Nhóc Ăn Mày

Chương 55: Chừng nào kết hôn?

Chương 55: Chừng nào kết hôn?

Xuân qua hạ đến, Nghiêm Bác Sâm hồi phục đến trạng thái vô cùng tốt, dạo này vị chủ quản nhà họ Nghiêm luôn dẫn theo một cậu trai trẻ khi tham gia những bữa tiệc quan trọng.

Nghiêm Bác Sâm vô cùng nuông chiều cậu trai ấy, ở bữa tiệc ông không cần cậu đối phó với người ta, chỉ chạm mặt thì gật đầu, nói đôi câu chào hỏi.

Mấy người bạn thân thiết lâu năm của Nghiêm Bác Sâm phát hiện, cậu bé này trông giống với đứa con nuôi đã mất tích nhiều năm của ông. Người ngoài không biết chuyện, nhao nhao cho rằng Nghiêm Bác Sâm coi cậu là thế thân vì quá nhớ con nuôi. Ngược lại, những người bạn hết mực thân thiết đều lần lượt hẹn đến nhà thăm hỏi, tìm hiểu lai lịch cậu trai này.

“Dương Dương, có khách đến thăm này”.

Nghiêm Bác Sâm đặt bình tưới xuống, trong nhà kính trồng trọt, Khâu Dương cũng vội vã cất cái cuốc nhỏ trong tay thật kĩ càng. Hai người đang mang đôi ủng chống nước cùng màu, khác size, đều đang trồng rau trong nhà kính.

Khâu Dương quay đầu nhìn sang Nghiêm Bác Sâm: “Con lên lầu thay quần áo nhé?”.

Thời gian vừa qua Khâu Dương đã gặp rất nhiều người, hồi đầu có căng thẳng đấy, rồi giờ tập mãi cũng thành quen. Nghiêm Bác Sâm dẫn cậu đi gặp ai thì cậu cứ gặp thôi, bởi vì trừ nhìn mặt ra thì Nghiêm Bác Sâm không bảo cậu làm gì nữa cả, có vấn đề thì Nghiêm Bác Sâm sẽ ứng đối.

Nghiêm Bác Sâm đưa tay vỗ nhẹ lên cái ót của cậu: “Cùng đi nào”.

Hai ba con cùng lên lầu, thay đồ xong rồi lần lượt xuống phòng khách.

Khâu Dương có ấn tượng với vài chú đến thăm, hôm trước Nghiêm Bác Sâm đã giới thiệu hai bên với nhau trong buổi tiệc rượu ở khách sạn quốc tế. Khâu Dương kính trọng gọi tên từng người, họ là những tri kỉ lâu năm của Nghiêm Bác Sâm, vây lấy Khâu Dương mà hỏi những điều mình thắc mắc.

Nghiêm Bác Sâm kéo Khâu Dương ngồi xuống sô pha, ra hiệu cho đám bạn chí cốt hay tò mò này đừng làm cậu sợ.

“Khâu Dương là con trai của Dung Thu, bây giờ cũng là con tôi”.

Giữa Nghiêm Bác Sâm và Nghiêm Dung Thu có mối quan hệ phức tạp, lâu nay trừ quản gia và mấy ông bạn già thì không ai biết chuyện ấy.

“Con của Tiểu Dung?”.

“Mặt mũi này đúng chuẩn từ một khuôn đúc ra, quá là giống, nhìn thật trong sáng”.

“Con trai, ba Tiểu Dung của con ở đâu vậy?”.

Nghe câu hỏi cuối cùng, lông mày cậu giật giật, chuyển mắt nhìn Nghiêm Bác Sâm xin ông giúp đỡ.

Nghiêm Bác Sâm tỏ ý bảo đám bạn hỏi ít lại, ông chỉ còn cậu con trai cưng này thôi, hai người mới nhận nhau chưa lâu, ông không mong con trai bảo bối bị họ dọa sợ. Nhưng bao nhiêu năm nay Nghiêm Bác Sâm không có ai bên cạnh, lại bị bệnh bạch cầu, mấy ông bạn chí cốt ai nấy cũng buồn rầu, ông nợ những người bạn quan tâm đến ông một câu trả lời thỏa đáng.

Sự việc được kể rõ ràng khiến mọi người thổn thức, sau bữa cơm trưa, Nghiêm Bác Sâm cần nghỉ ngơi, Khâu Dương thay ông tiễn mấy vị trưởng bối rời Nghiêm gia.

