đám phiên tử gánh từng rương từng rương đi vào, đặt xuống sân đại viện Đông Hán. Dư Tiên đầu óc trống rỗng một mảnh, chỉ những cái rương kia, hỏi Tư Đồ Cẩn: " Đây ... Đây là cái gì?"

"Sao chép từ chỗ Liễu Quy Tàng." Tư Đồ cẩn đi xuống sân nhà, vén nắp lên, bên trong đều là số liệu được đặt chỉnh tề của Thích thị quân đao, "Nửa tháng trước, trong nha môn kinh thành có cấp báo, nói Liễu Quy Tàng ý muốn mưu phản. Đại hội chém đầu Vô Danh Quỷ ở Liễu Châu là giả, Liễu Quy Tàng tụ tập đồng đảng mưu phản là thật, đốc chủ quyết định thật nhanh, ngàn dặm bay vùn vụt, chính là vì bóp chết âm mưu này từ trong trứng."

"Vậy... Vậy cũng nên truyền tin tới Liễu Châu vệ sở, do quân lính vệ sở lùng bắt mới đúng. Sao... Làm sao..." Dư Tiên cả đời thuận lợi, chưa bao giờ gặp đại sự như vậy, lau mồ hôi trên mặt, "Mà, mà Liễu Quy Tàng là người trong võ lâm, nghiễm mở võ quán, trong nhà có một chút đao thương gậy gộc cũng hợp tình hợp lý..."

Tư Đồ Cẩn mở nắp chiếc rương cuối cung, lộ ra hỏa khẩu sáng bóng, "Có cả hỏa khẩu cũng hợp lý sao?" Hắn cầm lên một ống thuốc nổ ở trong tay cân nhắc, "Ngũ lôi thần cơ, triều đình có lệnh cấm bách tính cất giấu hỏa khí, nghịch tặc này biết rõ cố phạm, là đạo lý nào?"

Thấy hỏa khẩu kia, Dư Tiên hoàn toàn trợn tròn mắt, vội nói: "Tư Đồ đại nhân, cái này... Ta không biết chuyện! Cái này là nghịch tặc, lại cất giấu hỏa khẩu! Thật là tội đáng muôn chết! May đốc chủ kịp thời tới nơi, bằng không Liễu Châu ta chẳng phải sinh linh đồ thán!"