Chung Tình

Chương 26: Sương mù (2)

Editor: Dẹo

Mặc Xá Lý che chở đầu Tần Vân, chờ đến khi quá trình cất cánh hết xóc nảy mới chịu buông lỏng.

"Tần Vân?" Hắn áp bàn tay lên trán ướt đẫm của đối phương, tròng mắt vị hướng đạo đã biến thành màu kim sắc thuần túy, đồng tử không có tiêu cự nhìn vào không trung.

"Chris!" Mặc Xá Lý hô to, hắn đem Tần Vân ôm vào trong ngực, đề cao âm lượng lại rống thêm lần nữa: "Chris!"

Tiếng rầm rầm truyền đến từ khoang điều khiển, Chris hoang mang rối loạn chạy tới, hét lên: "Tui, tui là lần đầu tiên điều khiển phi thuyền đó! Hộ chiếu tui hết hạn hết trơn rồi..." Cậu chàng nhìn thấy Tần Vân thì giật mình, sau đó lại kinh hô: "Trời ạ (Chời đυ.)! Cậu ấy rốt cuộc đã dùng hết bao nhiêu ống kích phát tề vậy?!"

Mặc Xá Lý xị mặt không nói lời nào, hắn nhìn Chris lấy ra mấy thiết bị đo lường, động tác thuần thục bắt đầu kiểm tra.

"Em ấy thế nào?" Hoàng đế có chút khẩn trương hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"

Chris kỳ quái nhìn hắn: "Cậu ấy không phải hướng đạo của anh sao... Tình huống thế nào anh phải là người rõ nhất chứ?"

Mặc Xá Lý đương nhiên không muốn thừa nhận hắn còn chưa có cùng Tần Vân làm đến bước dấu hiệu cuối cùng, chỉ có thể làm bộ mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Chris bĩu môi, nhỏ giọng oán giận nói: "Tính tình quá tệ... Bình thường chắc hướng đạo nhà anh phải cưng anh dữ lắm."

Mặc Xá Lý: "..."

Tần Vân vừa khôi phục chút ý thức liền thấy Chris đang bắt lấy cổ tay cậu loay hoay gì đó. Vị nghiên cứu viên trẻ tuổi cũng cảm nhận được người nọ giãy dụa yếu ớt.

"A... Tui không phải người xấu đâu." Chris vội vàng giơ hai tay lên, cậu yếu ớt bổ sung thêm: "Được rồi, tuy từng lầm đường lạc lối, chui lộn ổ sói... Nhưng giờ tui đã cải tà quy chính, biết quay đầu là bờ rồi nghen!"

Tần Vân trầm tĩnh lại, phát hiện mình đang tựa lên người Mặc Xá Lý, lính gác cúi đầu, không nói hai lời bắt lấy cằm cậu hôn lên.

"Khụ..." Chris xấu hổ, cậu chàng dời tầm mắt bắt đầu ngồi huýt sáo.

Mặt Tần Vân đỏ lên, Mặc Xá Lý ngược lại hôn thực nghiêm túc, hồi lâu sau mới tách ra, cau mày nói: "Sao có tin tức tố lại không có tác dụng?"

Chris rốt cục có được cơ hội bu lại: "Không thể nào..." Ánh mắt cậu dừng trên cổ Tần Vân: "Đây là cái gì?"

"..." Tần Vân vươn tay muốn che đi lỗ kim đó, hàm hồ nói: "Không có gì... Tôi chỉ bị đánh thuốc ức chế thôi..."

Chris vẻ mặt ác liệt nhảy dựng, cậu không nói gì, cũng không nghe Tần Vân giải thích, cố chấp đem máu mới trích được cẩn thận bỏ vào ống nghiệm, sau đó lại ngồi kiểm tra thành phần trong máu.

Mặc Xá Lý đen mặt hỏi: "Bọn chúng rốt cuộc đã tiêm cái gì cho em?"

"... Không có gì đâu." Tần Vân mệt mỏi nói, cậu làm bộ nhìn chung quanh một vòng, thay đổi đề tài hỏi: "Trọng Diễm đâu?"

Sau đó, cậu liền bắt gặp biểu tình vị hoàng đế trong nháy mắt biến "tốt đến không thể tốt hơn được nữa".

Mặc Xá Lý trầm mặc hồi lâu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vân, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Nó nằm ngay cạnh chân em, vậy mà em lại không nhìn thấy?"

=====================

Cùng lúc đó, tiếng báo động đỏ bén nhọn vang lên...