Tần Hiện đi công tác đã hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên Khâu Dương xa anh lâu như vậy. Cậu đã thấy tin tức về hạng mục công trình của anh trên bản tin liên quan, tình hình bây giờ khá nan giải, Tần Hiện phải bí mật chạy không ít quan hệ. Cũng vì vậy, mỗi ngày cậu và Tần Hiện chỉ có thể gọi điện chừng mười phút, lúc ấy Khâu Dương luôn đau lòng vì người đàn ông đang bôn ba mỏi mệt ngoài kia, có mấy lần đang trò chuyện, cậu nghe hơi thở nhẹ nhàng đang rơi vào giấc ngủ từ bên kia bèn chủ động cúp máy.

Nghiêm Bác Sâm bảo người dẫn về một con Lông Vàng, nuôi hai chú chó sẽ vui hơn. Buổi chiều khi Khâu Dương học qua video với thầy, hai chú chó một lớn một nhỏ sẽ cuộn tròn bên chân cậu mà ngủ lim dim, hết thời gian học, cậu lại dẫn hai chú ra ngoài tản bộ, về lại biệt thự cũng xấp xỉ đến giờ ăn tối.Golden Retriever con

Nghiêm Bác Sâm hỏi thăm Khâu Dương muốn làm gì trong tương lai, tuy ông chưa đến tuổi về hưu, cũng không mong đợi hay yêu cầu Khâu Dương phải tiếp quản sự nghiệp của mình, nhưng ông hi vọng Khâu Dương sẽ sống thật vui vẻ, có thể theo đuổi thứ gì đó cậu yêu thích.

Tài sản Nghiêm Bác Sâm để lại cho Khâu Dương đã đủ cho cậu tiêu xài cả đời, mọi thứ đã được trải sẵn cho Khâu Dương, chỉ còn chờ câu trả lời của cậu.

“Con, con còn muốn đi học” – Khâu Dương ngại ngùng cười khẽ, cậu dời mắt khỏi cái chén, đôi mắt lóe sáng nhìn Nghiêm Bác Sâm – “Cũng muốn học đàn nữa ạ”.

Khâu Dương được di truyền năng khiếu đánh đàn của Nghiêm Dung Thu, hôm trước cậu chỉ muốn hiểu hơn về Nghiêm Dung Thu nên mới dạo phòng đàn, còn bây giờ thì mỗi tối đều ở phòng đàn một hai tiếng. Cậu tìm vài giáo trình trên mạng, không ngờ đánh cũng rất được.

Đó là cảnh tượng mà Khâu Dương chưa từng dám nghĩ đến, đôi tay từng nhặt ve chai nay được nhảy nhót trên những phím đàn, hình như cậu có thể cảm nhận được niềm vui của ba.

“Ba, con muốn học đàn ạ”.

Nghiêm Bác Sâm đồng ý, bắt đầu tìm thầy cho cậu.

Nghiêm Bác Sâm sinh hoạt rất quy củ, mười giờ là tắt đèn đi ngủ. Khâu Dương tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, thấy điện thoại đặt trên giường đang nhấp nháy liên tục bèn vội vàng chạy qua lấy, là Tần Hiện gọi đến.

“Anh Hiện” – Cậu phấn khởi hỏi – “Sao hôm nay anh gọi em sớm vậy”.

Giọng Tần Hiện hơi khàn, có vẻ mới dự tiệc về. nghe Khâu Dương hỏi, anh thẳng thắn thừa nhận.

“Uống nhiều lắm hở anh?”.

“Cũng tạm”.

Nói vậy có nghĩa là uống không ít rồi, Khâu Dương thầm oán trách anh, nhưng chỉ có chút xíu ý phàn nàn, phần nhiều là cậu buồn khổ vì anh vất vả quá.

“Anh Hiện, em rất muốn ôm anh, cho anh dựa vào vai em nghỉ ngơi”.

“Nào, Dương Dương ôm anh”.

Khâu Dương nói: “Nhưng mà em không ôm được”.

Bên kia gửi lời mời gọi video, Khâu Dương thoáng nghe tiếng đóng cửa và tiếng cởϊ qυầи áo, cậu đoán Tần Hiện đã về khách sạn.

Video kết nối thành công, hình ảnh loáng qua, Khâu Dương nhìn màn hình đen thui, hỏi: “Anh không bật đèn à?”.

