Nhóc Ăn Mày

Chương 54: Quản gia nhỏ

Chương 54: Quản gia nhỏ

Khâu Dương làm xét nghiệm độ tương thích của tủy, kết quả là có thể ghép được. Cậu thấy thật may mắn và biết ơn, tự mình nói kết quả cho Nghiêm Bác Sâm.

Lúc ấy, Nghiêm Bác Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt ẩn chứa tình cảm, Khâu Dương chẳng thể dùng từ ngữ nào để miêu tả nó. Nhưng giây phút ấy, cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp đáy lòng cậu, chính cậu đã nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của Nghiêm Bác Sâm đối với cậu.

Cậu không đành lòng buông bỏ Nghiêm Bác Sâm, lo ông sẽ chết, nếu như cậu có thể cứu ông, dù phải trả giá lớn hơn nữa cậu cũng nguyện lòng, huống gì là hiến tủy.

“Chữa bệnh được rồi, chú nhất định phải sống thật tốt, không được để bị bệnh nữa”.

Nghiêm Bác Sâm đang truyền dịch, có lẽ vì tình yêu trào dâng, ông muốn đưa bàn tay đang gắn kim đến chạm vào cậu. Khâu Dương phát hiện có máu chảy ngược ống truyền, lập tức đè tay Nghiêm Bác Sâm lại chỗ cũ: “Đừng động đậy lung tung cái tay này”.

Nghiêm Bác Sâm liên tục nói được được, rất dễ thấy đôi mắt ông đang ướŧ áŧ. Ông đã cởi lớp vỏ uy nghiêm, trước mặt Khâu Dương, ông chỉ là người cha khát vọng được tiếp xúc với con trai, khát vọng một mảnh thân tình.

Thậm chí đến lúc này, Nghiêm Bác Sâm vẫn không gượng ép Khâu Dương gọi mình là ba.

Ngày phẫu thuật đã được quyết định, trong thời gian này Khâu Dương cần ăn uống, ngủ nghỉ thật đầy đủ. Tần Hiện ở lại với cậu, bước sang năm mới, hai người gọi về nhà tổ báo lại tình huống lúc này.

Mọi người nghe kể những việc Khâu Dương đã trải qua và quyết định của cậu, ai nấy cũng thấy vui vẻ lẫn đau lòng trước sự hiểu chuyện, trước tấm lòng thiện lương ấy.

“Anh Hiện, em thấy hơi căng thẳng” – Khâu Dương được điều dưỡng một thời gian, giờ đang vuốt mớ thịt mới sinh ra trên eo mình. Cậu cười ngốc nghếch, ghé miệng bên tai Tần Hiện, khẽ khàng hỏi với vẻ thấp thỏm không yên: “Có phải em nên gọi ông ấy là ba hay không?”.

Tần Hiện nắm chặt bàn tay đang đặt sau thắt lưng anh: “Dương Dương xứng đáng được họ yêu thương”.

Dù là Nghiêm Dung Thu hay Nghiêm Bác Sâm, tình cảm họ dành cho Khâu Dương đã quá rõ ràng. Tần Hiện hi vọng sẽ có nhiều người yêu thương Khâu Dương hơn, người nhà, bạn bè, tình yêu của anh, những thứ Khâu Dương đã từng thiếu thốn trong đời đang lần lượt tìm đến cậu.

Trong thời gian trước phẫu thuật, Nghiêm Bác Sâm phải làm hóa trị trong một tuần. Trước khi ông vào phòng điều trị, Khâu Dương đã nói rõ với ông, nếu ông có thể kiên trì vượt qua giai đoạn này, khi ông ra ngoài, cậu sẽ nhận ông là ba.

Khâu Dương hiểu rất rõ, người trong cảnh khốn cùng cần một ý niệm nào đó để dựa vào mà chống chọi. Cậu đã tiếp nhận Nghiêm Bác Sâm, nhưng không nói rõ là vì hi vọng ông có thể kiên trì để khỏe mạnh trở lại.

Nghiêm Bác Sâm có phản ứng rất nghiêm trọng trong quá trình hóa trị, ông được ra ngoài tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó tiến hành cấy ghép tủy. Trong thời gian hóa trị, mỗi ngày Khâu Dương đều vào thăm ông một lát, cậu hỏi ông có khó chịu không, dù thế nào Nghiêm Bác Sâm cũng cười dịu dàng, bảo cậu đừng lo lắng.

Như đấng sinh thành đứng trước mặt con cái mình, họ luôn có sức mạnh to lớn, mất đi cái quyền nói mình đau.