Lâm Đống Lương thu được thư tuyên chiến từ ETA Star khi còn đang bị mâu thuẫn phía Nội Các và quân bộ hại cho sứt đầu mẻ trán. Y nhìn chiến lệnh được phát tới sắc mặt lập tức liền thay đổi, đối phương lấy cớ là "Lãnh thổ bị xâm phạm". Bên đó gửi đến cảnh Tần Vân mặc bộ quân phục, trên ngực còn có huy chương đế quốc, hình ảnh lại thay đổi, hiện lên một tên hướng đạo bị hủy thần kinh trung ương (chết não), cùng với tư liệu khám nghiệm tỉ mỉ và hồ sơ chứng minh rằng đối phương là hướng đạo cao cấp 3S.

Berlin dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi phía đối diện, ánh mắt bà ta khinh miệt nhìn Skate: "Lính dưới trướng tướng quân quả nhiên không hề tầm thường. Nếu ta nhớ không lầm, cậu ta là một tên hướng đạo cấp thấp?"

Lâm Đống Lương thầm hít sâu một hơi, hắn không thể để lộ quan hệ của Tần Vân và Mặc Xá Lý nhưng vì muốn giải quyết con mụ bà bà này, không còn cách nào khác, hắn đành gánh hết trách nhiệm: "Là ta..."

"Là ta phái cậu ta đi." Skate mỉm cười nói, hắn thật sâu nhìn thoáng qua Lâm Đống Lương, ánh mắt ôn nhu: "Ta hoài nghi ETA Star có gen thần cấp, cho nên đã điều cậu ta đi điều tra."

Berlin nhíu mày, bà ta nở nụ cười, vươn tay nghịch nghịch tóc: "Phá hủy hiệp ước hòa bình chính là trọng tội đó nha tướng quân, ngài không nghĩ đến hậu quả sao?"

Skate không trả lời, hắn đứng lên, tháo xuống huân chương trên vai nhẹ nhàng bỏ lên bàn Lâm Đống Lương, nghiêng đầu nhìn Berlin nói: "Ta sẽ tiếp nhận tuyên chiến của ETA Star... Bất luận kết quả ra sao, cứ vậy đi."

=======================

Mặc Xá Lý đứng tại khoang điều khiển trầm mặc nhìn Lâm Đống Lương thông qua ảnh ảo 3D, vẻ mặt y không còn ôn nhu, ánh mắt lãnh khốc băng hàn, trước ngực đeo huân chương của Skate.

"Quân đội bị Nội Các thừa cơ đoạt mất phân nửa binh quyền... ETA Star lại thỉnh cầu Olympus tăng viện binh, số lượng hướng đạo và lính gác bên đó gấp 3 lần chúng ta."

"Skate đã đến tiền tuyến, thần cũng sẽ theo, phụ tá tướng quân."

"Tristana Rian tướng quân sẽ toàn lực chế trụ phía Nội Các, chờ ngài cùng Tần hướng đạo bình an trở về."

"Về phần binh lực cũng đã hướng phía công tước Garcia xin hỗ trợ... Nhưng đến nay vẫn chưa nhận được hồi âm." Lâm Đống Lương cúi đầu, y vươn tay áp lên huân chương trước ngực: "Bệ hạ, thần còn có một thỉnh cầu cá nhân nho nhỏ với ngài."

Y mỉm cười nhìn Mặc Xá Lý phía bên kia màn hình: "Cũng sắp đến lúc chúng thần phải liều chết trên chiến trường. Nếu bất hạnh, xin ngài hãy hợp táng cho thần và Skate tướng quân."

"Thần tin, rồi sẽ có một ngày, công bằng sẽ đánh vỡ được cái gông xiềng này." Lâm Đống Lương cung kính khom người: "Thần cũng tin có một ngày, ngài sẽ thu phục được Olympus."

Chris đứng một bên cẩn thận quan sát sắc mặt Mặc Xá Lý, qua hồi lâu, cậu rốt cục vẫn nhịn không được do dự hỏi: "Sau nửa giờ nữa... Cậu ấy sẽ triệt để mất đi năng lực của một hướng đạo... Anh không lại thăm cậu ấy chút sao?"

Mặc Xá Lý không trả lời, hắn xoay người đi ra khỏi khoang, để lại Chris đang gãi gãi tóc phía sau, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.

