Nhóc Ăn Mày

Chương 53: Kĩ thuật thật tốt

Chương 53: Kĩ thuật thật tốt

Bản tính của Khâu Dương vốn không cứng rắn lạnh lùng, năm tháng trôi qua không hề mai một tấm lòng thiện lương của cậu. Dù khi trước cậu cũng đã nói rõ suy nghĩ của mình với Nghiêm Bác Sâm, rằng tình cảm của cậu với chữ nhà xa lạ thật sự rất nhạt nhòa.

Cứ nghĩ là thế, nhưng khi nghe tin Nghiêm Bác Sâm bị bệnh, trái tim cậu như bị ai siết chặt, trên đường về cậu hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Liệu ông ấy sẽ chết không?”.

Về đến nhà tổ, Tần Hiện giải thích đôi câu với người nhà rồi dẫn Khâu Dương lên lầu dọn đồ đạc. Tết là lễ đoàn viên, hầu như không có xe khách nào còn hoạt động. Tài xế của nhà họ Tần cũng về quê ăn Tết, giờ Khâu Dương đi thì khó mà bắt được xe.

Tần Hiện cũng không yên lòng để cậu đi một mình, thế là anh tự lái xe đưa Khâu Dương đến chỗ của Nghiêm Bác Sâm.

Cảnh sum họp đầy tiếng cười và cuộc vui pháo hoa vẫn tiếp tục diễn ra, Khâu Dương được Tần Hiện dắt lên xe mà khó xử đôi bề.

Một bên là Nghiêm Bác Sâm không biết sống chết ra sao, một bên là Tần Hiện bỏ lại một gia đình lớn vào dịp Tết để đưa cậu đi, hai bên đều mang sức ép nặng nề. Cậu vô cùng hổ thẹn trong lòng, từ lúc lên xe cậu đã chân thành nói xin lỗi anh mấy lần.

Cả thành phố như tòa thành trống không, Tần Hiện chạy thẳng một đường với tốc độ cao.

Lúc Khâu Dương nói xin lỗi, ngón tay cái của Tần Hiện gõ vài cái trên vô lăng, mắt liếc qua gương mặt đầy áy náy của cậu nhóc, nói: “Em nói xin lỗi lung tung cái gì đấy, còn nói một câu nữa là anh dừng xe lại hôn em bây giờ”.

Khâu Dương ngượng ngùng quay đầu đi, ngoài cửa sổ là mưa rơi mịt mù, không thể thấy được những nơi đằng xa, mờ mịt như nỗi lòng cậu bây giờ.

“Nghe nói ông ấy bị bệnh, lòng em khó chịu lắm, không thể thở nổi”.

Tần Hiện nói cậu là đồ ngốc, Khâu Dương hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất: “Quản gia nói em có thể đi kiểm tra độ tương thích của tủy, nếu ghép thành công là có thể cứu ông ấy, có thật không anh?”.

“Là thật”.

Khâu Dương vô cùng căng thẳng, không ngừng hỏi thăm để làm dịu nỗi lòng lo lắng không yên.

Quãng đường từ đây đến Bệnh viện đa khoa Hoài Thịnh tốn một ngày một đêm, Tần Hiện rút cái chăn đưa qua bên cạnh: “Em nghỉ ngơi trước đi, đêm nay không đến nơi được đâu, em phải giữ gìn sức khỏe và tinh thần, vậy thì khi đến bệnh viện mới chăm sóc cho Nghiêm tiên sinh được”.

Thấy Khâu Dương có vẻ muốn nói lại thôi, Tần Hiện giữ ót cậu, ấn xuống một nụ hôn: “Đừng xin lỗi anh nữa, nếu Dương Dương đã không buông bỏ được thì vẫn nên đến thăm, dù gì ông ấy cũng là ba ruột của em. Chúng mình không thể kiểm soát được ngày xưa người lớn đã làm những gì, đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần ông ấy thật lòng quan tâm đến em thì đã xứng đáng nhận được sự quan tâm như thế từ em”.

“Dạ…” – Hốc mắt Khâu Dương hơi ướt, tâm sự cũng nặng nề. Hai người đi trong đêm, bây giờ là đêm khuya, chạy vèo vèo cũng không thấy bóng xe nào ngang qua. Nghĩ đến chuyện còn mười mấy tiếng nữa mới đến tỉnh Hoài, Khâu Dương tự trách mình không biết lái xe, không thể đỡ đần một nửa cho Tần Hiện.

