Việc xử lý vết thương mất khá nhiều thời gian, cô phải nhanh chóng đi dọn dẹp vệ sinh, may mà ý thức giữ gìn vệ sinh của mấy tên ác ma kia cũng không tệ, ký túc xá hơi ồn ào một chút, nhưng chỉ có bộ ghế sô pha và chiếc bàn mà họ ngồi xem trận bóng hôm qua là hơi bẩn ở bên ngoài, còn lại thì khá là sạch sẽ.
Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, nó xuyên qua cửa sổ, rồi từ cửa sau chiếu vào phòng, phần không khí trong tia nắng có những hạt bụi bay tung tóe, cả không gian đem lại cảm giác hài hòa và mỹ lệ.
Không biết tại sao đột nhiên tâm trạng lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô thực sự không thích làm việc nội trợ chút nào, nhưng hôm nay đột nhiên cô cảm thấy làm nội trợ cũng không khó chịu lắm, cô đem chăn của những người đàn ông ra ngoài phơi nắng, sau đó ném quần áo đã thay của họ vào máy giặt, chứ không cần phải giặt bằng tay.
Người đó tên là gì?
Là anh em của anh ư?
Cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc váy trắng nhỏ được chuyển tới từ trong nhà tù giữa đống quần áo và khăn tắm đã thay của những người đàn ông, sau khi giặt xong, cô cũng đem hết ra ngoài sân phơi.
Cũng gần đến giờ trưa, tranh thủ lúc có kẽ hở, cô xem qua toàn bộ ký túc xá một lượt, tất cả các ngăn tủ đều không khóa, cô tùy ý mở vài ngăn ra xem, nhưng cô không dám di chuyển những thứ ở bên trong vì sợ sẽ bị phát hiện.
Bên trong chỉ có một số thứ như đồng hồ, thuốc lá, sạc điện thoại được để lẫn lộn với các loại đồ sinh hoạt hàng ngày.
Theo dự tính của Cốc Miên Liên, bọn họ sẽ nghỉ vào lúc mười hai giờ, cô nằm trên giường của An Liệt, một người mắc bệnh sạch sẽ rồi lăn qua lăn lại một lúc.
Ngay lúc người đàn ông sắp trở về, Cốc Miên Liên nhanh chóng rời khỏi giường, chỉnh lại chăn gối rồi đi ra ngoài sân đập chăn, tỏ vẻ rất chịu khó và chăm chỉ.
Những người đàn ông cười nói vui vẻ trở về ký túc xá, họ lấy quần áo từ trong tủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, giống như cô không hề tồn tại, họ không thèm để ý đến cô, sau đó thì bỏ lại một đống quần áo bẩn và đi ra ngoài, Cốc Miên Liên đi theo họ một cách tự giác.
Bốn người họ gọi một loạt các món ăn ngon rồi ngồi trên một chiếc bàn dài, cô đứng ở sau lưng, chờ anh sai bảo.
"Dép của cô lấy ở đâu ra?" Vệ Dương ngồi đối diện thấy cô đang đi một đôi dép lê nam cỡ lớn, một mực giữ vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Tôi giẫm phải một miếng sắt nhỏ, một người đi ngang qua đã giúp tôi băng bó vết thương lại rồi đưa nó cho tôi" Cốc Miên Liên nói sự thật nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy lo lắng.
Cao Cực cúi đầu nhìn xuống chân của cô, vì cô đứng ở phía sau nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Anh vỗ vai An Liệt, ra hiệu bảo anh dịch sang một chút để lại một chỗ ngồi nhỏ.
"Ngồi xuống" Giọng nói vang lên, nghe có vẻ không vui lắm.
Cốc Miên Liên khẽ thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh anh, chỗ này quá chật nên cô phải ngồi sát vào anh.
Bữa trưa của anh là một tô phở bò to bằng cái đĩa, ngửi thấy mùi thơm của hành lá và nước dùng bốc lên, Cốc Miên Liên thèm nhỏ dãi, cô vô thức nuốt nước miếng.
"Muốn ăn không?" Anh hỏi.
"Ừm" cô đáp.
Anh gắp một miếng mì lên thổi cho nguội, cho vào miệng, từ từ nhai, sau đó anh giữ chặt lấy gáy Cốc Miên Liên rồi đút vào miệng cô.
Cô không muốn cảm nhận cái cảm giác ghê tởm này vì vậy cô cố nuốt xuống luôn.
"Cô có biết "Quân nhu phẩm" trong thời gian phục vụ thuộc quyền sở hữu của người đứng đầu doanh trại, nó tương đương với tài sản riêng của trưởng trại, tôi không thích người khác chạm vào đồ của tôi" Bàn tay to lớn của anh xoa sau đầu cô.
Cô muốn giải thích, nhưng có vẻ không biết phải nói như thế nào nên chỉ biết im lặng, không nói gì.
Người đàn ông bỏ đũa xuống rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra: "Cô biết không, tất cả những nơi cô đi đều sẽ được ghi lại, độ chính xác ở trong quân doanh là trong vòng một mét."
Sau khi nhìn ghi chép trên điện thoại, khuôn mặt vốn đã khó chịu của anh lại càng khó chịu hơn.