Chương 56: Say rượu thuốc
Ngày hè, vài tia nắng ban mai chen vào qua ô cửa sổ, chùm sáng nhạt rơi trên mặt đất, đánh thức Lâm Gia Hứa nhạy cảm với tia nắng. Phòng có bật điều hòa, nhưng cánh tay đang vòng qua eo anh lại nóng rực rõ rệt.
Lâm Gia Hứa chậm chạp nhíu mày, anh gạt phắt cái tay kia xuống, chẳng quan tâm có làm phiền người sau lưng hay không. Anh vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống bếp làm bữa sáng.
Hai phần giống nhau.
Trứng chiên bọc xúc xích, rưới sốt cà chua, anh vừa làm xong, cái tay mới ôm eo anh lại quấn tới nữa, người đàn ông sau lưng cứ như biến thành đồ trang sức cỡ bự: “Hứa Hứa, sao em không nghỉ ngơi thêm chút nữa”.
Lâm Gia Hứa nghiêng mắt nhìn sang mái tóc rối bù của tên Vệ Hạo mới ngủ dậy, anh cố chịu đựng, nhưng không chịu nổi mà đẩy đầu hắn ra. Chẳng thèm nể chút tình nghĩa gì: “Không cần tay chân thì tôi chặt ra cho anh cũng được”.
Vệ Hạo thu lại vẻ mặt cười đùa cợt nhả, lẳng lặng nhìn anh một hồi rồi quay người lên lầu rửa mặt.
Hai người ăn bữa sáng trong phòng ăn, Vệ Hạo bày vẻ mặt vô cùng bất ngờ và thích thú : “Anh tưởng em không muốn làm bữa sáng cho anh”.
Không chỉ là bữa sáng, Vệ Hạo mặt dày mày dạn ở lại đây, Lâm Gia Hứa không hề làm cho hắn một phần ăn nào, hắn ăn biết bao nhiêu thức ăn nhanh mà Lâm Gia Hứa cũng chưa từng cảm thông gì.
Vệ Hạo cầm đồ ăn sáng như của quý mới nhặt được: “Hay anh giữ nó lại cúng vái nhé”.
Lâm Gia Hứa nghiêm mặt ăn xong rồi dọn chén đĩa của mình, dọn dẹp phòng bếp rồi ra cửa đi làm.
Lâm Gia Hứa thuê phòng trọ một người cách công ty không xa, đôi khi Lâm Gia Hứa phải chạy vặt bên ngoài, anh cũng có tiền để không bèn mua cho mình cái xe điện nhỏ**, hàng ngày cưỡi nó qua lại giữa nhà trọ và công ty.
**Châm: search 小电车 thấy nhiều loại không biết loại nào.
Hồi Vệ Hạo mới thấy anh đi xe điện thì bày ra cái vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn lái xe của hắn vào gara khu nhà, hào phóng đưa chìa khóa cho anh nữa, nhưng mà bị Lâm Gia Hứa trả lại hết.
Mối quan hệ này của Lâm Gia Hứa và Vệ Hạo có cắt cũng không đứt, càng gỡ càng rối. Vệ Hạo vô tình giải vây cho anh một lần, ai ngờ tên thiếu gia đào hoa này lại dây dưa đến tận giờ, theo lí mà nói thì qua một tháng đã phải hết cảm giác mới lạ rồi chứ.
Trình độ mặt dày của Vệ Hạo không những không giảm mà còn tăng vọt, Lâm Gia Hứa bực bội mà phun một ngụm khí tức tối trong lòng.
Đến công ty, nhân viên trong ban đang mở họp sáng sớm.
Lâm Gia Hứa thực tập ở một công ty ngoại thương, anh làm được hai tháng rồi, với vốn ngoại ngữ tốt, có điều kiện ngoại hình, phần nhiều thời gian anh được cử đi nghiệp vụ ở ngoài.
Quản lí phòng ban căn cứ theo biểu hiện tháng trước mà đặc biệt tuyên dương anh trong số đám người mới, sau cuộc họp này, mấy lời bàn tán quái gở lại truyền đi, những thứ bàn tán về Lâm Gia Hứa đã chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Người ưu tú khó tránh bị chỉ trích, với cả bình thường Lâm Gia Hứa luôn ôn hòa, có lễ nghĩa, làm không ít cô đồng nghiệp còn độc thân trong ban liếc mắt đưa tình với anh. Vì thế, Lâm Gia Hứa chỉ biết cười khổ trong lòng mà thôi.