“Anh Hiện, sau này em nhất định sẽ học lái xe”.

Suy nghĩ cẩn trọng ấy truyền vào đáy mắt Tần Hiện, anh xùy cười: “Đừng xem thường tinh lực thể lực của anh Hiện nhà em chứ, lái xe mười mấy giờ cũng chả phải chuyện gì lớn lao”.

Năm nay Tần Hiện mới hai mươi lăm tuổi, cơ thể khỏe mạnh, là thời điểm đàn ông có tinh thần, thể lực dồi dào, bị người yêu nghi ngờ thì đúng là một đả kích.

“Không sao cả, sau này sẽ cho em hiểu rõ hơn”.

Khâu Dương đỏ mặt đẩy bàn tay anh đang mập mờ lướt qua mặt cậu: “Em không nói nữa đâu, anh cũng đừng nói chuyện”.

Cậu đắp chăn lên người, hạ thấp ghế rồi nghiêng đầu qua, chờ đợi cơn buồn ngủ ập tới.

Khi cậu thức dậy thì trời đã sáng, Tần Hiện nhẩm tính khoảng bốn giờ là đến bệnh viện. Trên đường đi anh dừng xe trên đường nghỉ ngơi nửa tiếng, Khâu Dương cảm thấy cậu hơi say xe, thế mà Tần Hiện rửa mặt bằng nước lạnh xong thì tinh thần sáng láng, không thấy chút gì là mệt mỏi.

Tần Hiện nâng mặt Khâu Dương lên, nhìn ngó trái phải: “Say xe hử?”.

Khâu Dương ấn tay lên bụng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: “Hong gió một lát là ổn rồi ạ”.

Hai người đi gấp nên không chuẩn bị thuốc say xe. Khâu Dương chưa từng đi xe đường dài, cũng vừa mới phát hiện mình không được khỏe.

Tần Hiện rót nước sạch cho cậu súc miệng, ăn vài thứ lấp bụng, nghỉ ngơi thêm mười phút rồi mới lên xe.

Gần năm giờ chiều, xe tiến vào bãi đỗ của bệnh viện. Khâu Dương run run đôi chân nhũn nhão, Tần Hiện dẫn cậu vào, rồi cậu lập tức chạy đến phòng bệnh của Nghiêm Bác Sâm.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Tết Âm Lịch, nhân viên bệnh viện không nhiều lắm, trong hành lang sạch sẽ vắng lặng chợt vang lên tiếng hắt xì của Khâu Dương. Cậu vội vàng bịt mũi lại, xin Tần Hiện cái khăn giấy xử lí tốt rồi mới tiếp tục đến phòng bệnh.

Nhưng khi đến ngay ngoài cửa, cậu lại quá sợ mà không dám gõ cửa vào.

Tần Hiện không giục cậu, sau khi Khâu Dương chuẩn bị xong mới gõ ba tiếng lên cửa, cửa mở ra.

Trước mặt hai người là một bác trai với mái đầu hơi bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, thấy Khâu Dương, ông có vẻ hơi hoảng hốt, sau đó nói: “Là cậu chủ ạ”.

Giọng của bác ấy là giọng của vị quản gia đêm qua gọi cho Khâu Dương, cậu nhớ rõ quản gia này họ Hàn bèn lễ phép gọi ông là Bác Hàn, tiếp đó mới hỏi: “Tình hình của Nghiêm tiên sinh thế nào rồi ạ?”.

Quản gia dẫn hai người vào phòng trong: “Tiên sinh vừa làm kiểm tra xong, bây giờ cơ thể vẫn còn hiện tượng thải ghép”.

Từ chối cấy ghép hay thải ghép xảy ra khi mô cấy ghép bị hệ thống miễn dịch của người nhận từ chối, phá hủy mô cấy ghép.

Cửa phòng mở ra, Khâu Dương liền thấy Nghiêm Bác Sâm đang nhíu mày, dường như đang nhìn một vật của ai đó trên cái bàn đối diện mà mất hồn.

Sự xuất hiện của Khâu Dương khiến Nghiêm Bác Sâm rất bất ngờ, ông nhìn sang quản gia với ánh mắt trách cứ, quản gia lơ đi, chỉnh gối dựa cho Nghiêm Bác Sâm rồi ra ngoài.

