Nhóc Ăn Mày

Chương 38: Dương Dương giỏi

Chương 38: Dương Dương giỏi

Nhiệt độ phòng vì câu nói của Tần Hiện mà tăng cao, thoạt đầu Khâu Dương bất động, tay cầm điện thoại siết chặt, lông mi chớp liên tục. Tần Hiện đầu bên kia tiếp tục khàn giọng nói mấy câu, dỗ Khâu Dương chui ra khỏi chăn.

Đôi mắt Tần Hiện đầy ý cười trong cơn say: “Trong chăn tối quá, anh nhìn Dương Dương không rõ”.

Anh lại dỗ dành Dương Dương giỏi, Dương Dương ngoan, bộ đồ Khâu Dương đang mặc bị xốc xếch trong lúc ngủ, lỏng lẻo dán vào cơ thể, cậu không buộc nút thắt nên khi ngồi thẳng dậy, khuôn ngực trắng nõn liền lộ ra. Tần Hiện trắng trợn nhìn những nơi bị hở ra, trên cổ Khâu Dương có một sợi dây đỏ, điểm lên đó là một miếng ngọc. Ngọc bội óng ánh dán lên da thịt, sợi dây đỏ thanh mảnh vòng quanh cần cổ tinh tế, sắc đỏ trên làn da trắng thật nổi bật và xinh đẹp.

Đó là món quà Tần Hiện tặng cậu một tuần trước khi đi.

Ánh mắt Tần Hiện càng sâu hơn, ẩn giấu một cơn bão táp và những đợt sóng ngầm mãnh liệt. Cách một lớp màn hình, dường như ánh mắt ấy có thể mở tung áo ngủ của cậu, Khâu Dương còn có ảo giác quần áo mình đã bị lột mất.

Trái tim cậu run lên, đưa tay kéo vạt áo lại, yếu ớt gọi một tiếng: “Anh…” Đừng nhìn em mà.

Tần Hiện đáp bằng một âm kéo dài, sau đó là một khoảng im ắng, dường như đang suy tính điều gì. Khâu Dương thi thoảng đối mặt với người đàn ông, trong mắt anh có sự nóng bỏng làm cậu không dám đối diện, tay giữ chặt vạt áo lại lo sợ mà rủ xuống, cứ ngơ ngác để mặc anh nhìn mình.

Cậu nâng di động lên, lâu rồi không được gặp Tần Hiện, cậu thầm nghĩ, giờ gọi video phải tranh thủ nhìn cho thỏa thích.

Hồi lâu sau, Khâu Dương nghe Tần Hiện cười khàn: “Dương Dương ngoan, anh trai muốn nhìn em một chút”.

Cậu vô thức ngoan ngoãn đáp lời, Tần Hiện nói tiếp: “Anh rất muốn nhìn em, cởϊ qυầи áo cho anh nhìn đi, được không em”.

Khâu Dương sững sờ, mặt nhanh chóng đỏ như tôm luộc. Cậu đã hiểu Tần Hiện nói nhìn nghĩa là gì…

Cậu ngậm chặt hàm răng, lắp bắp: “Cởi, cởϊ qυầи áo…”.

Nét vui vẻ trong đáy mắt Tần Hiện càng đậm thêm: “Anh chỉ nhìn thôi”.

Khâu Dương mở cái áo ngủ đã được thắt lại đàng hoàng, cậu cứ tưởng không cài nút như bình thường là được rồi, ai ngờ Tần Hiện vẫn chưa hài lòng.

“Cởi hết ra đi, cũng đừng đắp chăn nữa”.

Khâu Dương: “…”.

Ngay lập tức, khóe mắt cậu đỏ thẫm mang ánh nước, trông cậu đáng thương như bị ức hϊếp. Cậu vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Tần Hiện, anh đang rất kiên nhẫn chờ đợi. Vì vậy, đôi tay cậu chuyển động, chậm chạp lột từng món che thân, đôi mắt Tần Hiện bùng lên hai ánh lửa nóng rực, cháy thành ngọn lửa lớn, có thể nghe rõ tiếng hô hấp qua màn hình trở nên nặng nề hơn.

Khâu Dương lột sạch, biến mình thành món điểm tâm ngon miệng, trong cảnh đêm khuya càng kêu gợi ham muốn của người ta. Chẳng phải chỉ mình Tần Hiện mà cử chỉ của cậu cũng trở nên điên rồ, tay cậu làm thay cho tay Tần Hiện, nghe lệnh của anh, xâm lấn cơ thể mà chính cậu cũng không hiểu rõ.

Tần Hiện khàn giọng: “Dương Dương giỏi quá”.

“Dương Dương giỏi, Dương Dương là cục cưng ngoan ngoãn của anh trai”.

Người đàn ông hào phóng khen ngợi cậu, kèm theo chút thở dài, đôi mắt anh khép hờ, mập mờ u ám: “Anh hôn nhẹ lên đôi mắt của Dương Dương, lại hôn lên chóp mũi, chỉ hận không thể cắn nó”.

Khâu Dương cảm giác như bị người đàn ông cắn cái mũi, ngón tay ướŧ áŧ vuốt chóp mũi, phát ra tiếng A… thật đáng thương, cũng thật đáng yêu. Cảnh tượng ấy khiến Tần Hiện liên tục nói hôn môi cậu, ngăn chặn âm thanh kia tràn khỏi miệng cậu: “Anh yêu Dương Dương muốn chết mất”.

