Chung Tình

Chương 27: Sương Mù (3)

Editor: Dẹo

Dẹo said: Đáng ra hôm qua có chương rồi, mà do tội ngu và vì ông trời hại nên phải edit lại....

Sau khi trưởng thành, Tần Vân rất ít khi mơ thấy những chuyện trước kia, tuy vậy, lâu lâu cậu vẫn sẽ nhớ về mẹ nuôi Beste, nhớ về những ngày được vui đùa trên bãi cỏ, nhớ về mùa xuân ngát xanh và mùa đông phủ đầy tuyết.

Beste vẫn cái bộ dạng lười biếng ấy, vẫn mái tóc trắng rối bù ấy. Bà thích cưỡi ngựa, nhưng bà lại không muốn tốn sức đi chăm nó, thật trùng hợp điều này lại hoàn toàn tương phản với Tần Vân, cậu vĩnh viễn sẽ không cưỡi loại sinh vật "lỗi thời" này, nhưng cậu sẽ ngày ngày chịu khó chạy đi cho nó ăn.

Cậu và Beste không hề có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn luôn yêu thương lẫn nhau, giống hệt một cặp mẹ con chân chính.

Mà lần cãi vã đầu tiên và cũng là lần duy nhất, là khi Tần Vân nhất quyết đòi nhập ngũ.

Hai mẹ con cậu đã chiến tranh lạnh hồi lâu, thẳng đến giờ Beste vẫn còn chưa chịu tha thứ cho cậu.

Thẩm Trác Phàm ngồi bên cạnh giường bệnh, gật gà gật gù ngủ, đến lúc chợt bừng tỉnh mới phát hiện Tần Vân đang nhìn y ngủ nãy giờ.

"Mày tỉnh rồi hả?" Thẩm Trác Phàm vội vàng nhích lại gần cậu: "Thấy sao rồi, có đau đâu không?"

Tần Vân giật giật cổ: "Không có cảm giác... Mày đến lúc nào vậy?"

Thẩm Trác Phàm thở dài: "Tao ở đây ba ngày rồi, lúc mày vừa về đến đế đô đã hôn mê luôn tới giờ..." Y không đồng tình nói: "Mày dại dột lắm rồi đấy nhé, ngốn lắm thuốc như vậy, không sợ chết không nhắm mắt sao."

"Lúc ấy tao làm gì còn thời gian đâu mà để ý." Tần Vân uống một ngụm nước: "Đâu còn sự lựa chọn nào nữa... Phải liều thử một phen thôi... Mày lúc trước cũng có khác gì tao?"

Thẩm Trác Phàm chán nản: "Có giống đâu mà so cái gì mà so?!"

Lần này, Tần Vân ngược lại không cãi nữa, cậu mân mê vành ly không nói tiếng nào, ánh mắt chăm chú nhìn tin tức trên TV.

Bản tin thời sự phát sóng tình hình chiến đấu với ETA Star, hai phe giằng co, ngay cả Mặc Xá Lý cũng phải bất đắc dĩ chạy lên tiền tuyết tọa trấn, đế quốc chưa từng bị bức đến chật vật như vậy, giới truyền thông nay lại thừa cơ chỉ trích phê bình hành động "bồng bột" lần này của hoàng đế...

"Toàn ba lời khoác lác sáo rỗng." Thẩm Trác Phàm bực bội tắt TV: "Nội Các biết khống chế dư luận thế này coi như cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng chỉ giỏi làm trò mèo thôi."

Tần Vân nhìn y, bất đắc dĩ nói: "Tao còn chưa ho he câu nào... Mày đã xù lông chi vậy?"

Thẩm Trác Phàm bày ra bộ mặt thúi như cớt, y vĩnh viễn không đội trời chung với bọn phe Nội Các, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt muốn cầm dép phang cho mụ Berlin kia vài tát.

"Mày về sau liệu hồn né né con mụ Thủ Tướng ấy xa xa ra." Thẩm Trác Phàm tức giận nói: "Bằng không chết lúc nào mày cũng không biết đâu."

"..." Tần Vân: "Tao thấy tao không đυ.ng đến..."

Thẩm Trác Phàm: "Mày không gây với bả, không có nghĩa là bả sẽ không sinh sự với mày." Y nghiêm túc nói: "Lần này mày và bệ hạ xảy ra chuyện, phe Nội Các đã tìm chúng ta gây không ít chuyện, Tristana đã thay mày chắn gió rồi đó."

Tần Vân nhíu nhíu mày: "Nhưng mà tao đã sớm không còn năng lực hướng đạo nữa rồi..."

Thẩm Trác Phàm cười lạnh: "Đúng, bởi vì giờ mày đã vô dụng, mới càng thuận tiện cho bọn chúng làm thịt mày hơn đấy."

===========================

Tristana mang theo bánh kem tự làm đến thăm bệnh, Tần Vân trợn mắt há hốc mồm OAO nhìn đĩa bánh kem "hình thù đặc sắc" trên bàn, Thẩm Trác Phàm nhịn không được phun tào: "Thôi nha má... Bà đến thăm bệnh hay đến độc chết nó vậy."

