Chương 57: Nếu không thích?Vệ Hạo X Lâm Gia Hứa
Không khí xung quanh lập tức lạnh xuống âm độ, Lâm Gia Hứa nói một câu đập tan mọi nóng giận trong đầu Vệ Hạo.
“Hứa Hứa, anh…” – Vệ Hạo nghẹn họng, đôi mắt dán chặt lấy Lâm Gia Hứa, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hắn nói – “Hai chuyện này không thể đánh đồng với nhau được, anh biết ngày trước anh làm chuyện khốn nạn với em, nhưng tính chất việc ấy khác với hôm nay. Bọn chúng có ý đồ xấu với em, anh đi theo chỉ vì muốn bảo vệ em”.
“Một thằng đàn ông như tôi thì họ làm gì cho được? Dù cậu Kiều có ý theo đuổi tôi, nếu tôi từ chối thì cậu ấy sẽ làm gì tôi cơ chứ? Người ta giải vây cho tôi, sẵn lòng tiễn tôi về, còn kể rõ đầu đuôi mọi việc. Qua đó thấy rõ nhân phẩm cậu ấy không hề tồi tệ, cậu ấy còn là bạn của khách hàng, bớt một việc còn hơn gây thêm chuyện”.
Lâm Gia Hứa ít khi nói nhiều như vậy với Vệ Hạo, khi anh giải thích xong, Vệ Hạo không những không vui mà còn giận dữ. Hắn chỉ chọn lọc nghe đúng một câu, không cam chịu mà hỏi anh: “Vậy ý em là anh phẩm hạnh thấp kém đúng không?”.
“…” – Lâm Gia Hứa lắc đầu tự giễu, chẳng muốn nói thêm nửa chữ với người kia nữa. Với những con em nhà giàu đời thứ hai thế này, tính cách đã hình thành bao năm làm sao có thể thay đổi trong phút chốc. Vệ Hạo đã quen coi mình là trung tâm vũ trụ, một khi hắn tức giận, dù Lâm Gia Hứa có nói gì cũng chỉ là đổ dầu vào lửa mà thôi.
Không khí im ắng bao trùm lên hai người suốt quãng đường về nhà. Căn nhà này là do Lâm Gia Hứa bỏ tiền thuê, mỗi tháng anh trả tiền nhà và trả tiền cho Tần Hiện theo từng kỳ, gần như không thừa lại gì. Ví tiền eo hẹp, Vệ Hạo thấy thế cũng ngập ngừng nhiều lần, hắn muốn mua căn hộ này cho Lâm Gia Hứa, nhưng anh từ chối không cần nghĩ ngợi.
Có thể thấy Vệ Hạo rất có lòng, hắn mua nguyên liệu nấu ăn, còn phân loại ngay ngắn, xếp đầy cả tủ lạnh. Hắn làm những việc này với mong muốn được anh khen ngợi, thế nhưng không chờ được lời khen của Lâm Gia Hứa, hắn đã rước lấy cả bụng tức giận.
Cãi cũng đã cãi rồi, về tới nhà, Vệ Hạo vùi vào sô pha, không nói một tiếng. Lâm Gia Hứa vào bếp sửa soạn, không thèm liếc qua hắn, anh nấu xong bữa tối lúc gần tám giờ, bưng chén cơm của mình ngồi vào bàn luôn.
Bản mặt lạnh của Vệ Hạo dần héo úa, hắn liên tục liếc xéo mắt qua chỗ bàn ăn. Mắt thấy anh đã ăn hết phân nửa chén cơm, hắn bèn đứng dậy vào bếp lấy thêm chén đũa, tỉnh bơ ngồi xuống đối diện Lâm Gia Hứa mà ăn cơm.
Thường thường thi khi chiến tranh lạnh, Lâm Gia Hứa sẽ phớt lờ cơn giận của Vệ Hạo. Anh thu dọn chén đũa, rửa sạch rồi về phòng, lát sau anh cầm áo ngủ mới đi vào phòng tắm. Tiếng vòi hoa sen phun rào rào vang ra phòng khách, nhà trọ này nhỏ thôi, khả năng cách âm cũng thường thường, có tiếng động gì cũng nghe rõ hết.