Anh quay lại bàn làm việc của mình, trong lúc sắp xếp văn kiện, lễ tân vào nói có người đặt rất nhiều trà sữa tới dưới lầu, là bạn của Lâm Gia Hứa đặt tới đãi mọi người.
Cả phòng dồn mắt lên Lâm Gia Hứa, xúm lại hỏi người bạn lắm của nào lại vì anh mà mời cả ban như thế. Ngày hè nắng gay gắt lại có ly trà đá giải nhiệt, ai cũng thấy may chứ nào có phiền gì.
Lâm Gia Hứa cười nhạt không đáp, anh đưa trà sữa của mình cho một đồng nghiệp khác, gửi tin nhắn cho Vệ Hạo:
“Anh làm cái gì vậy”.
“Trời đang nóng, uống chút nước lạnh cho dễ chịu đi, em ra ngoài làm việc nhớ chú ý chống nắng nhé”.
Rõ ràng là Vệ Hạo chẳng hề tỉnh ngộ trước hành vi của mình, hắn không giải thích với Lâm Gia Hứa một câu nào, cậu ấm nhà giàu đã quen làm theo ý mình, hắn nghĩ nó tốt thì chắc chắn Lâm Gia Hứa cũng thấy vậy.
Bên kia lại nhắn tiếp mấy tin, Lâm Gia Hứa thoát ứng dụng chat, phớt lờ tên Vệ Hạo đang quấy rối.
Chiều nay anh ra ngoài tiếp tục xác nhận với khách hàng hôm qua, sau đó quyết định nội dung chi tiết của bản hợp đồng và kí kết tại chỗ. Anh theo học chuyên ngành ngoại ngữ, vốn định tốt nghiệp rồi làm thầy giáo, không ngờ thế sự khó lường, ông trời đưa đẩy anh đến với một nghề khác.
Gần tối, trời chưa tan hết nắng nóng, không khí vẫn hơi oi bức, kết hợp với gió đêm đang tràn về, thật thích hợp để đi dạo bên ngoài. Khách hàng đã có hẹn đến bar với bạn, thấy bây giờ Lâm Gia Hứa đã rảnh rồi, vị khách mời anh đi chung.
“Việc này, có lẽ không tiện lắm đâu” – Lâm Gia Hứa ngập ngừng, nhã nhặn từ chối, ngoại trừ lui tới bàn công việc, bình thường Lâm Gia Hứa sẽ không tiếp xúc nhiều với khách hàng.
Khách hàng cười cười: “Tiểu Lâm khách sáo làm gì, hai mình mới hợp tác xong xuôi, đi ăn cơm uống miếng rượu là chuyện thường tình, có khi mai mốt còn dịp hợp tác.”
Lâm Gia Hứa thầm nghĩ lời hắn nói cũng có lí, vì thế anh theo xe vị khách kia.
Anh xem lại quần áo đang mặc, là áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây, Lâm Gia Hứa bày tỏ ý muốn về nhà thay lại đồ.
Khách hàng khoát tay: “Không sao, dáng vóc Tiểu Lâm tốt này, người lại đẹp trai, mặc gì cũng đẹp hết”.
Lâm Gia Hứa cười với hắn cho phải phép. Dọc đường đi Vệ Hạo nhắn tin tới tấp, hỏi anh về chưa, đêm nay muốn mua gì về nấu, lải nhải rằng dạo này hắn muốn ăn mấy món rau xanh. Lâm Gia Hứa chẳng xem hết, tắt nguồn điện thoại luôn.
Khách hàng tinh mắt hỏi ngay: “Ai giục cậu về nhà hả?”.
Anh lắc đầu: “Một người bạn bình thường thôi”.
Đã đến quán bar, bạn bè của khách hàng đã có mặt khá đầy đủ. Thấy Lâm Gia Hứa, họ huýt sáo mấy tiếng liên tục: “Cậu Tiểu Lâm đúng không, đúng giờ đấy”.
Lâm Gia Hứa chào hỏi bọn họ, tự giới thiệu giản lược đôi câu.
“Đừng khách sáo gì nhá Tiểu Lâm. Cậu là bạn của A Chu thì cũng là bạn của bọn này”.
Trần Chu, khách hàng của Lâm Gia Hứa, cũng bảo anh đừng khách khí. Đám người gọi rượu và bắt đầu chọn bài hát, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, rốt cuộc bọn họ đều đùn qua Lâm Gia Hứa: “Tiểu Lâm hát trước nhé?”.
