Nhóc Ăn Mày

Chương 37: Dương Dương ngoan, vén chăn ra đi

Chương 37: Dương Dương ngoan, vén chăn ra đi

Màn sương lạnh giăng kín cửa sổ thủy tinh, sáng sớm hôm nay trời đầy sương, đêm hôm qua Tần Hiện báo cho cậu một tin rất đường đột nên giờ cậu ỉu xỉu dựa vào sô pha, im lặng cúi đầu. Tần Hiện không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, anh soạn vài món hành lí đơn giản rồi xuống lầu, công việc đang làm yêu cầu đi công tác, kéo dài một tuần.

“Dương Dương” – Tần Hiện vẫy tay, Khâu Dương không chạy qua như mọi khi mà quay lưng lại, một nhúm tóc nhỏ vểnh lên trên đỉnh đầu cậu tỏ rõ nỗi muộn phiền trong lòng. Tiểu Hôi ngồi trông coi ngay ngắn bên cạnh cũng biết bắt chước lắm, nó học theo chủ nó, quay lưng về phía Tần Hiện, kêu một tiếng ô thật dài.

Trước giờ nhóc con ít khi nào cáu giận, nay lại thế này làm Tần Hiện thấy mới lạ lắm. Anh không định trách móc gì, để vali bên chân rồi bước tới. Tần Hiện nâng gương mặt Khâu Dương lên ngay mặt mình, Khâu Dương không giãy giụa, nhưng ánh mắt lại cự nự dời sang chỗ khác. Hai cánh tay thì giống với cơ thể, chẳng hề kháng cự mà tự giác quấn lấy thắt lưng Tần Hiện, anh đứng đó đợi cậu, chưa được nửa phút sau, Khâu Dương vùi mặt vào vòng eo của anh, lực tay cũng mạnh mẽ hơn.

Tần Hiện xoa vuốt mái tóc của Khâu Dương: “Anh cũng không nỡ xa Dương Dương, hay là anh nhét Dương Dương vào vali xách theo luôn nhé?”.

Khâu Dương nhìn cái vali như thật, cậu đang thầm nghĩ mình chui vào đó được không. Khâu Dương vô cùng buồn rầu, cậu quét mắt đến cái đồng hồ trong phòng khách: “Em đã đồng ý hôm nay đến bệnh viện thăm thầy rồi”.

Tần Hiện cúi người hôn đôi mắt cậu: “Vậy thì tiếc quá, phải tự chăm sóc mình nhé, chờ anh về, có nghe chưa”.

Cậu dạ một tiếng như lời cam đoan, phối hợp với động tác của Tần Hiện mà nâng cằm lên, tiện cho một nụ hôn. Lúc này, cậu đang mặc áo ngủ bông in họa tiết móng vuốt động vật, cậu vốn muốn tiễn Tần Hiện ra khỏi khu nhà nhưng ngoài trời đang lạnh, Tần Hiện chỉ cho cậu đưa mình ra cửa. Khâu Dương bọc trong lớp áo ngủ bông trông như bé gấu bông đáng yêu, Tần Hiện đứng ngay cửa, cầm tay cậu xoa nắn mãi. Hai người dính nhau cọ cọ mấy hồi, sau đó Tần Hiện xách vali đi, Khâu Dương chạy lên sân thượng dõi theo bóng dáng anh.

Khâu Dương xếp sách vở vào túi xách, lên đường đến bệnh viện, trên đường đi cậu ghé mua mấy món hoa quả tươi, cậu còn mang theo l*иg giữ nhiệt đựng cháo nấm hạt bắp mới nấu hồi sáng. Đó là món cháo cậu tự làm cho thầy, vì thế mà sáng nay Tần Hiện cho cậu một hình phạt nhẹ.

Y tá vừa đo thân nhiệt cho Lâm Gia Hứa, anh bị sốt suốt cả một tuần, hôm qua đưa tới phải lấy máu rồi kiểm tra đủ thứ, thêm cả anh không ăn cơm, mấy loại bệnh lặt vặt thi nhau nổi lên. Lâm Gia Hứa đã bệnh thì khó mà khỏi, phải nằm viện ít nhất ba ngày để theo dõi tình trạng.

Khâu Dương múc một chén cháo ra ngoài cho bớt nóng, cậu giúp Lâm Gia Hứa rửa mặt, không lâu sau Vệ Hạo cũng tới, trên tay là món ăn dinh dưỡng mua bên ngoài. Lâm Gia Hứa chỉ ăn cháo của Khâu Dương, Vệ Hạo cũng chả thấy lúng túng gì, hỏi Khâu Dương ăn cơm chưa rồi ngồi ngay đó bắt đầu xử đống thức ăn dinh dưỡng.

