Nhóc Ăn Mày

Chương 16: Rất xấu hổ

Hơi thở đầy mùi cồn của Tần Hiện làm Khâu Dương mất tỉnh táo, biến từ nhóc ngốc thành kẻ ngu si. Từ đầu tới từng ngón chân cậu nóng như muốn sục sôi, nhất là lỗ tai bị Tần Hiện ngậm, mυ'ŧ mát đùa giỡn, da tai mỏng manh nóng thành màu đỏ tươi xinh đẹp, xấu hổ vô cùng.

Khâu Dương xấu hổ cừng đờ cả người, cố sức tách đôi tay Tần Hiện đang khoác lên vai cậu. Đôi mắt tròn vo đen bóng bị phủ một tầng sương mù, yếu hầu tinh tế trượt lên xuống, tiếng ngâm khe khẽ như thú con thoát ra từ miệng cậu.

Tiếng kêu ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Hiện, anh cắn ngay vào lỗ tai cậu, hàm răng cọ vào phần thịt mềm. Khâu Dương mất hồn mất vía, không biết lấy sức ở đâu ra, cậu đỡ Tần Hiện lên giường, sau đó lại yếu ớt như tôm tép đun sôi, thất tha thất thểu ra khỏi phòng ngủ. Cậu rụt người ngồi trên thảm thở hào hển.

Tiểu Hôi đặt hai chiếc vuốt lên đầu gối cậu, Khâu Dương ngây ngốc đối mặt với nó, cậu bĩu môi, hoang mang nói: "Làm sao bây giờ phải làm sao đây, anh Hiện, anh ấy, anh...".

Chưa kịp nói hết chữ "anh ấy", Khâu Dương bị run sợ bởi bóng người đang phủ xuống, Tần Hiện đứng trước mặt cậu, trong đôi mắt anh là thứ cảm xúc mà cậu không hiểu.

"A----------".

Khâu Dương hét lên, vì Tần Hiện ôm cậu lên, áp vào bức tường. Cái mũi đầy hơi thở nóng rực đang dán lên cổ cậu mà ngửi, Khâu Dương hơi nhúc nhích, lập tức bị Tần Hiện áp chế mạnh mẽ, mạnh đến mức làm đau vết thương của cậu.

"Sao lại có mùi thuốc hử?" - Tần Hiện mơ màng hỏi, Khâu Dương vừa đau vừa sợ, cậu chưa kịp thốt lên tiếng nào thì cơ thể bên trên cậu chợt thúc mạnh xuống.

Khâu Dương: "..."

Tiểu Hôi nôn nóng chạy xung quanh, nó cắn quần Tần Hiện để kéo anh ra.

Tần Hiện bị chú chó kéo nên đứng không vững, thừa lúc anh thả lỏng, Khâu Dương giãy giụa liên hồi, cậu ôm chú chó đất vào lòng, mở cửa chạy vèo đi, còn không kịp cầm theo cặp sách.

Tần Hiện lảo đảo vịn vào tường, sau đó bước lại ghế sô pha, ngã mình xuống ngủ say sưa.

Khâu Dương chạy khỏi nhà, lòng vòng dưới lầu, cậu sốt ruột làm Tiểu Hôi cũng nóng nảy theo, tiếng sủa của nó thu hút sự chú ý của người dân xung quanh.

"Tiểu Hôi ngoan, ngoan nào, đừng sủa nữa".

Khâu Dương chạy gấp rút, giờ cậu vừa thở dốc vừa vỗ về chó đất, đôi mày thanh tú cau lại tạo thành vết mờ.

Sau khi chú chó đất im lặng trở lại, cậu bắt đầu thấy mông lung. Cậu thật sự rất khó xử, đi không được, không đi lại càng không xong. Tần Hiện say rượu dọa cậu sợ hãi, tay chân cậu vẫn còn cảm giác khi bị anh giam cầm, ấn chặt lên tường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khâu Dương đầy vẻ buồn khổ, cậu đi nhanh quá, quên cầm cặp theo, nhưng tất cả đồ đạc của cậu đều đặt trong đấy, bây giờ cậu chỉ có nước ngồi ngoài đường ăn không khí.

