Tí tách —— tí tách ——
Nóc nhà lao bị dột, nước đọng trên mái theo kẽ hở chảy xuống đất, thấm ướt một mảnh. Thật cao trên tường có một ô cửa sổ, chấn song sắt, mỗi một song đều to cỡ cổ tay Hạ Hầu Liễm, ánh sáng ảm từ nơi đó chiếu vào, Hạ Hầu Liễm không đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón. Bốn bề đều là tường đá, trong góc có một ô cửa lùn lùn. Tường rất dày, trừ tiếng gió truyền qua song cửa, thanh âm gì cũng không có, tựa như cả dãy phòng giam chỉ nhốt một mình hắn. Có lúc tựa hồ nghe thấy tiếng xích sắt leng keng từ phòng khác, nhưng rất nhanh lại im bặt, giống như ảo giác.
Đêm đã khuya, bóng tối bao phủ lấy hắn, chỉ có chút xíu ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, hắn cuộn mình dưới ánh sáng ấy, nhìn những hạt bụi li ti bay nhảy, giống vô số côn trùng, không đầu không đuôi loạn chuyển.
Hắn không ước lượng được thời gian, giống như qua năm ngày, lại vừa giống như qua bảy ngày. Lúc hắn tỉnh lại vết thương trên người đã được băng bó, rất ẩu, hiển nhiên là chỉ qua loa băng lại để hắn không bỏ mạng. Bên đầu rất đau, hắn thử sờ một chút, nơi đó sưng lên một bọc lớn. Thật ra thì không cần nhìn cũng biết, mặt mũi hắn giờ sung vù, thê thảm không nỡ nhìn.
Hắn nghĩ hắn sẽ chẳng còn cơ hội báo thù nữa, Liễu Quy Tàng nhất định là đang chuẩn bị pháp trường, hắn có thể sống đến bây giờ, là bởi vì võ lâm chính đạo nơi thiên nam địa bắc cần thời gian chạy tới Liễu Châu. Hắn luyện đao bốn năm, nghiên cứu bốn năm cơ quan con rối, cuối cùng vẫn là không thể đánh bại Liễu Quy Tàng, thậm chí trở thành đá lót đường cho hắn, giúp hắn lần nữa leo lên ngai vàng tọa thủ giang hồ.
Thật buồn cười, đúng là quá buồn cười.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo tre, cả tiếng pháo bông như sấm nổ vang chân trời. Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy một góc màn đêm tim tím hiện lên khói lửa đỏ hồng. Hắn thiếu chút nữa quên mất, hôm nay là tết Đoan Ngọ.
Hắn nhớ tới mẹ. Có một lần ngày tết Đoan Ngọ Hạ Hầu Bái mang hắn trèo lên tòa tháp cao của Tô Châu Đại Báo Ân Tự, tòa tháp kia có chín tầng, ở tầng trên cùng có thể nhìn thấy cả tòa thành Tô Châu. Ngói xanh tường trắng san sát, giống như từng ô bàn cờ nho nhỏ, bách tính cùng xe ngựa như con kiến đi tới đi lui. Đèn đuốc sáng rực nối thành một mảnh, cả tòa thành như cháy lên trong đêm tối. Hắn cao hứng hô to vài tiếng, bám trên lan can nói ta muốn bay. Hạ Hầu Bái đem hắn xốc lên, người đàn bà này khí lực lớn đến đáng sợ, một tay nhấc Hạ Hầu Liễm năm tuổi treo bên ngoài lan can không tốn sức chút nào. Hạ Hầu Liễm sợ hồn phi phách tán, oa oa khóc lớn. Hạ Hầu Bái vội vàng đem hắn trở lại, nhức đầu nói: "Ngươi không phải muốn bay sao? Để cho ngươi bay, sao ngươi lại khóc ầm lên?"
