Nhóc Ăn Mày

Chương 14: Vỗ một cái lên cặp mông trắng bóc



Khâu Dương hễ một cái là xấu hổ, Tần Hiện phát hiện anh chỉ cần nhìn cậu chăm chú trong ba giây, lỗ tai và cổ của nhóc con sẽ nhanh chóng hóa đỏ, dáng vẻ đáng yêu ấy làm người ta cứ muốn trêu chọc.

Nhưng mà da mặt nhóc con quá mỏng, trêu một tí là mắt ươn ướt, trông như bị ức hϊếp nên khóc. Bình thường còn đỡ, chứ thấy đôi mắt ướŧ áŧ của Khâu Dương, đúng kiểu anh yêu thích luôn, khiến anh sắp thành tên biếи ŧɦái rồi.

Sợ Khâu Dương ở mãi trong phòng thấy khó chịu, Tần Hiện đưa cậu ra ngồi sô pha phòng khách, anh bật mấy kênh hoạt hình cho trẻ em, mỗi lần chuyển kênh đều dừng lại hỏi cậu có muốn xem không?

Khi TV dừng ở kênh tự nhiên và động vật, thoáng thấy đôi mắt Khâu Dương sáng rỡ, Tần Hiện không chuyển nữa, im lặng xem TV với cậu.

Tần Hiện đặt đồ ăn tối ở ngoài, anh không biết Khâu Dương thích ăn gì, xét tới vết thương của cậu nên anh không chọn mấy món đậm mùi thiếu chất. Khâu Dương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bốn năm chồng thức ăn bày trước mặt, cậu cúi đầu nhai cơm thật chậm.

Tần Hiện cúi đầu nhìn, gương mặt xanh tím của cậu nhóc phồng lên vì nhai cơm, tác động tới mấy chỗ bị thương trên da mặt non mềm, chắc chắn sẽ làm cậu đau, nhưng mà Khâu Dương không hề rên tiếng nào.

Đột nhiên Tần Hiện nuốt không trôi cơm, anh buông chén đũa, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Khâu Dương".

Nghe Tần Hiện gọi, Khâu Dương ngơ ngác ngẩng đầu khỏi cái chén: "A...". Khóe môi cậu vương một hạt gạo tròn vo, trông thật ngốc.

"Em còn nhớ người đánh em trông ra sao, có điểm gì đặc biệt không?".

Nhóc con trợn tròn đôi mắt lấp lánh, cậu cúi thấp đầu, lắc đầu và nói nhỏ: "Em không nhớ rõ".

Khâu Dương là một sinh vật nhỏ bé thấp hèn, cậu không hề có ý muốn trả thù, huồng hồ lúc cậu bị đánh đã là nửa đêm, cậu lo bảo vệ chó, hoàn toàn không để ý bọn người kia trông ra sao, chỉ nhớ chúng ăn mặc rất lưu manh.

Mà cuộc sống ăn mày chẳng hề tốt lành bằng lưu manh, cậu không ức hϊếp người ta, mà ngẫm lại, thật tình là cũng sợ bị đám người ấy ác ý báo thù.

Tuy cậu thiếu kiến thức, nhưng cũng biết trên đời có người thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi trước kẻ mạnh, cậu lẻ loi một mình, dù xương cốt có cứng cáp thế nào cũng chẳng thế địch lại mấy cặp tay chân của người ta.

Tần Hiện nhìn cậu: "Em bị đánh ở đâu".

Khâu Dương: "..."

"Dẫn anh đi xem thử".

"Anh muốn xem thật hả?" - Đôi mắt Khâu Dương đầy vẻ bất an, cậu không tài nào từ chối Tần Hiện, đành phải dẫn anh tới đình nghỉ mát "Chính là chỗ này".

Tần Hiện tới phòng bảo vệ, yêu cầu nhân viên bảo vệ điều tra camera an ninh ba ngày trước.

Bảo vệ cứ vòng vo cả buổi làm Tần Hiện mất kiên nhẫn, anh gọi tới một số máy, sau khi nhân viên bảo vệ nhận điện thoại thì lập tức đổi thái độ, bật ghi hình cho Tần Hiện xem.

Thấy đoạn ghi Khâu Dương bị đám lưu manh vây đánh, Tần Hiện vô cùng tức giận. Khâu Dương nhỏ con, khung xương cũng nhỏ như cậu bé chưa trưởng thành, cậu còn che chở chú chó, chỉ biết cắn răng rêи ɾỉ, nhận lấy quyền cước của bọn người kia. Bây giờ cậu còn sống được cũng nhờ mạng lớn.

Tần Hiện cười khẩy: "Thôi thì giúp nhóc con lần này".

Trên đường về nhà, Tần Hiện liên hệ với bạn học cũ đang làm việc trong cục. Bắt người chỉ là chuyện cỏn con, Tần Hiện hẹn người ta một bữa cơm, đây cách trả ân tình tốt nhất.

Khâu Dương lo sợ: "Anh Hiện, anh muốn bắt họ ư?".

Lưu manh bị bắt nhốt cũng được có vài ngày lại thả ra, Khâu Dương thấy nếu vì chuyện này mà Tần Hiện phải mời người ta ăn cơm thì phiền anh lắm.

Tần Hiện giật giật nhúm tóc mềm mại của Khâu Dương: "Em không cần quan tâm tới việc này, đứa trẻ như em phải biết nghe lời, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, những chuyện khác để anh trai xử lí".

Vì thế sự tôn kính mà Khâu Dương dành cho Tần Hiện ngày càng tăng, cậu tạm thời ở nhà Tần Hiện, tâm trạng căng thẳng cũng từ từ thoải mái đi.

Khâu Dương đã không tắm rửa suốt mấy ngày do bị thương. Cậu vốn là nhóc ăn mày chú ý vấn đề vệ sinh, mọi khi nhiều nhất là hai ba ngày tắm một lần, huống chi cậu đang ở nhà Tần Hiện, mỗi hốc hẻm trong nhà đều được dọn sạch không có lấy một hạt bụi, cậu mà không tắm thì sợ sẽ làm dơ nhà.

Vì vậy Khâu Dương tìm một bộ quần áo, cậu ngập ngừng mở cửa phòng tắm tầng dưới, mở nước ấm chuẩn bị tắm rửa.

Giờ cậu đang ở nhờ dưới hiên nhà người ta, do vậy Khâu Dương không dám khóa cửa. Phòng cậu ở và cả khi vào phòng tắm chỉ đóng chứ không khóa cửa. Vì vậy, lúc Tần Hiện xuống lầu uống nước xong, định giải quyết vấn đề sinh lí thì thấy Khâu Dương đang quay lưng về phía anh cởϊ qυầи áo một cách khó khăn, quần bị kéo xuống một nửa lộ ra cặp mông, động tác gian nan vô hạn.

Anh vỗ một cái lên cặp mông trắng bóc, cười nói: "Để anh trai hầu hạ em".

Khâu Dương chẳng còn lòng dạ gì mà vui đùa, cậu bị dọa muốn hồn phi phách tán luôn rồi.