Tầm mắt của Khâu Dương và Nghiêm Bác Sâm chạm vào nhau, Nghiêm Bác Sâm đặt tay bên miệng, hắng giọng một cái, suy nghĩ của đứa trẻ này rất đơn giản, ông mỉm cười: “Tạm thời chú vẫn ổn, con đừng lo lắng. Lão Hàn cũng có tuổi rồi, trở nên lắm lời, đã phiền các con đang Tết lại đến thăm chú”.

Tần Hiện lấy ghế, ấn Khâu Dương ngồi xuống. Nghiêm Bác Sâm được coi là ba vợ tương lai của anh, vậy thì anh phải chịu trách nhiệm điều tiết không khí phù hợp cho hai cha con.

Khâu Dương cúi đầu, cậu muốn hỏi bệnh tình của Nghiêm Bác Sâm thế nào rồi, càng muốn đi xét nghiệm độ tương thích ngay lập tức, để có thể chữa bệnh cho ông.

Mái tóc cậu được Tần Hiện xoa trong lòng bàn tay, cậu không thấy ánh mắt của Tần Hiện và Nghiêm Bác Sâm đồng thời đặt trên người cậu, cũng bỏ lỡ một lần trao đổi ánh mắt với nhau.

“Nghiêm tiên sinh” – Tần Hiện bắt chuyện, hàn huyên về dịp năm mới trước rồi mới đi vào hỏi thăm vấn đề Khâu Dương quan tâm nhất.

Lúc Tần Hiện nói, Khâu Dương dựng thẳng lỗ tai lên nghe thật nghiêm túc và cẩn thận, có lúc nghe ý kiến của Tần Hiện giống với cậu, cậu còn vô ý gật đầu theo. Nghiêm Bác Sâm thấy vậy, cả ánh mắt và khóe môi đều nhuộm nét vui vẻ, chợt cảm nhận nỗi xúc động của người làm cha.

Nghiêm Bác Sâm kể chi tiết bệnh tình của mình cho Tần Hiện và Khâu Dương nghe, tạm thời tình hình đã được khống chế trong phạm vi tương đối ổn định, với sức khỏe và tinh thần lúc này thì có thể tiến hành giải phẫu ngay, tất cả phụ thuộc vào khi nào người có tủy thích hợp xuất hiện.

Khâu Dương ngẩng đầu nói: “Con sẽ làm xét nghiệm tương thích”.

Cậu thật sự quá giống Nghiêm Dung Thu, Nghiêm Bác Sâm mỉm cười nhìn Khâu Dương, sau đó lại thất thần.

“Nghiêm tiên sinh” – Tần Hiện nhắc nhở ông, Nghiêm Bác Sâm liên tục gọi Khâu Dương con ngoan, lấy một khung ảnh trên bàn đưa cho Khâu Dương.

Khâu Dương nhận lấy, đó là bức ảnh Nghiêm Bác Sâm và Nghiêm Dung Thu chụp cùng nhau. Bức ảnh mang lại cảm giác xưa cũ, khi ấy Nghiêm Dung Thu vẫn còn trẻ, khoảng chừng tuổi đôi mươi, mặt mày, thần thái có điểm tương tự với Khâu Dương.

Nhưng Nghiêm Dung Thu được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh rất tốt, ông là con cưng được Nghiêm Bác Sâm nâng niu chăm sóc, từ ánh mắt có thể cảm nhận được vẻ ung dung điềm đạm, mà Khâu Dương thấy người lạ thì luôn dễ rụt rè xấu hổ.

Khâu Dương miết lên hai người trong ảnh, lông mi lúc nhăn lúc giãn. Cậu muốn biết tại sao Nghiêm Dung Thu sinh ra cậu mặc kệ hiểm nguy, và vì sao biết tin Nghiêm Dung Thu đã qua đời, Nghiêm Bác Sâm không hề thù hận cậu?

Kể từ lúc xuống xe, bây giờ cơ thể cứng ngắc của cậu mới từ từ thả lỏng, Khâu Dương dựa ra sau lưng ghế, nghiêm túc nói với Nghiêm Bác Sâm.

“Chú nhất định phải khỏe lại”.