Hạ Hầu Bái chính là như vậy, trừ gϊếŧ người phóng hỏa, làm chuyện gì cũng không đáng tin . Hạ Hầu Liễm sống đến bây giờ, còn chưa thấy ai làm mẹ như nàng. Nhưng chính người mẹ đó, để cho hắn ngồi trên đầu vai giữa trùng trùng biển người nhìn lên sân khấu đại hoa đán diễn xướng, ôm hắn ở ô bồng thuyền nghe hòa thượng Hàn Sơn Tự đánh chuông, mang hắn đi dạo miếu sẽ một mực dạo đến khi hàng rong cuối cùng dẹp quầy.
Trước kia có người nói với hắn trên cõi đời này có thật nhiều cánh cửa, phía sau mỗi một cánh cửa đều có một ngôi nhà, mỗi một ngôi nhà đều có một gia đình. Khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, thấy người khác cha mẹ song toàn, có người thậm chí còn có nhiều mẹ, chỉ mẹ hắn ước chừng có cũng như không. Hắn vì chuyện này mà giận dỗi Hạ Hầu Bái một trận, chạy khắp thôn Già Lam hỏi từng nhà cha hắn là ai, ở nơi nào. Không ai biết, hoặc là không ai dám nói. Hắn không có được câu trả lời, cũng không giải quyết được gì. Bây giờ hắn hiểu ra, trong căn nhà có hắn, có mẹ, nó chính là một cái nhà rồi.
Nhưng đã muộn, nhà hắn đã không còn.
Trong mũi dâng lên một trận chua xót, nước mắt tràn ra hốc mắt. Hắn che tay, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy xuống. Hắn đã thề không khóc nữa, hắn hai mươi mốt tuổi, vốn không nên khóc, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, nhịn thế nào cũng không nhịn được.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tiếng pháo bên ngoài nhỏ dần, rồi im bặt, thế giới yên tĩnh như cũ. Trời chầm chậm sáng dần, hắn nghe gà gáy phương xa, sắc trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng choang, bị chấn song chia thành từng ô vuông, soi trên đất.
Cánh cửa thấp thấp có người mở ra, hắn nghe tiếng chìa khóa đâm vào ổ khóa.
Hắn biết bản thân sắp bị dẫn lên Chu Ác Đài, Liễu Quy Tàng sẽ chém xuống thủ cấp của hắn ngay trước mắt người trong thiên hạ, máu tươi của hắn sẽ tung tóe trên đài, hòa cũng với thật nhiều máu đã lẫn trong bùn đất. Hắn phải chết rồi, quỷ hồn của hắn sẽ bước vào hoàng tuyền, hắn ngây ngẩn nghĩ, liệu có thể gặp lại mẹ hay không?
Hắn bỗng nhiên hiểu tại sao con người lại một mực tin tưởng có âm phủ những thứ này. Thì ra tất cả ước vọng liên quan tới luân hồi cùng địa phủ, đều chỉ là tâm nguyện tha thiết được trùng phùng với những người chí thân.
————
Trạm dịch Tây Nam Già Lam.
Gian phòng khách không khí ngột ngạt, người hò hét loạn xạ ngồi đầy đất. Có hàng thương đi tây nam buôn lậu muối ăn, có người phạm tội gϊếŧ người bị quan phủ truy nã, còn có người làm ăn lụi bại không bán da bán thịt được ở Trung Nguyên, chuyển sang tây nam làm xướng nữ. Ruồi bay vo ve khắp nơi, lúc có lúc không bậu lên cái bàn dầu mỡ, đem cái chân bẩn thỉu hướng về đĩa thịt trâu, nhưng rất nhanh lại bị đuổi đi. Phần lớn bàn tay phe phẩy đuổi ruồi đó đều đầy chai sạn, đó là tay hàng năm cầm đao kiếm.
"Chư vị!" giữa khách đường là một nam nhân mặt tròn, khàn cả giọng gầm to, "Chư vị, yên lặng một chút! Tại hạ Đường Thập Thất, mời chư vị nghe tại hạ nói mấy câu!"
Không ai để ý hắn, ăn cơm thì ăn cơm, nói chuyện vang trời đất.