"Tiểu Hôi, em nói xem anh phải làm cái gì bây giờ?".

Khâu Dương sợ lắm, cậu vẫn còn nhớ rõ biểu cảm, sức lực của anh khi hung hăng thúc người vào cậu. Nếu cậu không tốn đi, có lẽ quần đã bị xé nát, rồi sẽ bị chọc đít.

Khâu Dương nghĩ lung tung một hồi, chợt thấy mình lo xa quá. Cậu chỉ là tên ăn mày thôi mà, người ta tránh cậu còn không kịp, chỉ có Tần Hiện ba lần bốn lượt cứu giúp cậu, anh cho cậu rất nhiều đồ, thậm chí ra mặt cho cậu khi cậu bị đánh.

Tuy mới biết Tần Hiện một thời gian ngắn ngủ, nhưng những ý tốt anh dành cho cậu nhiều hơn tất cả những gì cậu nhận được trước đây. Dù Tần Hiện thật sự muốn làm gì đó, Khâu Dương vẫn nghĩ mình không nên từ chối.

Khâu Dương chuẩn bị tâm lí cho mình: "Tiểu Hôi, bọn mình trở lại đi..."

Cậu đứng lên vội vàng, vết thương căng ra làm cậu đau nghiến răng, cậu chợt nhớ gì đấy, lầm bầm: "Về lấy cặp".

Khâu Dương nghĩ rất đơn giản, về lấy cặp xong rồi đi liền. Cậu đã làm phiền Tần Hiện lắm rồi, nếu còn chiếm nhà người ta, ăn chùa uống chùa thì cậu còn chẳng bằng người ăn xin ngồi xổm ven đường.

"Nhóc con là ai đây, sao bác chưa thấy bao giờ?".

Bác bảo vệ đi tuần tra thấy có người ngồi xổm bên đường, tay chân bị băng bó, trông lạ mặt bèn lại hỏi thăm.

Khâu Dương ôm chặt Tiểu Hôi, thấy rõ người tới, đôi mắt cậu sáng ngời: "Bác bảo vệ ạ".

Bác bảo vệ nghe giọng cậu, rồi nhìn chú chó Tiểu Hôi, vài giây sau bác mới ngộ ra, tỏ vẻ hứng thú: "Lại là cậu nhóc đấy à, đứng lên bác nhìn cái nào, sao trông trắng trẻo quá vậy".

Khâu Dương trông xinh xắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, dễ làm người lớn yêu thích.

"Sao trên người có nhiều vết thương thế kia, bị ai đánh đấy à?!".

Lời thăm hỏi của bác đã sưởi ấm trái tim Khâu Dương, cậu nhếch nhẹ môi cười: "Không có gì, không sao đâu ạ, cháu đã đi khám bác sĩ rồi".

Bác bảo vệ thấy quần áo Khâu Dương mới tinh, tuy rằng không vừa người nhưng cũng sạch sẽ hơn nhóc ăn mày mọi khi.

Bác cười ha hả hỏi cậu: "Nhóc là con nhà ai đấy, bị thương thì về nhà nghỉ ngơi đi".

Khâu Dương chẳng phải con nhà ai cả, chỉ là tên ăn mày bẩn thỉu ven đường.

Cậu hít mũi, rầu rầu nói: "Bác ơi, cháu đi lên trước ạ".

Khâu Dương không có chìa khóa, Tần Hiện trong nhà có lẽ đã ngủ rồi. Cậu không gõ cửa, chỉ ôm Tiểu Hôi ngồi xổm đợi ngoài cửa, khi chân đã tê rần thì lót dép xuống mông tiếp tục ngồi.

Khâu Dương chờ suốt một đêm, hóa thành cục đá ngoài cửa.

Sáng sớm hôm sau Tần Hiện mở cửa nhà, nhóc con đang co mình, không còn cửa để dựa nên ngã xuống ngay cạnh chân anh, Tiểu Hôi run rẩy xù lông, sủa Tần Hiện một tiếng.

"Khâu Dương?".

Tần Hiện chỉ nhớ hôm qua anh say rượu, không hề nhớ mình đã làm gì với Khâu Dương. Anh ôm Khâu Dương đang mơ màng đặt lên ghế sô pha: "Sao lại chạy ra ngoài cửa ngủ?".

