Chương 58: Chẳng thực dụng bằng việc ôm em
Vệ Hạo X Lâm Gia Hứa
Vệ Hạo hấp tấp về nước, chạy thẳng tới nhà Lâm Gia Hứa.
Trời hè đang đổ cơn mưa rào kèm theo sấm chớp, tiếng mưa vang ào ào, Vệ Hạo mới còn hùng hổ giờ lại như con chó bự vừa thua trận chiến nào đấy, mái đầu cố tình xịt keo gục xuống ỉu xìu: “Hứa Hứa —–“.
Lâm Gia Hứa đổi khóa cửa rồi, hắn không mở được bằng chìa của hắn, Lâm Gia Hứa bắt đầu đề phòng hắn rồi!
Vệ Hạo vô cùng chán nản, hắn nhấn chuông cửa, gõ lên ván cửa với vẻ không cam lòng: “Hứa Hứa, mở cửa”.
Cách một lớp cửa, hắn không nghe tiếng động gì trong nhà cả, thế là hắn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Gia Hứa, anh bắt máy.
Vệ Hạo giật cả mình, nói không được lưu loát: “Hứa Hứa, sao em không ở nhà? Anh qua thăm em, anh đi nước ngoài có mua quà, muốn đến tặng em này”.
Lâm Gia Hứa dời mắt khỏi văn bản, nhìn qua góc phải màn hình: “Tôi còn đang làm việc”.
“… Anh về vội quá, quên mất vụ lệch múi giờ, em đang làm, vậy anh đến gặp em được không”.
Lâm Gia Hứa điềm tĩnh nói với hắn: “Không được”.
“…” – Vệ Hạo không hề thấy bất ngờ, hắn thở dài – “Thế sao em lại đổi chìa khóa cửa, em muốn cắt đứt với anh ư”.
Lâm Gia Hứa cứng họng một hồi, khóe miệng không kiềm được mà cong lên: “Tôi cũng chả phải con nít, giận lên là làm mấy chuyện giận dỗi này nọ” – Lời nói có ẩn ý bên trong – “Hôm qua bị trộm cạy cửa, vậy nên tôi kêu thợ thay ổ khóa”.
“Bị cạy cửa sao?” – Vệ Hạo chẳng thèm làm bộ làm tịch với Lâm Gia Hứa – “Sao lại có người cạy cửa, em không sao chứ? Anh thấy cái ổ khóa này không an toàn đâu, để anh gọi người ta đổi qua khóa vân tay”.
Vệ Hạo nói là làm, Lâm Gia Hứa bảo không cần, hắn vẫn cứ muốn gọi điện.
“Vệ Hạo” – Giọng Lâm Gia Hứa vẫn rất bình tĩnh, mà Vệ Hạo sợ nhất là giọng điệu này của anh, vì nếu tiếp tục nói nữa, Lâm Gia Hứa sẽ tức giận thật sự.
“Anh không tìm thợ nữa, em đừng giận nhé”.
Vệ Hạo cứ đứng đấy, giữa chừng có điện thoại từ công ty, hắn giao cho quản lí dưới trướng mình đi giải quyết.
Trong công ty hắn chỉ được cái danh nghĩa, ngày ngày chơi bời cùng đám phú nhị đại giống hắn, hồi trước Lâm Gia Hứa có nhắc nhở chuyện đó, hắn còn tỏ vẻ mất hứng ra mặt. Và giờ, hắn muốn chơi thế nào Lâm Gia Hứa cũng không nói nữa.
Vệ Hạo nghĩ mà sầu não, hắn gọi lại cho quản lí, bảo hắn qua liền đây, nói nhân viên đợi hắn tới.
Cơn mưa đập tan không khí oi bức khắp thành phố, chiều nay dì lao công quét dọn sạch sẽ cả tòa công ty, mọi người dọn dẹp đồ rồi ra về, còn lại Lâm Gia Hứa vẫn đang tăng ca trong văn phòng. Điện thoại trên tay đã sáng lên nhiều lần, Vệ Hạo hỏi anh sao chưa xuống dưới.
Lâm Gia Hứa lại chỗ cửa sổ sát đất, thấy được chiếc xe dừng dưới công ty mình.
“Tôi ở lại làm thêm giờ”.
“Một mình em hả?” – Vệ Hạo rất nghi ngờ Lâm Gia Hứa tự ép mình tăng ca.
“Ừm”.
Lâm Gia Hứa thấy Vệ Hạo mò một cái túi từ trong xe, vừa nói vừa đi lên đây. Hai người vẫn nói chuyện điện thoại, hai phút sau, Vệ Hạo đứng ngay trước mặt anh.