Đường Thập Thất giậm chân một cái: "Con mẹ nó ai nghe ta nói, ta cho một lượng bạc!"
Dịch trạm lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đưa mắt dòm hắn.
Đường Thập Thất vung tay lên, Thư Tình cùng tạp dịch khiêng vào cái rương lớn, bắt đầu đến từng bàn phát bạc. Đường Thập Thất nhìn mà lòng đau đớn, nhưng cũng bất chấp.
Thôi, dù sao cũng là bạc của Hạ Hầu Liễm, hắn đau lòng cái gì!
"Chư vị có biết hai ngày nữa Chu Ác Đài sẽ chém đầu ai không?" Đường Thập Thất nhìn bốn phía, la lớn.
"Dĩ nhiên biết!" Có người đáp lại, "Trên giang hồ đều lan truyền , con rùa đen Liễu Quy Tàng dán cáo thị khắp nơi, hắn chộp được nhi tử Già Lâu La Vô Danh Quỷ, hai ngày sau sẽ chém đầu ở Chu Ác Đài!"
"Nếu các vị đã biết, vì sao còn có thể an tâm nhậu nhẹt ở nơi này!" Đường Thập Thất làm ra bộ dạng lòng đầy căm phẫn.
"Hắn muốn chém Vô Danh Quỷ, liên quan gì tới chúng ta! Già Lam không đi cứu hắn, còn trông cậy vào chúng ta sao?" Có người giễu cợt, "Ai, thích khách Già Lam thật đáng thương, ta nghe nói Già Lam có quy củ, kẻ phải chết sẽ không cứu, kẻ bị bắt sẽ không cứu, kẻ phản nghịch không cứu. Vô Danh Quỷ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết rồi!"
"Chư vị hồ đồ a!" Đường Thập Thất giậm chân, đau lòng ôm đầu, nước miếng văng tung tóe, "Nghe nói từ khi Chu Ác Đài lập ra tới nay, chém gϊếŧ bao nhiêu nghĩa sĩ hắc đạo ta! Tháng trước Dương lão quái đào tâm thủ bị chém đầu, chính là một trong những hiệp khách đứng đầu hắc đạo , xuất đạo tới nay, móc một trăm hai mươi tám quả tim người, làm chính đạo ngửi vào biến sắc! Tháng trước nữa, Tả Thủ Đao Lưu nhị gia bị chém đầu, hắn đã từng một mình đấu lại bảy mươi hai người chính phái, tay phải bị chém, luyện đao tay trái, vẫn tạo mưa tạo gió như thường, quả đúng bậc anh hùng hào kiệt! Lại càng không bàn về Cao Đại Lang, Phong Lý Đao, Cô Sơn Khách! Người người đều là nhất đẳng hảo hán, nhưng đều chết trên Chu Ác Đài!"
Mọi người yên lặng lắng nghe, Đường Thập Thất uống một hớp, tiếp tục nói: "Chư vị chẳng lẽ không biết Liễu Quy Tàng trong lòng có chủ ý gì? Hắn đem đám hắc đạo chúng ta từng bước từng bước gϊếŧ sạch, thống nhất hiệu lệnh giang hồ, đem chúng ta đuổi tận gϊếŧ tuyệt! Đến lúc đó, các ngươi cho là các ngươi còn có thể ngồi ở đây an tâm nhậu nhẹt, chơi gái nghe tiểu khúc sao!"
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không nói lời nào. Có người lầm bầm: "Nhưng Vô Danh Quỷ gϊếŧ người cũng không chỉ..." Lời còn chưa dứt, lập tức bị người khác bụm miệng, lặng lẽ kéo xuống.
Đường Thập Thất đấm ngực, bi phẫn nói: "Chư vị, từ khi lập ra Chu Ác Đài, hắc đạo chúng ta không bằng con chuột chạy trên phố! Thử hỏi Liễu Quy Tàng cái con rùa đen đó, đối với chúng ta làm bao nhiêu chuyện xấu, chẳng lẽ mọi người đều nhắm mắt giả bộ không nhìn thấy sao! Lão Lý, ngươi nói, Liễu Quy Tàng đã làm gì với ngươi!" Tay hắn chỉ một cái, một hán tử mặt to lại rỗ bị điểm tên, luống cuống tay chân đứng lên.