Nghiêm Bác Sâm nhớ đến việc Tần Hiện và Khâu Dương đã đi một ngày đường bèn bảo hai người tìm khách sạn nghỉ ngơi. Đang dịp Tết nên phần lớn khách sạn đã đóng cửa, Nghiêm Bác Sâm đề nghị Khâu Dương nhờ bác Hàn dẫn họ về biệt thự, ông luôn tận lực không nói là “về nhà”, cân nhắc cho tâm tư nhạy cảm của Khâu Dương.

Mưa rơi đập xuống cành lá tỏa bóng hai bên đường, trong mùa mưa, mặt đường phủ một tầng lá rụng, đạp chân lên là nghe tiếng xào xạc.

Căn biệt thự này là nơi ở của Nghiêm Bác Sâm và Nghiêm Dung Thu ngày trước, bao nhiêu năm qua không hề tân trang, phong cách lộ vẻ cổ xưa.

Tần Hiện vào bếp tìm đồ cho Khâu Dương ăn lấp bụng, sau đó kéo cậu lên lầu tắm rửa. Từ lúc vào đây Khâu Dương cứ mất hồn mất vía, cậu nhớ Nghiêm Bác Sâm có nói trong phòng của Nghiêm Dung Thu vẫn giữ những dấu vết ngày xưa, cậu muốn vào xem.

Không biết người đàn ông đã bất chấp hiểm nguy, thà chết cũng phải sinh ra cậu, ba của cậu, Nghiêm Dung Thu, là người như thế nào, Khâu Dương muốn hiểu rõ về ông ấy.

Quản gia chuẩn bị bữa tối, dọn ra bàn rồi lên lầu mời họ xuống ăn.

Khâu Dương thử vài miếng, thấy quản gia nhìn mình bằng cặp mắt tha thiết, cậu gật đầu khen đồ ăn rất ngon.

Cậu ngập ngừng, đặt đũa xuống và hỏi: “Con có thể vào xem phòng của ba con không, con sẽ không đυ.ng vào đồ vật trong đó đâu”.

Quản gia cười: “Đương nhiên là được, từ ngày tiên sinh biết đến sự tồn tại của cậu, ông đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trong nhà” – Chuẩn bị cho một ngày nào đó tiếp đón Khâu Dương đến đây.

Tần Hiện khẽ nắm bàn tay Khâu Dương đặt bên dưới bàn cơm, họ vừa ăn tối vừa nghe quản gia kể vài chuyện mà Nghiêm Bác Sâm và Nghiêm Dung Thu từng trải qua, sau đó ông còn dẫn họ đi xem con mèo quýt Nghiêm Bác Sâm nuôi.

Chú mèo béo lùn, chắc nịch chư cục lông bự màu quả quýt, nó đang lười biếng cuộn mình ngủ nướng trong chiếc ghế sô pha cho thú cưng.

Quản gia sờ đầu chú mèo quýt, đổi lại là tiếng kêu nhão nhoẹt của nó. Thấy Khâu Dương và Tần Hiện, nó cũng không sợ người lạ mà nhảy đến bên chân hai người, ngửi ngửi mùi, dường như nó rất ngạc nhiên, Khâu Dương thấy rõ vẻ nghi hoặc trong ánh mắt nó khi nó nhìn cậu chăm chú.

Quản gia cười ha hả nói: “Cậu Dung Thu ngoài đánh đàn thì thích nhất là nuôi mèo, cậu ấy không chịu nuôi mấy loại mèo quý, chỉ nuôi mèo nông thôn Trung Hoa”.

“Tiên sinh bị dị ứng lông mèo, nhưng vì cậu Dung Thu, ông đành quen với mèo con. Sau khi cậu chủ rời đi, ông ấy tiếp tục chăm sóc tốt chú mèo của cậu chủ cho đến lúc nó già. Về sau lại thấy cô đơn trống vắng, ông mới nuôi một con nữa”.

Mèo quýt béo lùn thoắt cái nhảy vào trong lòng Khâu Dương, xém chút Khâu Dương không ôm kịp. Cậu cẩn thận từng chút mà ôm chú mèo như tổ tông này thả lên ghế thú cưng, cậu thấy nó thật đáng yêu, quay đầu nói với Tần Hiện: “Chơi với nó vui quá”.