"..." Tristana bóp cổ y lắc lắc, gào lên: "Làm cho mà ăn là may lắm rồi nhé! Liệu hồn mà nuốt hết cho bà!!"

Tần Vân: "..."

Thẩm Trác Phàm pha trà, hai người vừa uống trà vừa giải quyết cái bánh kem, Tristana vắt chân lên giường bệnh, ghét bỏ nói: "Đấy, đã chết đâu mà cứ la làng... Thấy thế nào?"

Thẩm Trác Phàm liếʍ liếʍ đầu ngón tay: "Quá ngọt..."

Tristana bắt đầu xắn áo.

Tần Vân vội vàng bổ xung, cứu vớt thằng bạn sắp nhừ đòn: "Ngọt xốp, ngon miệng! Ăn ngon, thật!"

Nữ tướng quân lúc này mới vừa lòng hừ một tiếng. Cô nhìn Tần Vân, ý vị sâu xa nói: "Miệng thực ngọt nha, chẳng trách bệ hạ lại thích cậu đến vậy."

"..." Tần Vân muốn nói, chiêu này đặt lên người Mặc Xá Lý chả được bao nhiêu tác dụng có được không vậy...

"Nhưng thực đáng tiếc..." Tristana thu hồi ý cười: "Cậu lại quá tốt tính... Tôi đã tra qua các chiến tích của cậu, năng lực trác tuyệt, thích hành động một mình. Ở G tinh, chỗ thiếu tướng Albers, khai thông cho gần hơn trăm tên lính gác, sau đó lại to gan dám đơn độc đấu với một tên hướng đạo cao cấp... May mắn lúc đó bệ hạ tình cờ cứu được cậu."

Bị lãnh đạo nói thẳng thừng như vậy, dù da mặt Tần Vân dày đến đâu cũng phải xấu hổ. Cậu rất muốn biện bạch chút gì đó cho bản thân, nhưng lần này bị Lam Chỉ lừa cho một vố là sự thật, không thể chối cãi.

Nói cho cùng, cậu vẫn luôn quá chủ quan, thường hay quên bản thân chỉ là một hướng đạo cấp thấp mà thôi.

"Ở một mức độ nhất định nào đó, hướng đạo đẳng cấp cao hơn có khả năng chữa trị thần kinh não cho một hướng đạo cấp thấp hơn." Tristana nhắm chặt mắt, cô tiếc nuối thở dài: "Tôi đã thử qua mấy bận, nhưng đều không khả quan."

Thẩm Trác Phàm nhíu mày: "Ý của cô là, cấp bậc thực sự của Tần Vân có thể còn cao hơn 2S?"

"Tôi không biết." Tristana thản nhiên nói: "Nhưng cậu có thể tự tay gϊếŧ chết một hướng đạo cấp 3S, lại còn là người duy nhất có thể khai thông ý thức vân của bệ hạ, kể cả khi cậu không có tinh thần hệ... Cũng không thể nào là cấp thấp được."

"Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn rồi..." Tần Vân cười khổ nói, cậu chỉ chỉ lên trán mình: "Tôi bây giờ cả cấp thấp cũng không bằng."

Tristana cười cười: "Ai cũng đều có lúc phạm sai lầm." Cô nhìn về phía Thẩm Trác Phàm: "Ngay cả khi người kia không chịu tha thứ cho cậu, nhưng đôi lúc, cậu cũng phải tự tha thứ cho bản thân."

Thẩm Trác Phàm khụ một tiếng, y quyết định giả ngu, bắt chéo tay ngang ngực, nghiêm túc hỏi: "Vậy giờ tính sao đây? Nội Các sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chuyện này, đợi đến lúc đó ai sẽ bảo vệ cho cậu ấy đây?"

Tristana thở dài nói: "Cái này còn phải tùy thuộc vào bệ hạ." Cô ủ dột nói tiếp: "Tình hình hiện tại rất bất lợi với chúng ta. Một mình tôi sắp chống không nổi nữa rồi, bệ hạ lại không có ở đây. Nội Các đang âm mưu tước quyền của hoàng thất, còn về phần Lâm Đống Lương... Y thực vất vả mới xin được ra chiến trường, nhưng xem ra vẫn phải tạm thời bị tách khỏi Skate."

Tần Vân: "Skate tướng quân xảy ra chuyện gì?"

Tristana cũng không muốn giấu diếm, cô bình tĩnh nói: "Vì để bảo vệ cậu, Skate đã đứng ra gánh tội danh phá hủy hiệp ước hòa bình giữa hai phe, nghe nói đêm nay sẽ bị Nội Các áp giải đi, tiến hành thẩm tra."

====================

Trên lưng Skate xuất hiện rất nhiều vết thương, Lâm Đống Lương ngồi sau lưng hắn, thật cẩn thận xử lý vết thương.