Lâm Gia Hứa tắm xong đi ra thì thấy Vệ Hạo đứng ngay ngoài như chó giữ cửa, anh thò tay đẩy hắn, hắn không nhúc nhích, đẩy cái nữa, Vệ Hạo cầm ngược lấy cổ tay anh, cúi đầu nói: “Đừng giận mà”.
Dạo này tóc Vệ Hạo hơi dài ra, làm hắn trông có vẻ chín chắn hơn, tóc rủ lác đác trên khuôn mặt, nhìn giống người mới bị ức hϊếp.
“Xin lỗi Hứa Hứa, mới nãy anh hơi nóng giận”.
Cơ thể Lâm Gia Hứa sau khi tắm mang một mùi thơm nhàn nhạt, Vệ Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh lại, duỗi tay muốn ôm anh.
Lâm Gia Hứa lách qua, về phòng ngủ, lật mấy trang tạp chí một lát đã buồn ngủ. Cả quá trình này anh không hề để ý tới Vệ Hạo, kể là khi anh tắt đèn nằm lên giường, Vệ Hạo vẫn ngồi chỗ đầu giường, bóng dáng cao lớn mơ hồ hiện trong căn phòng tối mịt.
“Hứa Hứa…”.
Lâm Gia Hứa nhắm mắt, bỗng dưng trên người nằng nặng, Vệ Hạo đè lên anh cách một tấm chăn, liên tục hôn lên mặt và cổ anh.
“Vệ Hạo, xin anh tỉnh táo lại đi, anh lại muốn cường bạo tôi à”.
Hơi thở áp bách dần nguội lạnh, Vệ Hạo khom người, cuối cùng ngã xuống cuối giường.
“Hứa Hứa, có phải em vẫn không tha thứ cho anh hay không”.
“Anh học cách tôn trọng tôi rồi hẵng nhắc tới chuyện ấy”.
Bóng đen ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa phòng. Có tiếng nói vang từ ngoài cửa: “Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, anh về trước đây”.
Vệ Hạo đã đi rồi, người đang ngủ lại mở mắt trong bóng đêm, Lâm Gia Hứa nghe mình phát ra một tiếng thở dài.
Nếu không thích, sao anh lại dây dưa với hắn lâu đến thế. Nếu chấp nhận, anh thật lòng không muốn thấy Vệ Hạo vì anh mà vui buồn, hay thay đổi thất thường, làm việc lỗ mãng, lỡ sau này đắc tội với người ta thì hắn chỉ nhận được cái hại chứ chẳng lợi lộc gì.
Lâm Gia Hứa lăn lộn trên gối đến tận bình minh, trời bắt đầu sáng anh mới thấy hơi buồn ngủ. Một tiếng sau, đồng hồ báo thức reo gọi anh dậy, sắc mặt anh không được tốt lắm, còn lại vẫn ổn, rửa mặt thay đồ rồi đi làm như thường.
Sau lần xích mích ấy, Vệ Hạo như bốc hơi khỏi trần gian, không có điện thoại, không đến nhà trọ, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt Lâm Gia Hứa mà làm phiền anh.
Cuộc sống ồn ào đã lặng yên trở lại, Lâm Gia Hứa thấy thế này cũng không tới nỗi nào, chỉ có điều thỉnh thoảng lại quen tay lấy dư một bộ chén đũa, làm hai phần cơm tối.
Một bó hoa được đưa đến quầy lễ tân, yêu cầu Lâm Gia Hứa tự nhận. Anh nghi hoặc kí nhận hoa, trên tấm thiệp để tên Kiều. Lúc này Lâm Gia Hứa mới nhớ chuyện công tử Kiều muốn theo đuổi anh.
Anh không có địa chỉ liên lạc với cậu ta, đành tìm số điện thoại của Trần Chu, nhờ hắn gửi số công tử Kiều.