“…” – Khâu Dương đặt mu bàn tay lên che kín môi, không phát ra tiếng nào nữa, lông mi ướt sũng vương đầy những giọt nước đập vào mắt Tần Hiện, khiến anh nhìn mà mất hồn trong phút chốc.

“Bảo bối đừng khóc”.

Khâu Dương chậm chạp đáp lại anh, nói không nên lời, cậu lười biếng nằm trên chiếc giường ngổn ngang, tinh thần rất tốt.

Cậu nói: “Em không ngủ được”.

Nghe không hề có vẻ trách cứ, cậu vừa cho Tần Hiện xem dáng vẻ xấu hổ nhất mình, giờ cậu càng không muốn xa anh, xấu hổ thì có xấu hổ đấy, nhưng Tần Hiện muốn gì cậu cũng sẽ không từ chối.

Cậu và Tần Hiện khẽ khàng tâm sự vài câu, sau đó cậu lại tủ quần áo tìm áo ngủ mới. Khâu Dương chạy vào nhà tắm chỉnh trang ngăn nắp rồi thay chăn và drap giường.

Đêm càng vào khuya, trong lúc thu dọn Khâu Dương không tắt video. Tần Hiện đợi Khâu Dương nằm lên giường lần nữa mới chúc cậu ngủ ngon. Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi, dây thần kinh lí trí của Tần Hiện lập tức đứt đoạn, anh nhìn nơi căng cứng kia, vắt tay lên trán mà thở dài. Tần Hiện cởi nút áo quần đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy văng vẳng một hồi lâu.

Sáng hôm sau, Khâu Dương vừa tỉnh thì Tần Hiện nhắn tin tới. Cảnh tượng hoang đường đêm qua hiện lên trong đầu cậu, cậu ôm chặt cái gối, cảm thấy mình thật không biết xấu hổ mà, nhưng rõ ràng vẻ mặt cậu đang rất là phấn khởi. Ngón tay chà xát màn hình, không biết nhắn lại gì đây.

Tần Hiện trực tiếp gọi qua, xém chút nữa cậu làm rớt điện thoại, cậu nhấn nghe máy rồi lại ngập ngừng không lên tiếng.

Tần Hiện mở miệng ra là gọi bảo bối ngoan, Khâu Dương vùi trong chăn, nghe giọng có vẻ buồn bực giận dỗi. Chắc chắn bây giờ Khâu Dương đang thẹn thùng, vì vậy Tần Hiện không hỏi sáng nay cậu có ổn không. Thay vào đó, anh đem hết vốn từ ra khen ngợi cậu đủ điều, khoa trương tới mức làm Khâu Dương nóng bừng đôi tai, chỉ biết ừm ừ mấy tiếng nhão nhoẹt.

Tần Hiện trấn an được tâm trạng thẹn thùng mất tự nhiên của Khâu Dương rồi mới cúp máy, chỉnh đốn vẻ mặt chuẩn bị đàm phán công việc, nhìn cứ tưởng anh với người dịu dàng ban nãy là hai cá thể khác nhau.

Thời tiết vẫn còn âm u, nhân lúc trời không mưa, Khâu Dương vui vẻ dắt Tiểu Hôi xuống dưới dạo vài vòng. Cậu ghé tiệm bánh ngọt mua hai kiểu bánh mới ra, định bụng để lát thầy nếm thử.

Trông cậu từ trong ra ngoài tràn đầy sức sống, Lâm Gia Hứa mới thấy cũng giật mình, sau đó bị lây cảm xúc vui vẻ của cậu, tâm trạng u buồn cũng vơi đi.

Khâu Dương đưa món bánh ngọt ra như dâng bảo bối: “Thầy nếm thử đi ạ, em mới mua về đấy”.

Khâu Dương mê đồ ngọt lắm, tuy mỗi tháng Tần Hiện cho cậu khá nhiều tiền tiêu vặt nhưng cậu không hề phóng túng, tiêu xài phung phí. Chỉ khi cậu vô cùng vui vẻ mới tự thưởng cho mình, đi mua mấy món thỏa mãn tâm hồn ăn uống.

Cậu thích chia sẻ món yêu thích cho người mình quý trọng, hồi xưa cơm canh thiếu thốn cậu cũng dành phần cho Tiểu Hôi, giờ số người cậu quen biết chỉ nằm trên đầu ngón tay, cậu thật lòng quý mến thầy, nói với vẻ lấy lòng: “Có ngon không thầy”.

Lâm Gia Hứa gật đầu, nghiêm túc ăn hết cái bánh rồi mới mở sách vở, giảng bài cho Khâu Dương.

Buổi học hôm nay kéo dài đến ba giờ chiều, sau đó anh đi làm công việc khác. Khâu Dương nhìn anh dọn dẹp đồ đạc, khi anh chuẩn bị đi ra thì hỏi: “Thầy, thầy dẫn em đi cùng được không ạ?”.

Lâm Gia Hứa tỏ vẻ băn khoăn, dù gì chỗ anh làm cũng khá đặc thù. Còn Khâu Dương đang rảnh rỗi, đơn giản là muốn đi theo thầy.

“Thầy ơi…”.

Lâm Gia Hứa nghĩ, Tần Hiện là ông chủ của nơi đó, cũng nhờ có Tần Hiện nên không ai dám cố tình làm khó anh. Lâm Gia Hứa nghĩ ngợi rồi gật đầu, dẫn Khâu Dương đi cùng.

Dây đỏ của Dương Dương đại loại là thế này