Tách, ánh sáng phủ cả màn hình, tiếp đó là cơ thể săn chắc cường tráng của người đàn ông. Camera dính vài giọt nước, Tần Hiện vừa vào phòng là vọt đi tắm vòi sen ngay.

Hơi nước mờ mịt làm Khâu Dương không thấy rõ cơ thể Tần Hiện, cũng chính vì không nhìn được rõ, cậu mới thu hồi ánh mắt ngại ngùng, miệng hơi há ra, vừa nhìn vừa hút khí.

Màn hình lại bị nhoáng một cái, gương mặt Tần Hiện phóng to ra.

“Sao mắt Dương Dương híp lại thế**, có nhìn thấy không?”

** ở đây kiểu híp mắt háo sắc í. Châm search không thấy định nghĩa, edit đại thôi.

Lỗ tai Khâu Dương nóng bừng, lông mi chớp liên tục: “Híp hồi nào chớ”. Cậu chỉ nhớ Tần Hiện quá thôi, muốn nhìn anh, ôm anh, ánh mắt cũng nghe theo tiếng lòng, tham lam bám lấy từng đường cong trên cơ thể Tần Hiện.

Cậu nói: “Gầy”.

Tần Hiện lập tức khơi dậy tinh thần, khoe cơ bắp cho Khâu Dương xem: “Dương Dương nói chỗ nào gầy đâu?”.

Màn hình lại lắc một cái, chỉ trong chốc lát, Khâu Dương ngã xuống giường, cậu nằm ngửa, dùng hai tay che mũi, hỏi anh với cái giọng buồn bực hờn dỗi: “Sao anh còn sung sức thế”.

Tần Hiện cười cười: “Giải phóng thích hợp cũng là một cách giải tỏa áp lực đấy”.

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông xuyên qua màn hình, chạm vào đáy mắt Khâu Dương. Có tiếng nước chảy tí tách xen với tiếng hở nặng nề, Khâu Dương tắt cuộc gọi video, tựa vào gối đầu, khó mà bình tâm lại được.

Cậu vào phòng giữ quần áo, thay đồ sột soạt, quản gia đang đan gì đó trong phòng khách, thấy Khâu Dương, ông hỏi sao cậu ra đây.

“Bác Hàn, bác giúp cháu đặt vé máy bay về thành phố Tây Hải được không ạ?”.

Quản gia đặt thanh trúc xuống: “Trễ vậy rồi cháu còn ra ngoài à?”. Ông nghĩ ngợi, rồi cũng hiểu ra.

“Có cần bác báo cho tiên sinh hay không”.

“Không cần đâu ạ, ngày mai hẵng nói cho ba, ông ấy đang nghỉ ngơi mà” – Khâu Dương biết quản gia lo lắng bèn đề nghị để tài xế đưa cậu ra sân bay – “Con đã lớn vậy rồi, về bên đó con sẽ bắt xe đi, con có thể tự chăm sóc mình mà, hãy tin con”.

Khâu Dương có địa chỉ khách sạn Tần Hiện đang ở, tài xế đưa cậu đến sân bay trong đêm, máy bay hạ cánh, lúc này là ba giờ sáng, cậu xách balo nhỏ đứng ngoài gian phòng khách sạn, ấn chuông cửa.

“Ai mà hơn nửa đêm —-“.Tiếng nói chợt dừng lại, Tần Hiện nhìn người mình yêu thương nhung nhớ, anh liếc qua đồng hồ treo tường, lại bóp khuôn mặt Khâu Dương, kéo lỗ tai cậu, bóp thành màu đỏ như vai nam trong hí kịch luôn.

“Vẫn nên hôn một cái cho chắc ăn”.

Tần Hiện thì tháo, nói hôn là hôn ngay, miệng dùng sức mãnh liệt hơn một nụ hôn bình thường, mυ'ŧ lấy cái lưỡi Khâu Dương mà như muốn cắn xé, mυ'ŧ ra một mùi máu tanh.

Tần Hiện ấn Khâu Dương lên kệ giày, nghe Khâu Dương la đau bèn ôm cậu vào chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.

Bịch —-

Tần Hiện đè Khâu Dương ngã xuống giữa giường, ấn cậu lại mà sờ soạng từng tấc da thịt, ánh mắt không rời đi đâu.

Khâu Dương hít thở dồn dập, có khi đυ.ng phải nơi nhạy cảm, cậu bị nhột muốn trốn tránh, vừa cười vừa chảy nước mắt nói anh đừng đυ.ng.