Lâm Gia Hứa soạn lời từ chối rồi gửi qua, anh nhìn những đóa hồng tươi đẹp đọng nước trên tay, đầu đau nhức, anh lắc đầu, đem bó hoa đi giải quyết.
Chiều nay anh có hẹn với khách hàng mới, trong lúc tiếp khách Lâm Gia Hứa có uống vài ly, giờ thấy hơi chóng mặt. Anh vào hiệu thuốc mua thuốc giải rượu và nước suối, uống thuốc rồi ngồi hóng gió ở băng ghế ven đường.
Điện thoại chợt nhắc có tin mới, anh mở xem, là Vệ Hạo mới cập nhật trạng thái.
Vệ Hạo biến mất mấy hôm nay ra là đi nước ngoài chơi, đi trượt tuyết, có mấy người bạn cùng tuổi thuộc diện giàu có giống hắn đi cùng. Trông có vẻ hắn khá thân với một người trong số đó, ôm vai, dựa vào nhau rất thân mật, cười xán lạn hơn cả mặt trời.
Lâm Gia Hứa nhìn ảnh, cười cười, cất điện thoại rồi bắt taxi về nhà trọ nghỉ ngơi.
Đầu bên kia, Vệ Hạo đăng ảnh xong, ngồi trong đống tuyết chờ cả buổi cũng không thấy Lâm Gia Hứa nhắn tin cho hắn. Hắn đã thiết lập chú ý đặc biệt trên điện thoại của anh, với thái độ tập trung làm việc, không rời điện thoại 24/24 để trả lời khách hàng của Lâm Gia Hứa, hắn không tin là anh không thấy trạng thái kia.
Nếu đã thấy, vậy là cố tình không nhắn lại.
Lâm Gia Hứa luôn nói hắn ngây thơ, Vệ Hạo không muốn thừa nhận, nhưng giây phút này, hắn cũng tự thấy mình làm một chuyện đáng buồn cười, hắn thế mà lại dùng phương pháp cũ rích đi thăm dò người ta.
Hắn vung nắm đấm xuống nền tuyết, Vệ Hạo tự cười mình, ngã vào đống tuyết mênh mang, hắn đang nghĩ, nếu có thể dẫn Lâm Gia Hứa đến đây chơi thì tốt quá.
Lâm Gia Hứa sống và làm việc rất quy củ, cứng nhắc, nhưng anh luôn thể hiện lòng hâm mộ với cuộc sống tự do. Có lần nghe Khâu Dương kể chuyện cùng Tần Hiện đi du lịch trượt tuyết, hắn nhớ Lâm Gia Hứa đã nói, nếu có tiền anh cũng muốn ra nước ngoài trượt tuyết.
Lâm Gia Hứa có khát khao của anh, nhưng anh thường có vẻ lạnh nhạt với những thứ mình mong muốn. Anh chỉ có hai bàn tay trắng thế đấy, nhưng Vệ Hạo cưỡng chế nhét cho anh, anh cũng không dám lấy.
Vệ Hạo thậm chí còn nhớ rõ, không bao lâu sau khi Lâm Gia Hứa trở về từ đám tang của ông nội, anh đã thản nhiên nói với hắn: Sống một mình rất tốt, một người được ăn no mà không lo cả nhà bị đói, cuộc sống không buồn không lo.
Lâm Gia Hứa chính là một người dù có đau lòng cũng không biểu lộ quá mức.
Vệ Hạo thừa nhận hắn vô cùng, cực kì nhớ thương Lâm Gia Hứa, nghĩ tới nguyên nhân mình đến chỗ xa lắc này để trượt tuyết, đúng là quyết định ngu ngốc. Lỡ tên họ Kiều kia thừa cơ không có hắn rồi mặt dày tỏ vẻ ân cần với Lâm Gia Hứa thì sao giờ.
Hắn nghiến răng, nghĩ là muốn giận, vì vậy hắn không kiềm được, báo đám bạn hắn có việc phải về nước.