Trong lúc ấy, Lâm Gia Hứa không hề nhìn Vệ Hạo, coi hắn như người trong suốt. Khâu Dương có thần kinh thô cỡ nào cũng nhận ra hai người không bình thường, lời đã đến ngay cửa miệng nhưng ngại hỏi thăm.

Lâm Gia Hứa ăn xong, lau miệng sạch sẽ rồi nói: “Thầy muốn đổi sang phòng bệnh khác”.

Vệ Hạo là người làm thủ tục nhập viện, Lâm Gia Hứa nằm trong một gian phòng nhỏ, tiện nghi rất đầy đủ, nhưng giá cả cực đắt. Hồi trước Lâm Gia Hứa đi làm mấy công việc một lúc, từ khi làm gia sư cho Khâu Dương được Tần Hiện trả lương cao, anh đã nghỉ việc ở những chỗ khác, trừ công việc làm phục vụ.

Khâu Dương tỏ vẻ không hiểu, Lâm Gia Hứa giải thích: “Ở đây mắc quá”.

Khâu Dương bừng tỉnh, cậu đã từng trải qua tháng ngày sống khổ sở, phải tính toán kĩ lưỡng mới dám tiêu một đồng xu, vì vậy cậu thấu hiểu và ủng hộ quyết định của anh.

Vệ Hạo chỉ đành đen mặt đi đổi sang phòng bệnh một giường bình thường, khi ấy vẻ mặt Lâm Gia Hứa mới tạm dịu lại.

Nhưng hai người vẫn không trao đổi gì mấy, Lâm Gia Hứa không khỏe, tinh thần mỏi mệt, Vệ Hạo chợt nảy ra một ý. Anh gọi Khâu Dương ra ngoài, cho cậu vài tờ tiền bảo cậu muốn mua gì thì mua, thêm nữa là bảo cậu tạo cơ hội cho hắn và Lâm Gia Hứa nói chuyện.

Khâu Dương không biết rốt cuộc có chuyện gì, cậu không dám nhận tiền của Vệ Hạo, đỏ mặt nói cậu cũng có tiền tiêu vặt, lại hỏi: “Anh Vệ Hạo, bộ anh làm thầy giận hở?”.

Vệ Hạo nghẹn lời, Khâu Dương coi đó là thừa nhận, gương mặt nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, chẳng muốn nói chuyện với Vệ Hạo nữa.

Lâm Gia Hứa đã dạy cậu hơn hai tháng trời, tuy không nói ra nhưng cậu luôn tin tưởng trực giác của mình, rằng ai thật sự đối xử tốt với cậu. Bây giờ trực giác mách bảo là Vệ Hạo đã ăn hϊếp thầy của cậu rồi.

Tuy vậy, Khâu Dương sẽ không nặng lời với hắn, dù gì Vệ Hạo cũng là bạn nối khố của Tần Hiện, tình cảm hai người rất tốt, bình thường Vệ Hạo đối xử với cậu cũng không đến nỗi. Vẻ mặt Khâu Dương lạnh lùng, nói: “Không được ăn hϊếp thầy em”.

Cậu về lại phòng bệnh nhưng không thấy thầy trên giường, nghe tiếng xả nước, cậu chạy vào nhà vệ sinh. Lâm Gia Hứa đang khom người, gục trên cái bồn cầu mà nôn. Khâu Dương vụng về chạy qua vỗ lưng cho anh, cậu định gọi bác sĩ đến xem thử, Lâm Gia Hứa nôn sạch sẽ, lấy nước súc miệng: “Thầy không sao, uống thuốc gây buồn nôn thôi mà”.

Khâu Dương đỡ Lâm Gia Hứa nằm lên giường, anh nói: “Mang bài tập tới cho thầy xem nào”.

Khâu Dương mở bài tập tối qua ra, đưa cho Lâm Gia Hứa.

Bây giờ cậu ít khi làm sai bài tập, có chỗ không rõ thì Tần Hiện sẽ giảng cho.

Lâm Gia Hứa khen ngợi cậu: “Dương Dương thông minh quá, thầy chẳng tìm ra chỗ sai nào cả”.

Khâu Dương kể cho thầy một nửa công lao là của Tần Hiện, Lâm Gia Hứa nghe xong bèn hỏi: “Em và anh Tần…”.

