Nhóc Ăn Mày

Chương 36: Đàn ông… rất đáng sợ

Chương 36: Đàn ông… rất đáng sợLâm Gia Hứa bất tỉnh, Khâu Dương đặt tay lên trán và hai bên mặt anh mới phát hiện anh đang sốt, môi bị bong một lớp da mỏng.

Khâu Dương cuống cuồng, cậu cố gắng trấn tĩnh, đỡ Lâm Gia Hứa ra nằm thẳng lên sô pha. Khâu Dương sốt ruột lắm, cổ toát mồ hôi, cậu lưỡng lự, tay cứ siết chặt thành nắm đấm rồi thả ra.

Khâu Dương vào bếp rót ly nước ấm, đút chầm chậm cho Lâm Gia Hứa uống. Tuy Lâm Gia Hứa khép chặt mắt nhưng vẫn phối hợp khi Khâu Dương đút nước, có lẽ miệng khô quá nên bị sặc nước.

Dạo này thời tiết xấu, Khâu Dương đắp chăn bông cho Lâm Gia Hứa, ngồi trông coi anh. Cậu tì cằm lên ghế sô pha, sợ làm phiền đến anh: “Thầy ơi, em có phải đưa thầy đến bệnh viện ngay không?”.

Cậu chạy lên lầu lấy điện thoại, đang định gọi Tần Hiện hỏi thử phải làm gì thì một bàn tay ngăn trước mặt cậu. Lâm Gia Hứa ráng mở to đôi mắt đen vô hồn, anh lắc nhẹ đầu với cậu, giọng khàn khàn: “Thầy nằm nghỉ một lát là ổn rồi, em đừng gọi bác sĩ, cũng đừng làm phiền anh Tần” – Lâm Gia Hứa ngừng lại, rồi tiếp tục dặn – “Cũng không cần nói với ai khác”.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc không hiểu của Khâu Dương, Lâm Gia Hứa nắm tay cậu: “Hiểu rõ lời thầy nói chưa?”.

Khâu Dương trung thực lắc đầu, nói cậu không hiểu. Trong cuộc đời chẳng có gì là đặc sắc của cậu, bị bệnh nghĩa là phải uống thuốc, đi khám bác sĩ, hồi trước cậu nghèo quá không đi khám được nên mới cố gắng tránh bị bệnh, nay Tần Hiện nuôi dưỡng cậu quá tốt, ý thức bảo vệ sức khỏe của cậu càng tăng cao.

Ghế sô pha lõm xuống, Khâu Dương ghé lại gần Lâm Gia Hứa, lộ rõ sự lo lắng: “Thầy không có tiền đi bác sĩ ạ?”.

Lâm Gia Hứa im lặng, Khâu Dương gãi đầu, lại đạp dép bông màu xanh dương chạy vào phòng ngủ. Vài phút sau, cậu ôm một cái ống tiết kiệm, tiền tiêu vặt Tần Hiện cho được cậu tích góp đầy cả một ống, cậu đổ ra cho thầy xem, là một xấp tiền ngay ngắn.

Lâm Gia Hứa chợt thấy xót trong lòng, phần nhiều là cảm động.

“Có vẻ anh Tần đối xử rất tốt với em”.

Khâu Dương ngại ngùng chớp đôi mắt đen tuyền, dạ một tiếng vang giòn. Cậu chạy đi lấy áo khoác ngoài giá treo, khoác lên vai Lâm Gia Hứa, động tác vụng về lại cẩn thận: “Thầy, em đưa thầy đến bệnh viện nhé”.

Cậu nói: “Em thấy thầy bị bệnh thế này, trong lòng em khó chịu lắm”.

Lâm Gia Hứa gật đầu, Khâu Dương hành động nhanh như chớp, dường như ngay lúc ấy, cậu ấn gọi cho Tần Hiện, Lâm Gia Hứa không kịp ngăn cản.

Khâu Dương kể tình hình cho anh, Tần Hiện bảo cậu dẫn thầy xuống chờ dưới lầu, tài xế sẽ tới đón hai người ngay. Khâu Dương cười nói được ạ, nói xong, cậu ngập ngừng nhìn thầy mình, cậu dùng khẩu hình bảo anh chờ một chút, sau đó chạy vào phòng ngủ, hỏi như đang bị ức hϊếp: “Thật sự phải hôn ạ?”.

Bên kia tỏ thái độ nhất quyết phải làm, Khâu Dương đưa điện thoại lại gần miệng, khẽ hôn chụt một cái. Lúc chạy xuống lầu, mặt cậu đỏ bừng làm Lâm Gia Hứa cứ sợ mình lây bệnh cho cậu.

Mưa rơi rả rích, trời đất hòa thành một màu xám. Khâu Dương cúi đầu kiểm tra quần áo, cẩn thẩn thắt nút áo ngay ngắn, đảm bảo giữ ấm cơ thể rồi chỉnh trang lại cho Lâm Gia Hứa. Sau đó cậu dìu anh xuống lầu, tài xế che dù cho hai người ngồi lên ghế sau.

Tài xế lái xe vững vàng, đột nhiên có chiếc xe theo sau bọn họ, khi đến bệnh viện, người trên xe kia bước xuống, là Vệ Hạo.

Khâu Dương kinh ngạc, khác với cậu, vị gia sư được giáo dục tốt lại nhíu mày, sắc mặt hơi cứng lại, còn có vẻ co ro sợ sệt.