"Liễu... Liễu Quy Tàng hắn..." Hán tử lắp ba lắp bắp, khổ sở nhìn Đường Thập Thất.
Đường Thập Thất trừng hắn một cái, đứng bên cạnh hắn thấp giọng cảnh cáo: "Vương bát cao tử, ngươi lấy của lão tử ba lượng bạc, ngươi không thả ra một câu, lão tử đòi lại ngươi ba trăm hai!"
Hán tử giật mình một cái, bật thốt lên: "Liễu Quy Tàng hắn cưỡиɠ ɧϊếp nương ta!"
Mọi người đều cả kinh, Đường Thập Thất cũng sửng sốt, khắp mọi nơi xôn xao nghị luận, có người hỏi: "Dám hỏi lệnh đường năm nay bao nhiêu?"
Hán tử bặm môi, lắp bắp nửa ngày không đáp lên lời.
Chợt nghe một tiếng rống giận, Thư Tình giơ lên một bình trà đáp xuống đất, vỡ tan nát, hắn đỏ mắt hét lên: "Liễu Quy Tàng tên vương bát đản này, ngay cả lão thái thái cũng không buông tha!"
Đường Thập Thất kịp phản ứng, cũng kêu một tiếng: "Tên súc sinh này!"
"Đúng vậy, tên khốn kia mấy ngày trước còn bắt đệ đệ ta, đệ đệ ta mới mười sáu tuổi, chẳng qua cướp vài cái trâm phỉ thúy trong tiệm trang sức, liền bị môn đồ Kinh Đao sơn trang đánh chết tại chỗ!" Có người khóc lóc nói.
"Còn có ca ta!" Có người nói theo, "Cha ta bị người thôn lân cận đánh chết, anh ta đi báo thù, bị người Kinh Đao sơn trang bắt được. Bọn họ có người xuất thân từ thôn đó, đem anh ta bắt vào tư tù, bây giờ còn chưa thả ra. Nhà chúng ta buôn lậu muối, cũng không cách nào mà đi quan phủ đòi công đạo, vậy phải làm sao bây giờ!"
Mọi người rối rít theo, cất tiếng mắng chửi: "Vương bát đản Liễu Quy Tàng! Súc sinh Liễu Quy Tàng!" Tiếng mắng dần dần nối thành một mảnh, như nước thủy triều thi nhau vang lên, tất cả mọi người đều mù quáng.
Đường Thập Thất nhân cơ hội rút đao ra khỏi vỏ, giơ cao khỏi đỉnh đầu, hô to nói: "Đã như vậy, sao không thừa dịp hai ngày sau đại hội chém đầu Vô Danh Quỷ, tru diệt Liễu Quy Tàng, cứu Vô Danh Quỷ! Trận này hắc đạo hùng phong, phen này hắc đạo uy danh!"
"Tru diệt Liễu Quy Tàng, cứu Vô Danh Quỷ!"
" Trận này hắc đạo hùng phong, phen này hắc đạo uy danh!"
Già Lam dịch quán nhiệt huyết sôi trào, kẻ buôn lậu, kẻ gϊếŧ người, cường đạo, trộm cắp, lừa đảo, thậm chí ngay cả xướng nữ cũng đứng lên, rút đao giơ cao khỏi đỉnh đầu, thân đao như tuyết phiến ngược quang trong ánh mặt trời, chỉnh tề hô to khẩu hiệu điếc tai nhức óc. Đường Thập Thất hưng phấn nhìn Thư Tình, người phía sau con ngươi trong suốt, hướng Đường Thập Thất gật đầu một cái.