“Hứa Hứa, anh có mua bánh ngọt em thích ăn này” – Trước khi đến đây, Vệ Hạo đã về nhà mình chỉ để tắm rửa, hắn tự thấy hành vi cố tình bỏ lơ Lâm Gia Hứa vì giận dỗi mấy hôm trước thật là ấu trĩ, vì vậy bây giờ hắn ra vẻ hối lỗi, làm đủ thứ để lấy lòng anh.
“Hứa Hứa” – Vệ Hạo liếʍ môi, đưa tay đến trước mặt Lâm Gia Hứa – “Cho anh một cái chìa khóa được không?”.
Tiểu Vệ rất thẳng thắn, muốn gì là nói thẳng ra, cứ thản nhiên lấy đồ từ người ta, người ta quen cho thì hắn cũng quen đòi.
Lâm Gia Hứa không đưa hắn, anh khẽ lắc đầu: “Chưa đi độ chìa khóa”.
“Vậy giờ anh đem đi độ”.
Lâm Gia Hứa gõ bàn phím, tiếp tục chú ý vào văn bản, dáng vẻ làm việc chuẩn mực. Vệ Hạo kéo ghế ngồi cạnh anh, hắn không nhìn lén tài liệu công việc của Lâm Gia Hứa, chỉ cúi đầu lấy điện thoại ra chơi trò chơi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu xem thử Lâm Gia Hứa có ăn gì không.
Chín giờ hơn, Lâm Gia Hứa dừng buổi tăng ca hôm nay, anh dựa ra sau ghế, duỗi lưng. Anh đang giơ tay lên cao, bỗng dưng eo bị siết lấy, Vệ Hạo quấn hai cái tay dài lên đấy, nghe giọng thật lười biếng: “Bận bịu lâu đến thế, tăng ca có được tăng lương không”.
Nghe hỏi, Lâm Gia Hứa đáp: “Không có”.
“Tư bản bóc lột”.
Lâm Gia Hứa cười liếc hắn: “Chẳng phải anh cũng vậy à”.
Lâm Gia Hứa cười rộ lên trông rất đẹp, nơi khóe miệng vẽ nên một đường cong, khiến Vệ Hạo không kiềm lòng được mà sán tới hôn lên.
“Hứa Hứa không giận anh sao?” – Thấy không khí có vẻ ổn, Vệ Hạo chọn thời cơ này để nhận lỗi – “Mới đây anh hành xử quá kích động, bọn mình đừng chiến tranh lạnh nữa nhé?”.
Vệ Hạo cố gắng không nhắc đến việc mà mình canh cánh trong lòng, tất nhiên cũng chẳng muốn nói tên cái thằng họ Kiều kia, anh dò hỏi: “Không có mấy thứ tạp nham nào quấy rối em chứ”.
Lâm Gia Hứa muốn đáp là người quấy rối anh chỉ có hắn thôi, nhưng anh mà nói thì Vệ Hạo lại ồn ào cho mà coi, quyết định không đáp luôn.
Vệ Hạo tự lái xe tới, Lâm Gia Hứa bận bịu làm việc cả ngày còn tăng ca nên giờ mắt hơi lờ mờ, đầu óc không mấy tỉnh táo, anh dứt khoát bỏ xe điện lại công ty, ngồi xe Vệ Hạo về nhà.
Anh hạ thấp ghế để nằm xuống, Vệ Hạo rất đau lòng khi thấy anh bận rộn như thế, mấy lần ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Về đến nhà trọ, Lâm Gia Hứa đã ngủ rồi. Vệ Hạo ôm anh lên lầu, khi hắn đứng trước cửa tìm chìa khóa thì anh mới tỉnh lại.
“Hứa Hứa, em đã mệt mỏi quá rồi” – Vệ Hạo lợi dụng lúc này ấn xuống mấy cái hôn, Lâm Gia Hứa cảm giác như có con chó bự cứ ủn vào người mình. Giờ còn đang đứng ngoài cửa, anh thấy mặt mình nóng bừng lên, Lâm Gia Hứa đẩy mặt Vệ Hạo, nói: “Anh yên tĩnh chút đi”.
Vệ Hạo theo đuôi Lâm Gia Hứa vào nhà, vừa đóng cửa liền ôm eo anh, đi tới đi lui cùng anh: “Đã mấy ngày anh không được ôm em rồi”.
“Hồi bữa anh hồ đồ, còn chọc em giận, là lỗi của anh, bọn mình làm hòa được không em?”.
Vệ Hạo rất sợ cái tính không mưu cầu thứ gì của Lâm Gia Hứa, hắn mà thả lỏng tay thì anh có thể bay mất bất cứ lúc nào.
Hắn cảm thấy chỗ nào của Lâm Gia Hứa cũng tốt cả, có thể Lâm Gia Hứa thấy tự ti, nhạy cảm với hoàn cảnh của mình, nhưng trong mắt người có cảm tình với anh thì đó chính là một lợi thế của anh. Lâm Gia Hứa làm người ta mong muốn được thương tiếc cho anh, được chăm sóc anh.