Vệ Hạo cợt nhả bước qua đây, nhẹ nhàng kéo Lâm Gia Hứa từ tay Khâu Dương.

“Sao bị bệnh mà không nói cho anh biết” – Vệ Hạo nói với Lâm Gia Hứa rồi nghiêng đầu nhìn Khâu Dương: “Cậu bé ngoan quá, em nghĩ xem em thích quà gì nào, anh sẽ tặng cho em”.

Tạm thời Khâu Dương chưa hiểu được quan hệ giữa người này người kia, trình của cậu còn non lắm, lơ mơ nghĩ hoài vẫn không hiểu tại sao thầy lại quen Vệ Hạo. Nhưng mà Vệ Hạo có thể cõng thầy đi, đáng tin hơn cậu nhiều, thế là cậu yên tâm giao thầy mình cho Vệ Hạo.

Vệ Hạo làm hết các thủ tục và lệ phí đi cùng, Khâu Dương ở lại bệnh viện với thầy cả buổi chiều, qua giờ tan tầm một lát, Tần Hiện gọi tới bảo cậu mau về nhà.

Mưa xối mờ cửa sổ xe, Khâu Dương vừa mở cửa là thấy người đàn ông đang ngồi bên trong, mắt cậu sáng lên. Cậu vui vẻ hoan hô, bật cười ra tiếng, mình mẩy cậu hơi bị ướt, nhưng cậu không chờ nổi, gấp gáp nhào vào lòng Tần Hiện, cảm giác nôn nóng và rụt rè đang giao chiến với nhau.

Dạo này Tần Hiện rất bận, cậu vui sướиɠ vung tay loạn xạ, Tần Hiện trấn an cậu xong, cậu mới hỏi: “Hôm nay anh không tăng ca ạ?”.

Tần Hiện cúi thấp đầu, khẽ nâng cằm cậu, ấn ngay miệng anh, xúc cảm còn ngọt ngào thơm mát hơn cả đường mật, nhanh chóng hôn ra âm thanh đáng xấu hổ.

Khâu Dương cân nhắc họ đang ở trong xe nên cũng kiêng dè, vành tai tóc mai hai người chạm vào nhau, âm thanh nhẹ nhàng bay bổng trôi vào tai Tần Hiện khiến lòng anh lơ lửng như người say.

“Dương Dương ngoan quá, giọng thật dễ nghe”.

Khâu Dương thở ra một hơi trông thật uể oải, cậu nằm trong l*иg ngực dày rộng và tráng kiện của người đàn ông, đôi khi cơ thể khẽ rung.

Ngón tay Tần Hiện như phép thuật diệu kì của pháp sư, Khâu Dương hơi híp mắt, âm thanh từ cổ họng cũng thay đổi, như con mèo cái nhỏ ngồi trong góc tường vào mùa xuân**, à không, cậu là con mèo đực, liên tục kêu meo meo.

** mùa xuân động dục chăng?

Sau khi buông lỏng người, cậu há cái miệng mím chặt nãy giờ, khẽ cắn Tần Hiện. Cậu kiềm nén những âm thanh vỡ vụn trong cổ họng, khóe mắt ướŧ áŧ trông thật xinh đẹp.

Khâu Dương co một cục trong lòng Tần Hiện, buồn bực không nói tiếng nào, Tần Hiện làm xong những việc sau đó rồi giúp cậu chỉnh quần áo. Anh ôm cậu thật chặt, đặt môi lên khóe mắt óng ánh, chậm rãi mυ'ŧ hết nước mắt bằng sự quý trọng vô cùng: “Dương Dương rất ngoan hử?”.

“…” – Khâu Dương nói – “Vốn là như vậy mà”.

Lúc nào cũng vậy, Tần Hiện chỉ lo làm cho cậu, chẳng để ý tới bản thân anh. Cậu cầm lấy nơi đó, nhưng chưa gì hết, Tần Hiện đã kéo tay cậu ra, rõ ràng anh chính là kẻ ngụy quân tử nhưng chả bao giờ làm cho đến cùng.

Cậu khá là bực bội, mái đầu cứ vùi vào lòng Tần Hiện không chịu nói gì hết, từ chối giao tiếp với anh.

Tần Hiện cố tình đuổi theo ánh mắt của cậu, xoay mặt cậu qua, đôi mắt nhỏ có vẻ rất cứng rắn, nhưng chẳng tạo chút uy hϊếp nào.

“Ngoan” – Tần Hiện cụng nhẹ đầu Khâu Dương – “Đàn ông lâu ngày không ăn mặn rất đáng sợ, chừng đó anh muốn dừng cũng chẳng dừng được”.

Để chứng tỏ độ đáng tin của việc ấy, Tần Hiện đột ngột làm động tác va chạm mạnh vào Khâu Dương, bàn tay giữ người đang bật nảy mình lại, anh nói: “Thật sự không dừng lại đâu”.

Khâu Dương bé nhỏ, ốm tong ốm teo, bây giờ được ăn uống đầy đủ nên nhổ giò cũng tạm. Bình thường Tần Hiện có ham muốn cũng không dám chạm vào cậu quá nhiều, chỉ có thể cho cậu làm quen dần trong một thời gian, tránh làm quá độ ảnh hưởng đến quá trình dậy thì.

Ở cương vị “phụ huynh”, Tần Hiện chỉ muốn nuôi lớn nhóc ngốc nhà anh cái đã.