Mèo quýt biết ra vẻ đáng yêu, Nghiêm Dung Thu lại còn thích nó, thành ra Khâu Dương càng thích nó hơn. Cậu đặt chú mèo lên đùi, bảo Tần Hiện chụp cho mình một tấm làm kỉ niệm.

Tần Hiện và quản gia đều lấy điện thoại chụp mấy tấm cho cậu, quản gia chụp xong thì gửi cho Nghiêm Bác Sâm đang nằm viện.

Nghiêm Bác Sâm mới uống thuốc xong, chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được ảnh chụp. Ông phóng lớn bức hình, lại chọn một bức ông và Nghiêm Dung Thu chụp chung rồi tải một ứng dụng chỉnh sửa ảnh. Nghiêm Bác Sâm cắt Khâu Dương và chú mèo quýt ra khỏi ảnh, đặt vào bức ảnh chụp chung với Nghiêm Dung Thu, tạo thành bức hình một nhà ba người và chú mèo quýt bự con, ông đặt nó làm màn hình chờ.

Khâu Dương vào thăm phòng của Nghiêm Dung Thu, tưởng tượng dáng vẻ ông ấy ngồi ở đây, những phím đàn đang nhảy nhót dưới ngón tay ông. Quản gia cho Khâu Dương nghe một vài bản thu âm dương cầm của Nghiêm Dung Thu.

Khâu Dương thăm thú trong biệt thự đến tận mười một giờ đêm rồi bị Tần Hiện kéo về phòng ngủ.

“Nếu em thích thì cứ ở lại đây, sau này có thể xem từ từ” – Tần Hiện vừa nói vừa cởi sạch bộ đồ dính lông mèo của cậu, đưa cậu một quần áo ngủ mềm mại.

Khâu Dương giơ tay, ôm cổ Tần Hiện huơ huơ, nói: “Cứ như đang mơ ấy”.

Cậu chưa từng tưởng tượng mình sẽ có người nhà, càng chưa từng suy nghĩ người nhà và ngôi nhà của mình trông ra sao.

Tần Hiện cười cậu ngốc, ôm cậu ngã xuống giường, lẳng lặng ôm lấy cậu.

Khâu Dương hơi dịch người ra để Tần Hiện ngủ cho ngon, anh đã lái xe rất lâu, đến tận giờ mới được yên tĩnh nghỉ ngơi đúng nghĩa.

“Anh Hiện, cảm ơn anh đã đi cùng em”.

Nếu chỉ có một mình cậu, có lẽ Khâu Dương đã chẳng có can đảm đối mặt.

Tần Hiện cắn nhẹ tai phải của cậu, cười cười, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai cậu, Khâu Dương la ngứa, muốn né ra.

Tần Hiện đùa giỡn thêm vài phút rồi vỗ vỗ lưng cậu qua một tấm chăn: “Ngủ đi”.

Khâu Dương nhắm mắt, mấy phút sau lại thở dài. Tần Hiện mở to mắt, ôm đầu cậu đặt trong ngực, khe khẽ vuốt tóc cậu.

“Anh Hiện, anh giúp em một việc nhé”.

Khâu Dương lấy cái điện thoại đã sạc đầy, gửi ảnh chụp lại tấm hình chụp chung của Nghiêm Bác Sâm và Nghiêm Dung Thu cho Tần Hiện qua app chat, vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh lấy ảnh chụp em với mèo í, photoshop vào tấm này được không ạ?”.

Tần Hiện im lặng nhìn Khâu Dương vài giây, nhìn tới nỗi Khâu Dương xấu hổ kéo tấm chăn, vùi trong đấy giả chết.

Một lát sau, Tần Hiện lôi Khâu Dương ra ngoài: “Nhìn xem”.

Khâu Dương để lộ con mắt, dính lấy màn hình điện thoại, cái miệng giấu trong chăn đang lặng lẽ toét ra. Cậu khen ngợi chân thành: “Anh, kĩ thuật của anh thật tốt”.

Thoắt cái đã biến hai tấm hình thành một tấm chụp chung, Tần Hiện ném điện thoại lên bàn, ôm Khâu Dương và cắn cắn chóp mũi cậu, cười nói: “Kĩ thuật của anh ở phương diện khác cũng tốt lắm”.

Châm: Tui không biết từ ngữ chuyện môn thế nào, mọi người thông cảm nhe.