Bị đánh một cái lên mông làm Khâu Dương hoảng sợ không hề nhẹ, tất nhiên là mông không biết thẹn thùng đỏ mặt, nhưng mà da ở đây là da non, là nơi mềm nhất trên cơ thể, cho nên bị cặp mông bị đánh đỏ bừng lên.
"Anh, anh Hiện..." - Cậu tủi thân há to miệng - "Anh đánh em... làm gì vậy".
Tần Hiện giả bộ cười gian: "Hầu hạ em cởi đồ".
Khâu Dương không dám cởi, chỉ đứng nhìn chằm chằm bồn nước ấm mới xả.
"Không cần đâu, để em tự làm" - Cậu lắp bắp quay đầu, quần áo vừa cởi bị kéo lên lại, tay chân lóng ngóng chả biết để đi đâu.
"Ái, cái thằng nhóc hư này, quan hệ của hai mình đã đến mức nào rồi chứ, hoạn nạn gặp chân tình có hiểu không?".
Tần Hiện chẳng mong đợi Khâu Dương hiểu được câu đó, nhưng mà rõ ràng Khâu Dương biết nó đấy.
Đôi mắt ướt sũng do hơi nước bốc lên đang dính lên người Tần Hiện với tất cả sự tôn kính, Khâu Dương khoa trương gật đầu: "Em hiểu ý nghĩa câu đó!".
Dáng vẻ "khen em đi" của cậu làm chủ nghĩa đàn ông bên trong Tần Hiện tăng cao. Anh vốn định trêu nhóc con một lát thôi, nhưng bây giờ anh phải hầu nhóc tắm cho bằng được.
"Nghe lời anh trai nào, anh đảm bảo sẽ tắm cho em vừa trắng vừa mềm".
Khâu Dương nghe vậy thấy xấu hổ, cậu phản ứng kịp, giải thích cho Tần Hiện: "Mấy cái đó để khen con gái mà".
Tần Hiện bật cười: "Ai nói với nhóc là con trai không trắng trắng mềm mềm được".
Khâu Dương vẫn còn đang xoắn xuýt, thừa lúc cậu nhăn mặt ủ ê, Tần Hiện lột sạch quần áo của cậu ra.
Chân tay nhóc con trông thật mảnh khảnh. Với tác phong nam nữ ăn sạch thì Tần Hiện thích nhất kiểu thuần khiết như cừu non giống Khâu Dương, nhưng mà thích cũng chỉ là thích thôi, anh chưa có đồϊ ҍạϊ tới mức đi hϊếp bức cậu nhóc ăn mày không nơi nương tựa.
Tần Hiện cởi sạch sẽ cho nhóc con, anh lau hết lượt những nơi không bị thương, trừ chỗ riêng tư thì để Khâu Dương tự rửa. Tần Hiện chưa từng chăm sóc người khác, nhưng làm cũng khá tốt.
Nhưng mà trong lúc tắm cho cậu, có một ít ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, khiến chỗ nào đó trên người bị căng cứng không được thoải mái.
"Khâu Dương, em tự mặc quần áo đi, anh bận chút chuyện".
Cơ thể có phản ứng là chuyện bình thường, Tần Hiện không vì nó mà xúc phạm đến nhóc ăn mày, anh chợt thấy mình diễn vai chính nhân quân tử quá giỏi rồi.
Chẳng lẽ bình thường không làm người tốt, giờ làm cái nghiện luôn rồi?
Khâu Dương không dám ở chùa trong nhà Tần Hiện, tuy Tần Hiện nói nhà có dì giúp việc, cậu không phải làm gì, nhưng cậu vẫn luôn thấy áy náy. Vậy nên mỗi ngày khi Tần Hiện ra ngoài, Khâu Dương bị thương luôn tự giác quét dọn nhà.
Hôm nọ, Tần Hiện mời bạn đi ăn cơm rồi về khuya. Khâu Dương ngồi ngoài sô pha chờ tới hai giờ sáng Tần Hiện mới say khướt về nhà, cậu cố gắng đỡ anh vào nhà, hai người đồng thời ngã lên sô pha.
Cả người Tần Hiện nồng nặc đủ thứ mùi, nào là rượu, nào là nước hoa, Khâu Dương sợ anh ngủ không thoải mái, định lấy khăn thấm nước ấm lau cho anh.
Cậu vừa nhích người, bỗng dưng hai tay bị gập lại, áp lên ngực, Tần Hiện như chú chó sấn tới cổ cậu mà ngửi tới ngửi lui.
Khâu Dương lắp bắp: "Anh Hiện, anh say rồi, thả thả A-----".
Cậu sững sờ, bởi vì Tần Hiện liếʍ vành tai cậu, cả người cậu cứng đờ.
"Giọng cũng được lắm đấy, kêu anh nghe chút nữa nào, em là người ai mang tới?".
Khâu Dương ngột ngạt, mặt đỏ lên: "Anh Hiện, em là nhóc ăn mày Ưm----".
Cậu quên phải kêu to, vành tai bị Tần Hiện mυ'ŧ mát lên tục khiến cậu ngây ngẩn.
Tần Hiện cười ranh mãnh, mùi rượu phả vào lỗ tai đỏ bừng: "Anh đây thích ăn hϊếp nhóc ăn mày".