Nhưng mà Lâm Gia Hứa có vẻ không hiếm lạ gì, vẫn lạnh lùng thanh cao, càng đẩy người ta ra xa, lại càng khiến người ta muốn lại gần anh.
Đàn ông toàn là hạng bỉ ổi, chỉ trừ Lâm Gia Hứa.
Tối muộn, Lâm Gia Hứa làm hai phần mì thịt bò cà chua, cả thịt và cà chua đều do Vệ Hạo xắt.
Vệ Hạo luôn thích bám lấy Lâm Gia Hứa, nhưng hắn cũng mong có thể tự mình chăm sóc cho anh. Hắn từng học nấu ăn, nhưng ở mặt bếp núc thì hắn có khuynh hướng trở thành cao thủ phá hoại hơn. Vệ Hạo đành bỏ cuộc, đặt mục tiêu thấp hơn là làm trợ thủ cho Lâm Gia Hứa.
Vệ Hạo tắm rửa xong, tự giác chiếm nửa kia giường, hắn ôm Lâm Gia Hứa nói nhớ anh lắm, còn cọ xát, nói hắn muốn làm.
Vệ Hạo chơi bời ở khu trượt tuyết suốt mấy ngày nay, hắn không những không giải tỏa được khí nóng mà hình như nó còn tràn trề hơn. Hắn ôm cơ thể Lâm Gia Hứa, vô cùng muốn chen vào trong đó.
“Hứa Hứa, anh muốn làm, anh rất nhớ em”.
Tính ra thì Vệ Hạo và Lâm Gia Hứa giữ quan hệ trong sạch không đυ.ng chạm cơ thể đã hơn hai mươi ngày trời. Lần trước hắn mặt dày đòi ngủ lại, Lâm Gia Hứa tạm thời không muốn ngủ với hắn, hắn cũng không quấy rối.
Trong hai mươi ngày này, tâm trạng của Vệ Hạo biến đổi mạnh mẽ, ham muốn đối với Lâm Gia Hứa vô cùng mãnh liệt, hắn chen chân vào chính giữa, ôm hôn anh.
Mới đầu Lâm Gia Hứa không có phản ứng gì, cảm giác ướŧ áŧ liên tục vây lấy chỗ đằng sau tai, đó là nơi nhạy cảm nhất của anh, lúc này anh mới khẽ kêu thành tiếng.
“Vệ Hạo” – Lâm Gia Hứa túm tóc Vệ Hạo, để anh ngẩng mặt lên.
“Hứa Hứa, anh không có làm bậy” – Đôi môi Vệ Hạo hơi ướŧ áŧ – “Từ khi theo đuổi em, anh luôn một lòng một dạ với em, chưa từng chạm vào người nào khác. Hôm ấy anh muốn làm em ghen nên mới đứng chụp hình sá tên kia, chụp xong anh đi trượt một mình thôi”.
Lâm Gia Hứa không nói gì.
“Anh cập nhật trạng thái rồi ngồi chờ tin em, em không nhắn lại cho anh, anh hối hận muốn chết, đặt vé bay về ngay liền luôn.”
“Lúc ấy anh thấy mình đúng là ngu quá đi, rõ ràng đã làm chuyện ngu xuẩn chọc giận em, còn cố tình làm thêm một chuyện ngu xuẩn nữa, chẳng thực dụng bằng việc ôm em như bây giờ”.
Đúng là Vệ Hạo đã làm đống chuyện hồ đồ, nhưng hắn sẽ không giấu giếm Lâm Gia Hứa, có sao nói vậy, mới đầu hắn cũng mưu tính này nọ, không bao lâu sau sẽ tự khai hết ra thôi.
Vệ Hạo hôn lên tay của Lâm Gia Hứa, hắn hôn từng ngón một. Ngón tay nối thẳng vào tim, tình cảm của Vệ Hạo dường như đang chạy dọc theo ngón tay Lâm Gia Hứa, tiến vào lòng anh.
“A Hạo”.
Lỗ tai Vệ Hạo giật giật, trông như con cún bự đang chờ được khen thưởng.
Lâm Gia Hứa vẫn nói với giọng điệu thản nhiên: “Em thấy hơi mệt”.
Vệ Hạo không hề nản lòng, tiếp tục vây lấy anh: “Vậy em ngủ tiếp đi, để anh làm là được”.
Lâm Gia Hứa cười, túm mái tóc Vệ Hạo, khẽ hôn lên bên mặt hắn.
Châm không xài mạng XH gì của Trung Quốc nên hong biết vụ đăng ảnh, nhắn tin edit vầy có chuẩn chưa nữa.