Cả phòng dồn mắt lên người anh, Lâm Gia Hứa cau mày, ngay lúc này có một cậu họ Kiều ngồi khá gần giải vây cho anh.
Khi đã yên tĩnh hơn, Lâm Gia Hứa mới gửi lời cảm ơn với hắn ta: “Cảm ơn anh, anh Kiều”.
Anh và người thanh niên họ Kiều kéo gần khoảng cách trong vô thức, Lâm Gia Hứa phát hiện có vẻ mọi người đều có ý tác hợp hai người. Nghĩ vậy, Lâm Gia Hứa cũng ít nhiệt tình đi, chưa tới chín giờ anh đã đứng dậy, nói có việc phải về.
Lâm Gia Hứa từ chối mấy lần nhưng đành để công tử họ Kiều tiễn ra ngoài quán bar: “Tôi tự bắt xe về, anh vào lại đi”.
Người kia giữ chặt anh lại, Lâm Gia Hứa nhìn cái tay đặt trên cánh tay mình, nghe người trước mặt nói: “Tiểu Lâm cũng thích nam đúng không?”.
“A Chu đã tiếp xúc với anh được một thời gian, hắn nói anh không tồi nên mọi người muốn giới thiệu cho tôi. Hôm nay hẹn anh đến đây, tôi thấy anh thật sự không tệ”.
Lâm Gia Hứa vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không có ý muốn tìm hiểu sâu hơn về người kia.
Công tử Kiều cứ ngập ngừng khó nói, bỗng một chiếc xe đỗ ven đường, cửa xe đập ra một tiếng bịch vang dội. Lâm Gia Hứa quay đầu nhìn thì thấy Vệ Hạo đang hùng hổ xông tới, đẩy người kia một cú không nặng cũng không nhẹ.
“Vệ Hạo”.
Lâm Gia Hứa phiền nhất điểm này ở Vệ Hạo, cái gì cũng không hỏi nguyên do đã động tay động chân. Anh bảo công tử Kiều rằng mình có việc phải đi trước, không nói sau này có liên lạc hay không bởi vì tên Vệ Hạo đang làm mặt thúi như kiểu có thể đánh người ta bất cứ lúc nào, lỡ đánh thật thì anh không can nổi đâu.
Ngồi vào xe, Vệ Hạo tức tối đập vô lăng, Lâm Gia Hứa lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có thấy mình ấu trĩ quá không”.
“Anh bảo em về nhà sớm một chút, mua đống đồ nấu ăn về chờ em như heo đấy, chờ hoài có thấy em đâu, thế mà em lại chạy uống rượu hoa**!”
**uống rượu có gái hầu rượu.
Vệ Hạo đang kích động, còn Lâm Gia Hứa vẫn bình tĩnh đáp: “Tôi uống chút rượu thì có làm sao, bộ anh từng uống ít rượu hoa lắm à?”.
Vệ Hạo tức giận, tiếp đó lại vui vẻ ra mặt.
“Hứa Hứa, em ghen hả?”.
Lâm Gia Hứa liếc hắn: “Anh xứng à?”.
Vệ Hạo lập tức nản lòng, hắn đập mạnh lên tay lái, ảo não vò đầu tóc.
Lâm Gia Hứa hỏi hắn: “Sao anh biết tôi ở đây”.
Vệ Hạo chưa đáp, Lâm Gia Hứa đã biết cái phẩm hạnh của tên này rồi, luôn tùy tiện làm bậy, không để ý thứ gì.
“Anh cho người theo dõi tôi?”.
“…”.
“Tôi tắt nguồn điện thoại lâu rồi, chẳng lẽ anh cài máy định vị nào khác trên người tôi?”.
“Anh không có”.
Vệ Hạo nói không có, vậy thì chắc chắn là có.
Lâm Gia Hứa cười lạnh, cười rồi cũng chẳng thèm nhìn Vệ Hạo.
Tên Vệ Hạo mới nóng máu đây lại bắt đầu sợ sệt: “Em giận rồi hả?”.
“Anh không cố ý làm vậy đâu, anh chỉ lo cho em, muốn tốt cho em, nếu hôm nay anh không đến, lỡ mới nãy tên kia có ý xấu…”.
Lâm Gia Hứa thẳng thừng ngắt lời: “Ít ra cậu Kiều cũng quyết định thẳng thắn, thành khẩn bày tỏ với tôi. Còn anh hồi trước sao, lợi dụng lúc tôi say rượu thuốc mà cường bạo tôi?”.