Cậu kéo cái ba lô ra trước người hòng ngăn cản thế tiến công hùng hổ của Tần Hiện, anh cười khẽ, giật balo vứt xuống đất. Tần Hiện cắn chóp mũi cậu, thân thiết nói: “Che cái gì hử, có chỗ nào mà anh chưa nhìn, chưa hôn đâu?”.

Tần Hiện túm chặt tay Khâu Dương, bắt đầu tính sổ: “Ba giờ hai mươi tám phút sáng, tại sao lại xuất hiện ở đây, đi đường bị người ta lừa mất thì anh biết đi đâu tìm một Dương Dương nữa đây”.

“Anh vất vả quá” – Ngón tay Khâu Dương khẽ vuốt dọc theo đường nét khuôn mặt Tần Hiện – “Hơi gầy đi rồi, nhưng mà trông rất có tinh thần”.

“Rất đẹp trai” – Cậu nhỏ giọng chen thêm một câu – “Em tới cho anh ôm”.

Tần Hiện nhíu mày, chờ cậu nói tiếp.

“Cho anh dựa vào vai”.

Tần Hiện hỏi: “Còn gì nữa không?”.

“… Hết rồi ạ” – Ánh mắt Khâu Dương chuyển đi đâu đó, lỗ tai cậu chợt tê rân rân, có cảm giác ướt dính.

Tần Hiện cắn lỗ tai cậu: “Mắt nhìn đi đâu đấy? Anh bị em nhìn muốn —-“.

Người đàn ông giữ lại mấy chữ đằng sau, từng chữ từng chữ luồn vào tai Khâu Dương.

Khâu Dương bị hai chữ kia làm đỏ bừng cả đôi tai.

Tần Hiện cười khẽ: “Mới nãy Dương Dương nói chưa xong mà, không những cho anh ôm này, dựa vào này, mà còn —–“.

Khâu Dương vội giơ tay bịt miệng Tần Hiện, cậu còn nhớ những lời anh nói trong điện thoại, giải phóng thích đáng có thể giải tỏa áp lực, vì vậy, vì vậy…

Không được nói ra, thế là Tần Hiện ấn xuống ngay miệng cậu, bịt kín dòng nước đang tràn ra từ đó.

Lòng bàn tay cậu tuôn đầy mồ hôi ẩm ướt, Khâu Dương giãy giụa, cuối cùng cũng đảo ngược tình thế, cậu như con vật bé nhỏ mổ hôn đôi môi của Tần Hiện, tiếng nói run rẩy dồn hết can đảm: “Anh… Ôm em”.

Trời vừa hửng sáng, một cái ôm vừa phải hoàn toàn có khả năng giải tỏa áp lực.

Sáng hôm sau, con sư tử Tần Hiện đã được một bữa no nê, nét vui vẻ lan tràn khắp hàng lông mày, anh moi Khâu Dương ra khỏi chăn: “Ở lại đây với anh vài hôm, được không nào?”.

Khâu Dương đến đây vốn không có ý định về liền, cậu mơ màng đồng ý với anh, bỗng nhiên ngón tay có cảm giác lạnh ngắt, cậu không để ý mà vùi đầu, mệt mỏi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, sờ đến món đồ trên ngón áp út, cậu lập tức bò khỏi chăn, xém chút là rớt xuống đất.

Cùng lúc đó, quản gia báo chuyện đêm qua cho Nghiêm Bác Sâm, Nghiêm Bác Sâm nhìn hai chú chó lớn chó nhỏ của Khâu Dương đang chạy vòng quanh, nằng nặc đòi ra khỏi nhà, ông lên tiếng cảm khái: “Vậy đi, thằng bé vui là được”.

Mới rước con trai về nhà được mấy ngày mà sắp không giữ nổi nữa rồi.

——

Khâu Dương nhắn tin cho Tần Hiện: “Anh Hiện, chừng nào em kết hôn?”.

“Cái gì mà em với chả anh, là tụi mình. Đêm qua tụi mình đã ký cả khế ước thân thể rồi, còn muốn trốn à?”.

Khâu Dương cắn chiếc chăn đang trùm trên người mà cười, cảm giác khác lạ đằng sau người làm cậu cứng cả người, sau đó mới dần thả lỏng.

Từ khoảnh khắc Tần Hiện nhặt cậu về nhà, kết cục đã được định trước, không thể trốn đi đâu được.