——————
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Hạ Hầu Liễm bị đưa lên xe tù, Liễu Quy Tàng hạ lệnh, muốn đem hắn diễu quanh phố thị chúng, sau đó mới đem tới Chu Ác Đài ở ngoại ô. Hai bên đường lớn chen chúc đầy người, bách tính kéo họ kéo hàng, một nhà ba đời tất cả đi ra nhìn Hạ Hầu Liễm bị diễu trên phố, đám người như sơn hải lấp đầy phố lớn, lầu hai các cửa tiệm nđều mở cửa sổ, bên trong thò ra tầng tầng lớp lớp đầu người. Xe bắt đầu chạy, Hạ Hầu Liễm tựa vào lan xe, giữa tóc tai rối bời nhìn ra những gương mặt xa lạ bên ngoài, ánh mắt bọn họ có tò mò, có hưng phấn, cũng có sợ hãi, càng nhiều hơn chính là khinh bỉ, rẻ rúng căm ghét.
Hạ Hầu Liễm nhìn quanh đám người, không tự chủ được nghĩ, Đường Thập Thất có ở trong đó hay không, Thư Tình có trong đó hay không. Hắn biết hắn đã bị Già Lam bỏ mặc, hắn rơi vào tay địch, Già Lam sẽ không phái người cứu hắn. Trì Yếm đã đi Ngõa Lạt, Thu sư phụ ở Sóc Bắc xa xôi, Đoàn thúc còn bên Tây Vực. Trụ trì có lẽ sẽ nhận được tin, nhưng lão tuyệt đối sẽ không phái người tới. Thư Tình cùng Đường Thập Thất có muốn đến cũng sẽ bị ngăn lại.
Nhưng trong lòng hắn cũng không cảm thấy bi ai, Già Lam không phải là nhà của hắn, nhà hắn sớm đã không còn, hắn không thuộc về Già Lam, trước giờ hắn đều chỉ có một mình.
Một mình đi báo thù, một mình đi chết.
Xe tù của hắn xuyên qua dòng người tấp nập, thẳng tới ngoại ô Liễu Châu, ngoại ô đã dựng sẵn khán đài và pháp trường, các cửa đệ tử vây quanh hàng rào bên ngoài, có chừng mấy trăm người. Lần này chém đầu được coi là bữa tiệc trọng đại của võ lâm, Liễu Quy Tàng vì để chứa nhiều người hơn, cố ý đem Chu Ác Đài dời ra ngoại ô. Liễu Quy Tàng đứng trên đài cao, bên người hắn ngồi năm khách môn thủ tọa, đồng loạt từ trên cao mà nhìn Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm bị hai môn đồ đẩy lên Chu Ác Đài, hắn ngước mắt, âm lãnh nhìn chăm chú Liễu Quy Tàng trên đài cao.
Liễu Quy Tàng nhíu mày một cái, khinh thường cười nhạt.
Hạ Hầu Liễm bị đè đầu vai, môn đồ muốn hắn quỳ xuống, Hạ Hầu Liễm thà chết chống cự, cứng rắn không quỳ. Đầu gối liền bị đạp một cước, Hạ Hầu Liễm cuối cùng không chống nổi quỳ xuống, nhưng hắn vẫn liều mạng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Liễu Quy Tàng.
"Quả nhiên là một thích khách a, ngươi nhìn ánh mắt hắn, thật giống một con sói khó thuần, hung ác lại khát máu." Đông hải nộ triều môn chủ thở dài nói.
Liễu Quy Tàng nhíu chân mày, đáp: "Giống hệt như mẹ hắn, khiến người ta chán ghét."
Chu Ác Đài sôi trào như biển, khuôn mặt tất cả đệ tử tràn đầy vẻ vui mừng, Hạ Hầu Liễm nghe có người cao giọng chửi hắn "Ác ôn", còn có người nói chờ hắn bị chém đầu, phải đem thủ cấp làm cầu đá.
