Cô không biết phòng y tế ở đâu, những người phụ nữ ở xung quanh nhìn thấy cô bị thương nhưng họ không hề có ý giúp đỡ, họ chỉ cười nói vui vẻ rồi tản ra.
Để tránh bị nhiễm khuẩn thứ cấp, cô đành phải nhấc chân lên, vịn một tay vào tường rồi nhảy lò cò đi về phía trước.
Có lẽ cái gọi là Họa vô đơn chí, Phúc bất trùng lai chính là như hiện tại.
Ký túc xá cách nhà ăn một đoạn đường khá dài, cô dùng sức nhảy đi rồi kéo lại chiếc áo rộng bị trượt xuống vai, so với trước đó trông còn thảm hơn.
"Cô bị làm sao thế?" Một quân nhân mặc quân phục, đầu tóc chải chuốt kĩ càng, dáng đứng thẳng tắp ở đằng trước gọi cô lại.
Vẻ ngoài của anh ta khiến Cốc Miên Liên mất tập trung, một lúc sau cô mới phản ứng lại rồi lễ phép hỏi: "Chân của tôi bị chảy máu, cho hỏi phòng y tế ở đâu vậy?"
Người quân nhân tiến lại gần Cốc Miên Liên, anh ta đỡ lấy tay cô rồi nhìn xuống vết thương, không sâu lắm nhưng nhìn vết thương hình như là do kim loại gây ra, rất có thể sẽ bị uốn ván.
"Tôi vô tình giẫm phải một miếng sắt nhỏ."
"Tôi có thể ôm cô đi băng bó và xử lý vết thương không?" Khác với bốn tên ác ma kia, người đàn ông ở trước mặt rất đẹp trai, ăn nói lại lịch sự, Cốc Miên Liên ngẩng đầu lên rồi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông kia, lông mày hình lưỡi mác đôi mắt thì sáng ngời, đã vậy lại rất nhiệt tình, rất giống với ai đó nhưng khí chất và cử chỉ hoàn toàn khác nhau, anh ta mang khí chất anh hùng mà một quân nhân cần phải có.
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cô cảm thấy nếu anh ta ôm mình đi thì sẽ không ổn lắm, dù sao thì chuyện này cũng vượt quá khoảng cách xã giao, mặc dù cô biết rất rõ rằng đối với mọi người mình là "Quân nhu phẩm".
"Anh đỡ tôi đi là được rồi."
"Được." Người đàn ông để cô vịn vào cánh tay của mình rồi để cô từ từ nhảy đi.
"Anh không cần đi tập luyện à?"
"Chuyện này có làm phiền anh không?" Cốc Miên Liên nhỏ giọng hỏi.
"Không, tôi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ nên hôm nay tôi được nghỉ."
Đột nhiên người đàn ôm ngang người cô lên, Cốc Miên Liên sợ đến mức run hết cả người: "Đừng sợ, cho dù tôi có muốn làm gì thì bây giờ cô vẫn đang gặp khó khăn" Sau khi vào cửa, anh ta khóa trái cửa lại.
Anh ta ôm cô đi đến ghế sô pha rồi xoay người đi vào trong một căn phòng nhỏ.
Cô có cơ hội để chạy trốn, nhưng đột nhiên không hiểu sao cô lại tin tưởng anh ta.
Một lúc sau, người đàn ông mang theo một số dụng cụ y tế từ trong căn phòng nhỏ đi ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh ta nâng bàn chân nhỏ của cô lên, đầu tiên là dùng khăn ướt lau sạch một lượt, sau đó gấp khăn ướt lại rồi để vào giữa những ngón chân nhỏ bé của cô.
Cô chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy, trái tim như bị những đám mây vây quanh, người đàn ông ở trước mặt khiến con người ta cảm thấy như đang tắm trong gió xuân.
Dáng người của người đàn ông vô cùng mảnh mai, anh ta không đẹp trai như An Liệt, cũng không cao to vạm vỡ nhưng nhìn lại rất cân đối.
Đứng lên trông rất hoàn mỹ.
"Cố chịu một chút, thuốc khử trùng sẽ hơi đau."
"Ừm." cô đáp.
Anh ta nhẹ nhàng dùng tăm bông có tẩm chút thuốc lau qua miệng vết thương nhỏ của cô một cách nghiêm túc và cẩn thận, sau khi lau sạch vết máu, anh ta dùng băng gạc sạch quấn lại cho cô.
"Anh là quân y à?" Thấy kỹ thuật băng bó của anh ta rất thành thạo, Cốc Miên Liên liền hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nói: "Quân nhân thường xuyên bị thương, các kỹ thuật sơ cứu đơn giản là những kỹ năng cơ bản cần phải biết, hơn nữa phụ nữ không thể sử dụng nơi này để làm phòng y tế, họ chỉ có thể tự chữa trị ở quân doanh của mình, sống chết do số, cô là một người mới, về sau phải cẩn thận hơn đừng để bản thân bị thương nữa."
Anh ta dùng từ "phụ nữ" thay vì "quân kỹ" để cô bớt xấu hổ hơn.
Cuối cùng, không biết anh ta lấy từ đâu ra một đôi dép lê của nam cho cô xỏ vào, đưa cô ra ngoài cửa rồi để cô tự đi về.
Người này như ánh trăng sáng trong đêm tối, vừa sáng ngời vừa dịu dàng, tuy là gần ngay trước mặt nhưng cũng xa tận chân trời.