Tâm trạng Khâu Dương mỗi lần ra khỏi phòng vô khuẩn đều không được tốt, Tần Hiện phải khuyên giải tâm tình của cậu. Cuối cùng cũng đến ngày ghép tủy, Khâu Dương gắng gượng giữ cho tinh thần ổn định, trước khi Nghiêm Bác Sâm được đưa vào phòng phẫu thuật, cậu liên tục nhắc nhở ông, rằng cậu sẽ luôn chờ ở ngoài này.

Tần Hiện an ủi cậu: “Đừng lo, ba em là người có ý chí kiên định, huống gì bây giờ còn có em ở bên và chờ đợi ông”.

“Em hiểu…” – Khâu Dương nhìn chằm chằm đèn phòng mổ, tay giữ chặt Tần Hiện theo bản năng.

Khi đèn phòng mổ tắt ngúm, sau lưng Khâu Dương mồ hôi đã làm ướt cả áo, hai chân cậu như nhũn ra, không thể lập tức đến chỗ bác sĩ để hỏi tình hình.

Tần Hiện đỡ cậu chầm chậm đến trước mặt bác sĩ, một người hỏi cẩn thận, một người nghiêm túc nghe. Bác sĩ nói với họ, tạm thời ca phẫu thuật không có hiện tượng thải ghép, quan trọng nhất là phải quan sát thời kì dưỡng bệnh hậu phẫu.

Khâu Dương cầu cho Nghiêm Bác Sâm được bình an vô sự, ngày ngày cậu mang gánh nặng, giấc ngủ cũng không được tốt.

Thuốc gây mê hết tác dụng, Nghiêm Bác Sâm tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy Khâu Dương túc trực bên ngoài.

Khâu Dương luôn có mặt đúng giờ trước phòng bệnh, Tần Hiện muốn cậu về nghỉ ngơi thì phải ôm cậu đi.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng Nghiêm Bác Sâm cũng được chuyển ra phòng bệnh thường. Mùa xuân nắng tỏa ngập tràn, có mấy con chim đậu bên cửa sổ. Ngày đầu tiên Khâu Dương thật sự được gặp Nghiêm Bác Sâm, đôi mắt đầy tơ máu của cậu nóng lên, há miệng nhưng chưa kịp nói gì đã bật khóc.

Cậu buồn rầu mà khóc, gọi Nghiêm Bác Sâm là ba. Gọi một tiếng rồi không dừng lại được, những tiếng gọi có tiết tấu, có quy luật vang lên, mấy chú chim nhảy nhót bên cửa sổ nghe thế cũng nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò quan sát bọn họ.

Khâu Dương ghé nửa người vào giường bệnh, mái đầu đối diện với ông, cho Nghiêm Bác Sâm thấy bộ mặt yếu đuối của mình mà không hề che lấp.

Nghiêm Bác Sâm không có kinh nghiệm dỗ dành con nhỏ, ông đã bỏ lỡ quá nhiều giai đoạn trong đời Khâu Dương, đành chuyển mắt sang Tần Hiện ý xin giúp đỡ.

“Cứ để em ấy thỏa sức khóc một lát đi” – Tần Hiện tỏ vẻ bất đắc dĩ – “Dương Dương rất lo cho bác”.

Tần Hiện an ủi cậu liên tiếp một thời gian nhưng không có hiệu quả, hôm nay được tiếp xúc với Nghiêm Bác Sâm, Khâu Dương mới hoàn toàn mở rộng cửa lòng, giải tỏa mọi tâm tư bị đè ép trong lòng mình.

Khâu Dương quá mức hiểu chuyện và khéo léo, lúc nào cũng nói với Tần Hiện là cậu rất ổn, không sao cả. Trước mặt Nghiêm Bác Sâm, cậu càng sợ mình làm lộ cảm xúc quá khích, khiến Nghiêm Bác Sâm đang bệnh phải lo âu.

“Ba, ba phải mau khỏe lại”.

Cậu nói một cái trúc trắc, lại vô cùng cố chấp, nhìn thế ai nấy cũng muốn đồng ý với cậu. Nghiêm Bác Sâm có tố chất cơ thể tốt, ông điều dưỡng tại bệnh viện qua nửa tháng thì bảo quản gia dọn dẹp đồ đạc, về biệt thự tĩnh dưỡng, thật ra chủ yếu là muốn được ở chung với Khâu Dương nhiều hơn.

Nhờ có Khâu Dương mà không khí ngôi biệt thự trở nên sôi nổi. Nghiêm Bác Sâm ngày trước chỉ biết làm việc như máy móc, nay đã biết sống như một người bình thường có máu có thịt. Ông đã có được người thân duy nhất, vì vậy ông nguyện lòng từ bỏ nhịp sống với cường độ cao, nguyện lòng dừng lại học cách hưởng thụ, dành nhiều thời gian để bầu bạn.