Hạ Hầu Liễm không biểu tình gì, hắn sớm đã không sợ chết. Bọn họ giao dịch là nhân mạng, càng sợ chết càng dễ chết. Hắn nghĩ hắn đúng là một tên ác ôn, máu tươi đầy tay, tội ác tày trời, Thu sư phụ nói "Tạo sát nghiệp, ắt gặp sát báo", đây là báo ứng hắn đáng phải nhận, hắn đã sớm biết, hắn không sợ chết.
Hắn chỉ hận sự vô năng của mình. Tại sao hắn vô dụng như vậy? Nếu như hắn có mưu lược của Thẩm Quyết, hoặc là có đao thuật của Trì Yếm, Liễu Quy Tàng há còn đắc ý đứng nơi đó! Thi thể tan nát của mẹ lại lần nữa hiện lên, hắn thống khổ cắn chặt răng.
Buổi trưa canh ba, mặt trời đã treo cao, ánh nắng chói lòa chiếu đến nỗi không mở mắt nổi. Đao treo trên đỉnh đầu Hạ Hầu Liễm, hắn nhìn bóng mình, dùng sức nắm quyền.
Hắn phải chết rồi, hắn chính là phải chết rồi. Thù của hắn không báo được nữa, hắn đem cô độc cùng khuất nhục mà chết đi. Đầu Hạ Hầu Liễm phát một trận đau đớn, lửa giận cháy lòng, khiến thần kinh hắn sôi trào. Nếu như cho hắn một cây đao, cho hắn một cây đao! Hạ Hầu Liễm hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Quy Tàng trên đài cao, hắn nhất định có thể gϊếŧ tên khốn kia!
Bỗng nhiên, trong không trung bay nghiêng một mũi tên, mũi nhọn gào thét, mang theo sấm chớp đâm vào nhân trung của môn đồ đang canh giữ , ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp ra miệng, Hạ Hầu Liễm nghe sau lưng ùm một tiếng, môn đồ ngã xuống. Hắn sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn lại, trên sườn núi, Đường Thập Thất vác Hoành Ba, hai tay nâng một trường đao, cùng Thư Tình và một đám người lao xuống.
"Lão đại!"
"Sư ca!"
Bọn họ cùng gào thét, giống như cơn sóng cuộn trào lao về phía đám chính đạo, các môn đồ nhanh chóng tán loạn, bọn họ rối rít xoay người rút đao, càng thêm nhiều đệ tử tụ lại , chặt đứt đường thông giữa Đường Thập Thất cùng Hạ Hầu Liễm.
"Liễu trang chủ!" Quân Tử Đao môn chủ đứng lên.
Liễu Quy Tàng nâng tay, lắc đầu một cái, "Một đám ô hợp mà thôi, nhìn xem Kinh Đao sơn trang nhi lang ta xử trí như thế nào!"
Hạ Hầu Liễm trong lòng thoáng mừng như điên, có một môn đồ xông lên đè hắn xuống, hắn cắn một cái trên tay môn đồ, đem tên đó kéo ngã xuống đất, hai chân khóa lại cổ họng hắn, dùng sức lắc một cái, rắc rắc một tiếng, cổ môn đồ đã vô lực rũ xuống. Hạ Hầu Liễm quay đầu hướng Đường Thập Thất cùng Thư Tình rống to: "Thập Thất! Sư đệ!"
Đường Thập Thất vung song đao, giống như một con mãnh thú, chìm vào sóng người. Thư Tình theo sát phía sau, hai người một người mở đường, một người chặn hậu, lưng tựa lưng mở đường máu. Song thủ đao trên tay Đường Thập Thất huyết nhục không ngừng ẩn hiện, kéo ra không biết bao nhiêu thịt nát cùng máu tươi, xa xa nhìn lại, bọn họ giống như một bánh răng sắt lưu động, tất cả đệ tử chính đạo đến gần họ đều bị chém nát.
Máu tươi như dệt thành một tấm màn trướng, hai tay Đường Thập Thất dính nhớp đầy huyết dịch, lại một đợt sóng người hướng hắn xông tới. Hắn không để ý hết thảy xông về phía trước, trường đao trên dưới máu thịt tung tóe.