Anh cất điện thoại đi rồi tiếp tục nhai mì đút cho cô.
"Trước đây anh có bón cho người ta ăn như thế này không?" Cô cố nén cái cảm giác buồn nôn lại, cố gắng nuốt thứ sền sệt kia xuống.
"Cô là người đầu tiên" Trên khuôn mặt tối sầm kia đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa và đen tối: "Chỉ có cô mới có được vinh dự này, vui không?"
Cốc Miên Liên nắm chặt tay lại thành quyền, cố gắng kìm nén ý định muốn đánh anh, dù sao thì cũng đánh không lai, thể chất của người kia hơn cô gấp đôi, chỉ cần đập một cái, có thể cô sẽ tệ hơn miếng mì anh đang nhai.
"Tôi có thể hỏi anh một câu được không?" Cô hỏi.
"Được, nhưng tôi không nhất thiết phải trả lời cô."
"Anh có đánh con gái không?"
"Không đánh" Anh nói một cách kiên quyết rồi nhìn cô: "Có rất nhiều cách để bắt nạt người khác, không nhất thiết phải dùng bạo lực." Sau đó khóe miệng của anh nở ra một nụ độc ác.
Cô nhìn anh rồi cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ một chút cô lẩm bẩm nói: "Cũng đúng."
Nghe thấy cô nói vậy, đôi đũa trên tay anh dừng lại.
Chỉ khi còn sống cô mới có thể gặp lại anh, không hiểu sao lại có một chút hy vọng vào cuộc sống, cô không muốn chết.
"Cô thích anh ta à?"
"...?" Cốc Miên Liên dừng lại rồi suy nghĩ, nếu anh biết những nơi cô đã đi thì tất nhiên anh cũng biết người đàn ông đó là ai, cô cảm thấy anh có địch ý với anh ta, giữa họ chắc chắn có một mối thù sâu nặng.
Sự im lặng của cô như đang ngầm thừa nhận trong mắt anh.
"Cởi dép ra vứt đi." Anh nghiêm túc ra lệnh.
Đúng là xui xẻo, Cốc Miên Liên cởi dép ra, cầm lên rồi đứng dậy, cách đó không xa có một cái thùng rác ở trước mặt họ.
Cô mang theo đôi dép nam đi về phía trước, đi qua thùng rác, nhớ lại đường đi rồi đi về phía ký túc xá của người đàn ông kia.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô biết rằng mình chắc chắn sẽ khiến anh tức giận, nhưng thay vì có lỗi với một người đối tốt với mình cô thà có lỗi với một người đối xử tệ với mình, cô không muốn phụ lòng người đó.
Cao Cực không đi theo, cô mang dép từ từ chạy vào ký túc xá của người đó, cửa bị khóa, cô định gõ cửa, nhưng sau một lúc do dự, cô để dép ngay ngắn ở cửa rồi từ từ chạy về.
Miếng băng gạc trắng dính đầy những vết bùn trên mặt đất, không có giày bảo vệ, miệng vết thương ở dưới lòng bàn chân lại nứt ra, một ít máu thấm ra bên ngoài nhuộm đỏ miếng băng gạc, trên mặt đất còn để lại một vài vết máu nhỏ.
Quả nhiên khuôn mặt của người đàn ông tối sầm lại, nhưng ba người còn lại thì khác, họ đang vui vẻ chờ xem kịch hay。
Anh đưa tay ra vuốt ve cổ Cốc Miên Liên, bàn tay thô ráp chai sần cào xước làn da mỏng manh của cô khiến cô dựng cả tóc gáy, cả người run rẩy: "Lá gan lớn lắm..."
Vốn dĩ anh định nói thêm gì đó nhưng lại dừng lại, sau đó thì đẩy bát mì còn thừa đến trước mặt cô.
Cô không nói gì, chỉ đứng đó ăn hết bát mì.
Tính tình của anh rất khó đoán.
Sau khi ăn xong, cô đi theo họ về ký túc xá, vừa mới bước vào cửa cô đã tự giác đi thu chăn và gối phơi ở ngoài sân, trải ra cho bọn họ rồi lại gấp vào.
Những người đàn ông ngồi trên ghế sofa, bật TV lên rồi nghỉ ngơi.
Hình Chấp tựa rồi chống cằm lên ghế sô pha, anh dùng đầu ngón tay gọi cô đang bận rộn ở bên kia đến: "Đến đây."
Cốc Miên Liên vỗ nhẹ vào chiếc gối trong tay rồi vội vã chạy tới.
"Bóp chân cho tôi." Anh đưa chân ra.
Vừa mới ăn cơm xong mà bóp chân không sợ bị xuất huyết não à? Cốc Miên Liên thầm nghĩ trong lòng, cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh rồi dùng sức đấm mạnh vào chân anh, chỉ hận không thể khiến anh bị xuất huyết não.
Rõ ràng là ăn cơm nhưng tại sao thịt lại rắn chắc và cứng như sắt vậy.
"Bắp chân." Hình Chấp cười nhạo cô.
Hiểu rồi, bóp chân là giả, giày vò cô mới là thật, cô đành phải quỳ xuống trước mặt anh rồi dùng sức xoa mạnh vào bắp chân của anh.
"Bóp vai cho tôi." Cao Cực ngồi ở bên cạnh cũng tham gia cuộc vui.