Từ ngày Nghiêm Dung Thu rời đi, đã nhiều năm Nghiêm Bác Sâm không cho phép mình được thở một hơi.

Trong thời gian tĩnh dưỡng, Tần Hiện và Nghiêm Bác Sâm lập một bàn cờ, Khâu Dương ngồi bên cạnh quan sát cuộc chiến có súng đạn vô hình này, nhân lúc Tần Hiện đi nghe điện thoại, cậu ngại ngùng hỏi: “Có phải con làm trễ nãi công việc của anh ấy không ạ?”.

Tần Hiện đã ở lại cùng Khâu Dương hơn hai tháng nay, mọi công việc đều mang về biệt thự, còn thường xuyên mở họp qua video, mỗi lần như vậy lại kéo dài hai ba tiếng. Với những trường hợp buộc phải ra mặt đàm phán, anh bay đi rồi lại bay về ngay đêm ấy, thế mà Tần Hiện chưa từng than vãn, Khâu Dương càng thấy xấu hổ với anh.

Tình cảm của hai người đã quá rõ ràng, sống cùng trưởng bối vẫn bình thản thoải mái.

Tần Hiện tuổi trẻ tài cao, trong giới từng có lời đồn đại về anh, anh không phải người chịu ổn định trong mặt tình cảm. Nhưng qua hai tháng tiếp xúc với anh, từ mức độ tán thưởng sự xuất sắc trong công việc của Tần Hiện, ông đã tiếp nhận anh ở tư cách người bầu bạn với Khâu Dương, và ý nghĩ ấy chỉ bùng lên trong nháy mắt.

Nghiêm Bác Sâm nói với Khâu Dương, được bầu bạn cùng người yêu là một chuyện vô cùng hạnh phúc, khuyên cậu đừng vì vậy mà thấy áy náy.

Khâu Dương như được uống thuốc an thần vậy: “Ba, ba thích anh ấy ạ?”.

Nghiêm Bác Sâm bày tỏ sự chắc chắn với cậu: “Tất nhiên rồi”.

Đã được người lớn hai nhà chúc phúc cho, lúc này Khâu Dương mới thấy yên tâm.

Cậu suy nghĩ ngây ngô lại giản đơn, người nhà của Tần Hiện thích cậu, vậy thì cậu cũng phải khiến người nhà của mình thích Tần Hiện. Cậu mong rằng hai người đều nỗ lực và được chúc phúc như nhau trong mối tình này, anh đã cho cậu mọi thứ, cậu cũng muốn cho anh.

Ngay lúc này Khâu Dương không phải người có nhiều vật chất, nhưng cậu cảm thấy mình đã có năng lực, có thể cho Tần Hiện cảm nhận một trạng thái tình cảm tương đối vững vàng.

Cậu phải làm và cũng muốn làm điều ấy.

Tần Hiện nghe điện thoại xong trở lại, đưa tay xoa đầu Khâu Dương: “Công việc xảy ra vài vấn đề, anh phải bay đi giải quyết ngay”.

Nghe vậy, Khâu Dương giúp Tần Hiện soạn hành lí, hỏi anh bao giờ có thể về.

Công trình hạng nhất mà Tần Hiện đầu tư đang nổi tranh chấp với người dân từng sống ở đó. Bây giờ công trình bị náo loạn phải đình công, cho người đến trấn áp nhưng không được, đến giờ nhân viên chính phủ của địa phương đều được điều tới cả.

“Dương Dương ngoan nhé” – Tần Hiện hôn lên trán Khâu Dương – “Anh giải quyết xong việc sẽ về ngay”.

Khâu Dương lập tức lắc đầu, ra lệnh cưỡng chế: “Phải nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, em ở lại đây chăm sóc ba, mỗi tối sẽ liên lạc với anh”.

Tần Hiện buồn cười: “Vâng, quản gia nhỏ”.

Lúc xuống lầu, Tiểu Hôi được Nghiêm Bác Sâm bảo người chở lại đây đã tới nơi. Tiểu Hôi thấy cậu thì vui sướиɠ lắm, cậu đi đâu nó cũng chạy theo bên chân. Thế là Khâu Dương đành phải cho nó lên xe, cùng tiễn Tần Hiện ra sân bay.

Cảnh xuân đẹp đẽ, Tần Hiện trao cho Khâu Dương một nụ hôn sâu ngoài sân bay rồi mới rời đi.