Cá sấu vương an tĩnh nằm úp sấp trong góc, gấu mèo nhỏ Nguyên Bảo oa trong lòng nó, ôm đuôi cá sấu, ngủ.

Skate đột nhiên co rút cánh mũi, hắn híp mắt nhìn về phía hướng đạo của mình: "Hương vị của em, hình như... Em muốn câu dẫn anh?"

Không ai quen thuộc với giao động tin tức tố của Skate hơn Lâm Đống Lương, y cũng không phủ nhận, nhẫn nại cảm thụ, khó được một lần chủ động hôn lên môi đối phương, Skate vươn tay đè ót Lâm Đống Lương, không đẩy ra, nhưng cũng không có nghênh hợp.

Quốc vụ khanh đại nhân chán nản hỏi: "...Anh không muốn dấu hiệu em?"

"Đừng có đùa." Skate liếc mắt xem thường, hắn vuốt ve cần cổ y: "Anh ngay cả lúc đánh giặc, nằm mơ, đi tiểu tùy thời đều muốn thao chết em."

Lâm Đống Lương đỏ mặt lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy tại sao..."

Skate giận dữ nói: "Nhưng hiện tại không được." Hắn nhẹ nhàng trạc trạc trán hướng đạo: "Nội Các rất nhanh sẽ tới đây, chút xíu thời gian này làm sao đủ để anh đây làm em."

Lâm Đống Lương mím môi, y đương nhiên biết rõ vì sao Skate lại không muốn dấu hiệu y, đây cũng là nguyên do vì sao y nhất quyết muốn dấu hiệu cùng hắn.

Ai cũng không muốn vạch trần đối phương, rồi lại dùng phương thức giống hệt nhau để bảo hộ đối phương.

Bên ngoài vang lên tiếng cảnh báo nhắc nhở y còn chưa xử lý xong vết thương cho Skate, Lâm Đống Lương xị mặt nhìn kẻ mới xộc vào.

Hướng đạo cao cấp 3S, giáo sư Quinta của học viện Averio, ông ta đã từng là thầy của Lâm Đống Lương, song cuối cùng lại đứng ở phe đối địch với học trò của mình.

Ông ta ra lệnh cho 3 tên hướng đạo bao vây Lâm Đống Lương, cá sấu vương nóng nảy đập đập đuôi, nó mở to mắt trừng trừng nhìn "duy độ giam lung" vừa mới xuất hiện.

"Vậy là không hợp quy củ đâu, lão sư à." Lâm Đống Lương sắc mặt tái nhợt, Nguyên Bảo xù lông, y chịu đựng cảm giác áp bách khi bị 3 tên hướng đạo áp chế: "Quân hàm của Skate vẫn chưa bị bệ hạ tước bỏ, các người không có quyền làm vậy với tinh thần hệ của hắn!"

"Duy độ giam lung" là l*иg giam chuyên dụng để giam tinh thần hệ của lính gác hoặc hướng đạo, nó sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng từ việc tra tấn đối với tinh thần hệ, nên thứ này chỉ được phép áp dụng cho phạm nhân sắp bị tử hình hoặc phạm vào trọng tội.

Quinta trầm tĩnh lạnh nhạt như cũ, ông lẳng lặng nhìn Lâm Đống Lương: "Nội Các có quyền làm vậy với tội đồ đã phá hủy hiệp ước hòa bình giữa hai liên minh." Ông ta phất phất tay, ý bảo người bên cạnh tiến lên áp giải Skate.

Lâm Đống Lương nắm chặt nắm tay, sắc mặt y trầm xuống, ba người nguyên bản còn bao vây y theo bản năng lùi về sau. Quinta nhíu mày, ông ta mới vừa giơ tay lên đã bị Skate giữ lại.

"Lâm Đống Lương." Skate bước lên trước vài bước, cọ cọ lên mặt hướng đạo của mình: "Bình tĩnh lại... Anh sẽ không sao mà..."

Lâm Đống Lương thở dốc, ánh mắt y trở nên thâm sâu, mãi lúc lâu sau sắc nâu trong mắt y mới chậm rãi rút bớt.

Skate hôn hôn lên môi y, Lâm Đống Lương trơ mắt nhìn tinh thần hệ của hắn tự bước vào "duy độ giam lung", do kích thước nó quá lớn, cá sấu chỉ có thể ủy khuất co thân mình lại, cái đầu bự dán lên mặt kính trong suốt.

Quinta tự mình còng tay Skate lại, ông ta nhìn thoáng qua học trò cũ khi xưa mình từng rất tâm đắc lần cuối.

Lâm Đống Lương nhìn chằm chằm còng tay trên cổ tay Skate.

Mà bên kia, gấu mèo nhỏ cố gắng đứng thẳng bằng hai chân sau be bé, vươn móng vuốt, dùng sức ôm lấy "duy độ giam lung", tai chú nhóc cụp xuống, cách lớp thủy tinh liếʍ liếʍ lên trán cá sấu vương.