======================

Phi thuyền cũng không có phòng nghỉ, Tần Vân an tĩnh ngủ trên mớ đồ của Mặc Xá Lý, Trọng Diễm đem cậu bọc bên trong. Mặc Xá Lý lại gần, bắt gặp con Răng sún lấp lánh treo ngay cổ nó đang nằm trong tay hướng đạo nhà mình.

(Dẹo said: Nếu mẹ nào quên, con Răng sún bằng kim cương hột xoàng này là do tần vân làm cho con rồng béo này vào mấy chương đầu ấy :">)

Một đầu trang sức bị Tần Vân nắm trong tay, cậu giờ đã không còn thấy được con rồng béo ấy nữa rồi, chỉ có thể dùng mấy thứ này để xác định vị trí của Trọng Diễm.

Chris quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp, sắc mặt Mặc Xá Lý lại bình tĩnh lạ thường.

Hắn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng cạy mở tay Tần Vân, đem người ôm vào trong ngực.

Tần Vân tỉnh lại.

"Sao vậy?" Sắp mất đi năng lực hướng đạo, nhưng Tần Vân ít nhiều vẫn có thể phát hiện Mặc Xá Lý có vấn đề: "Phía hoàng thất xảy ra chuyện gì sao?"

Mặc Xá Lý nắm chặt tay đối phương, hắn vuốt ve cổ tay bị băng lại của Tần Vân: "Không có việc gì, em cứ ngủ tiếp đi."

"Ngủ không được..." Tần Vân nói thầm, cậu điều chỉnh lại tư thế, tìm cho mình một vị trí thoải mái oa trong ngực hoàng đế bệ hạ.

Mặc Xá Lý nhìn ra ngoài cửa sổ, phi thuyền vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi ETA Star, nhìn những đám mây trôi nổi ám màu nắng.

"Còn bao lâu nữa?" Tần Vân đột nhiên hỏi: "Năng lực của em ấy?"

Mặc Xá Lý không nói lời nào, sau một hồi hắn chịu "mới hỏi một đằng, trả lời một nẻo" đáp: "Là lỗi của ta, ETA Star căn bản không hề có cái gì gọi là thần cấp gien cả, chúng ta đã mắc bẫy của Olympus."

"A..." Tần Vân ngẩn người, cậu không ngờ Mặc Xá Lý sẽ nhắc đến việc này, chỉ có thể ra vẻ thoải mái nói: "Hên là chúng ta vẫn chưa làm đến bước dấu hiệu cuối... Bằng không em cũng không nghĩ em còn đủ sức để thôi miên anh..."

"Em muốn ta quên em sao?" Mặc Xá Lý cúi đầu nhìn cậu.

"..." Tần Vân há miệng thở dốc.

Mặc Xá Lý: "Em là hướng đạo của ta."

"... Em sắp không còn là hướng đạo nữa rồi." Tần Vân tối nghĩa nói: "Hơn nữa... Về sau, có lẽ sẽ có hướng đạo thần cấp chân chính xuất hiện..."

"Sẽ không." Mặc Xá Lý bình tĩnh nói: "Từ nay về sau, ta chỉ có em."

Tần Vân nâng tay che đi đôi mắt mình, cậu có thể cảm nhận được cảm giác tinh thần lực của bản thân đang dần dần tiêu tán. Bàn tay Mặc Xá Lý cùng cậu đan chặt vào nhau, hắn cúi đầu ôn nhu hôn môi cậu.

"Em, em muốn được hoàn thành một nghi thức." Tần Vân hốc mắt đỏ bừng lại không có nước mắt, cậu khẩn trương, hít sâu, nửa ngày mới giảm bớt cơn nghẹn ngào nơi cổ họng, ấm ách nói: "Em nguyện làm ngọn hải đăng, vì anh soi sáng hướng đi, xóa hết mọi vết thương cô tịch cùng sóng to gió lớn."

Đây là lời thề của hướng đạo và lính gác khi họ ký kết khế ước, Tần Vân cũng không biết Mặc Xá Lý có rõ cậu muốn nói gì không, cậu chờ mong lại thật cẩn thận nhìn đối phương.

Mặc Xá Lý cười, hắn thành kính nhắm mắt lại, trán chạm trán đối mặt với Tần Vân, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Tánh mạng của ta thuộc về em, mà linh hồn ta..."

Hoàng đế ngay lúc bình minh lên ôm chầm lấy hướng đạo của mình, ánh nắng vàng chiếu lên hai người bọn họ.

"Mà linh hồn của ta, đều vì em mà tồn tại."