Nhìn có vẻ cậu đã trông cửa rất nghiêm túc, anh không biết nên tức giận hay cười cậu ngốc nữa: "Cũng không biết gõ cửa gọi anh nhóc à?".

Tay chân lộ ra ngoài lạnh toát, Tần Hiện kéo chăn lông đắp cho cậu, sờ đầu cậu, thấy không nóng mới thôi.

Khâu Dương cúi đầu, dù Tần Hiện "trách mắng" gì cậu cũng nhận lỗi: "Em xin lỗi".

Thái độ mặc kệ người ta nắn bóp của Khâu Dương khiến Tần Hiện rất giận, anh không nói chuyện với Khâu Dương nữa, nhưng mà cũng thấy đau lòng, con người chỉ khi trải qua vô số lần thất vọng mới có thể co mình lại đến mức này.

"Đúng là đứa nhóc vừa hư vừa đần, so đo với nhóc chỉ làm anh mất phong độ thôi, lại đây ăn sáng nè".

Tần Hiện lấy bánh mì và sữa tươi từ tủ lạnh, hai người ăn xong, anh bảo Khâu Dương ngồi lên sô pha cho anh kiểm tra vết thương. Một đêm không gặp, nhóc con cứ ngượng ngùng xoắn xuýt, Tần Hiện lại gần lỗ tai cậu, hơi thở nóng ấm phun lên vành tai mỏng mềm mềm, nơi đó mau chóng đỏ lên.

Tần Hiện bóp nhẹ vành tai của Khâu Dương, thấy nhóc con run cả người, anh cười trêu: "Thẹn thùng hử?".

Khâu Dương lí nhí một tiếng: "Nhột...".

"Ừm" - Âm mũi thoát ra, Tần Hiện cố ý hỏi rõ - "Chỗ nhào nhột?".

Trước mặt là l*иg ngực tràn đầy hương vị nam tính, Khâu Dương choáng váng, trả lời thành thật đúng trọng tâm: "Lỗ tai nhột ạ".

Người trung thực thường bị ăn hϊếp, nhưng không thể ăn hϊếp dữ quá được. Tần Hiện biết đủ thì dừng, kiểm tra xong anh sẽ thả cậu ra ngay, anh nhìn chằm chằm vào lỗ tai mỏng manh đo đỏ, tự dưng hỏi thêm một câu như bị quỷ nhập: "Có phải hôm qua anh uống say dọa nhóc sợ bỏ chạy không?".

Khâu Dương vội vàng đáp không phải, trong lòng lại như bị nước sôi tạt vào, lập tức cả cổ và mặt đều đỏ bừng. Ngay lúc này, cậu đã hạ quyết tâm không thể ở nhà Tần Hiện mãi được.

Nghĩ đến việc cậu phải đi, cậu không thể gặp mặt hay tiếp xúc với người đối xử tốt với cậu, dường như có cục đá mắc ngang trong ngực.

Cậu mở to đôi mắt như người mất hồn: "Cảm ơn anh, anh Hiện".

Tiếng cảm ơn chứa đựng nỗi niềm sinh ly tử biệt, nhưng Tần Hiện đâu hiểu tâm tư bộn bề của Khâu Dương, anh túm mấy nhúm tóc của cậu, dắt tới bàn ăn. (Châm: ủa ăn rồi mà)

"Hôm nay anh bận khá nhiều việc, nhóc cứ nghỉ ngơi trong phòng đi nhé".

Khâu Dương đồng ý, ngoan hiền như thỏ. Trước khi ra cửa, Tần Hiện cho cậu chìa khóa dự phòng, hoàn toàn không ngờ thỏ ngoan lại bỏ chạy.

Đúng vậy, Khâu Dương bỏ chạy mất rồi.

Tối đó, Tần Hiện mang nhiều món ăn về nhà, cả nhà tĩnh lặng, không thấy bóng dáng cái cặp rách nữa, chó đất cũng không, cậu chủ của hai thứ này vốn phải ngoan ngoãn ở nhà đợi anh cũng không thấy đâu.

Khâu Dương bỏ chạy rồi!