“Bọn em đang ở bên nhau” – Nhắc đến Tần Hiện, cả khuôn mặt Khâu Dương là niềm sung sướиɠ, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, không hề có sự tự ti ngày nào. Tần Hiện đã dạy dỗ cậu rất tốt, sự tự tin toát ra từ tận bên trong, không còn chuyện nói một câu cũng nhút nhát sợ sệt.

Khâu Dương thấy Lâm Gia Hứa không nói tiếp, ngập ngừng hỏi: “Thầy ơi, làm sao vậy…”.

Lâm Gia Hứa hoàn hồn: “Thầy đang nghĩ chuyện khác ấy mà”.

Từ đầu Lâm Gia Hứa đã lo lắng cho Khâu Dương, anh lo Khâu Dương sẽ bị lạc lối trong mối quan hệ thân phận bất bình đẳng này, nhưng trạng thái của Khâu Dương hôm nay chính xác là một cú vả vào mặt anh, nói anh biết anh đã lo lắng thừa thải rồi.

Tần Hiện đã nuôi dạy Khâu Dương rất tốt, bất kể phương diện tâm lí hay sinh lí, Khâu Dương đã trưởng thành hơn nhiều, không như hồi mới gặp chỉ dám nói lí nhí, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Nụ cười của cậu hồn nhiên và tự tin, chỉ những người được đối xử tốt mới cười hồn nhiên như thế.

Dường như Lâm Gia Hứa nhìn thấy chính mình ngày xưa qua con người Khâu Dương, anh kiềm chế khóe mắt chua xót, cúi đầu cười nhẹ, bắt đầu giảng bài học hôm nay cho Khâu Dương.

Ba ngày liên tiếp, Khâu Dương luôn đến bệnh viện cùng Lâm Gia Hứa, anh tự làm thủ tục xuất viện, Vệ Hạo đã nộp viện phí rồi. Lâm Gia Hứa không báo cho hắn biết, anh quay đầu nhìn Khâu Dương ôm chiếc túi nhỏ của anh trong lòng, anh cười, cảm thấy Khâu Dương đúng là làm người ta yêu mến.

Khâu Dương xách túi như cậu người hầu nhỏ: “Xe đang chờ ngoài bệnh viện rồi đấy ạ, thầy về nghỉ ngơi một hôm đi”.

Trên đường đi, Khâu Dương soạn tin nhắn báo cho Tần Hiện, anh là người sắp xếp tài xế đến đón thầy giáo, mà Lâm Gia Hứa chấp nhận ý tốt của cậu và Tần Hiện chứ không muốn để ý tới Vệ Hạo.

Sau khi đưa Lâm Gia Hứa về nhà trọ, Khâu Dương về nhà ngủ bù.

Từ ngày Tần Hiện đi công tác, tối cậu ngủ không liền giấc, ban ngày lại ở bệnh viện với thầy, vì vậy tinh thần không tốt lắm. Tối ấy, chuông điện thoại vang lên quấy nhiễu giấc mộng của Khâu Dương, có lẽ Tần Hiện đã uống rượu, giọng anh rất trầm, cách điện thoại vẫn nghe ra anh đang khàn tiếng.

Khâu Dương liếʍ bờ môi khô khốc: “Anh?”.

Dường như người đàn ông bên kia nghe gọi chợt bừng tỉnh, hiếm khi bùi ngùi thế này: “Anh rất nhớ em”.

Thật sự rất nhớ, Tần Hiện thường gọi cậu nửa tiếng trước khi nghỉ ngơi, hai người nói chuyện hơn 10 phút rồi sẽ chúc nhau ngủ ngon. Hôm nay Tần Hiện gọi điện muộn thế này, có thể thấy anh say không nhẹ.

Khâu Dương lo lắng hỏi: “Anh uống nhiều lắm phải không?”.

Nửa phút sau mới nghe Tần Hiện đáp lại bằng âm mũi, nghe thật lười biếng, anh trầm giọng gọi tên cậu, gọi thật nhiều lần: “Dương Dương”.

Tần Hiện gọi một tiếng, Khâu Dương thưa lại một tiếng, cậu vùi cả người trong chăn, khuôn mặt nóng rực, đỏ hồng.

Điện thoại rung, có lời mời gọi video. Khâu Dương run tay ấn nhận, gương mặt hai người phóng to xuất hiện trên màn hình.

Tần Hiện giật cổ áo, ánh sáng nhẹ ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn tú có chút men say, lộ vẻ mập mờ kiều diễm.

Người đàn ông ngồi dựa ghế, nhìn Khâu Dương qua màn hình. Anh nói với ý cười nhàn nhạt: “Dương Dương ngoan, vén chăn ra đi, cho anh nhìn chút nào”.