Chung Tình

Chương 25: Sương Mù (1)

Editor: Dẹo

Hành lang phòng thí nghiệm âm u ẩm ướt, Tần Vân vừa đi lại nhịn không được ngửi ngửi hương vị tin tức tố Mặc Xá Lý lưu lại trên người mình. Mấy tên lính gác cũng không mảy may nghi ngờ thân phận "Lính gác" của cậu, mắt vừa liếc liền cho qua.

Tiếng giày lộp cộp vang lên trong hành lang tĩnh lặng, Tần Vân đè thấp vành nón, lén lút liếc trộm qua cái cửa sổ gần đó, vẻ mặt cậu căng chặt, cẩn thận khuếch trương mạng lưới tư duy.

Đến phía cuối hành lang thì có người ngăn cậu lại.

"Sao hôm nay lề mề thế hả?" Người nọ là một tên lính gác, miệng đầy oán giận đẩy Tần Vân một cái: "Phòng trong cùng đấy, đi nhanh lên."

Tần Vân hàm hồ gật gật đầu, cậu bị đẩy đến nghiêng ngả, loạng choạng suýt đập mặt vào cửa, may mà cửa chỉ khép hờ.

Dùng khay cơm đẩy mở cửa, Tần Vân lúc này mới phát hiện đây là một phòng thí nghiệm đặc biệt lớn, một tên điểu nhân bị trói nằm trong góc, nửa thân dưới thương tích chồng chất.

Vài tên lính gác cường tráng đang đem một thiếu niên gầy yếu đặt lên bàn thí nghiệm, không chút giao động nào trước sự giãy dụa la hét của đối phương.

"Cây châm đồng đâu?" Tần Vân nghe được một tên trong đó hỏi: "Châm một châm coi có bài xích không..." Đối phương tựa hồ tâm tình đang rất tốt cười cười: "Nghe nói máu của mấy tên súc sinh này đối với nhân loại có tác dụng y chang "xuân dược" phải không?"

"Đừng có đùa quá trớn." Một người khác dặn dò.

"Chỉ thử chút thôi, không chơi chết đâu mà lo."

Tần Vân cứng còng đứng tại chỗ, khay thức ăn trong tay "Cạch" một tiếng, rớt hết xuống đất...

Lam Chỉ nhìn thấy tên lính gác vừa nãy mới thô bạo ấn mình xuống đột nhiên ngã nhào trên đất bất tỉnh nhân sự liền đình chỉ phản kháng, cậu ta ngơ ngác ngửa đầu nhìn Tần Vân, lại kinh ngạc nhìn xuống đất: "Bọn họ... Chết rồi sao?"

Tròng mắt Tần Vân đã phiếm màu kim sắc, cậu cởϊ áσ rồi khoác lên người cậu ta: "Không, chỉ bị thôi miên chút thôi." Dừng một lát, cậu nhìn về phía Lam Chỉ nói: "Cậu đứng lên được không? Tôi mang cậu ra khỏi đây."

Thiếu niên thử bước một phen, lại nhụt chí nói: "Không được... Chân không còn khí lực..."

Tần Vân nhíu mày, cậu khom người xuống, cánh tay mới vừa khoát qua lưng đối phương, đột nhiên xương bả vai lại truyền đến một trận đau nhức, trong tay Lam Chỉ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chủy thủ ngưng tụ thành từ tinh thần lực.

Tần Vân mạnh mẽ hất cậu ta ra, kinh sợ hô: "Ngươi là hướng đạo?!"

Lam Chỉ không nói gì, cậu ta quỷ dị cười cười, làm ra một cái thủ thế kỳ quái, Tần Vân còn chưa kịp hồi thần từ cơn đau bất thình lình, đã bị người nọ kiềm chặt hai tay ra sau lưng, mặt bị cậu ta dập xuống bàn thí nghiệm.

"..." Tần Vân đau đến muốn ngất, cậu tái nhợt nhắm chặt mắt.

"Là một tên hướng đạo." Lính gác gần đó nhẹ ngửi rồi nói: "Đã làm qua dấu hiệu tinh thần."

Tần Vân không lên tiếng, cậu bị Lam Chỉ nắm tóc giật ngược lên: "Thằng lính gác của mày đâu?"

Không ngoài dự kiến, cậu ta không nhận được câu trả lời nào, Lam Chỉ cũng không thèm để ý, cậu ta đứng dậy, chỉ huy lính gác khác: "Lấy thứ kia đem ra đây."

Đối phương tựa hồ do dự một lát, rồi mới từ trong túi lấy ra cái ống tiêm gì đó.

"Biết đây là gì không?" Lam Chỉ quơ quơ ống tiêm, cậu ta vươn tay ấn vào động mạch của Tần Vân: "Nói cho tao biết, thằng lính gác của mày đâu?"

Tần Vân nắm chặt nắm tay.

Lam Chỉ chậc chậc lắc đầu: "Thật là đáng tiếc... Sao mày lại không chịu làm bước cuối cùng với hắn ta luôn đi? Rõ ràng là một tên cấp thấp..." Còn chưa dứt lời, hai mắt thiếu niên đột nhiên trợn to, cả người run lẩy bẩy loạng choạng, tên lính gác đứng bên cạnh vội vàng ôm lấy cậu ta, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tần Vân không biết từ khi nào đã mở to mắt, hai mắt đều là một màu kim sắc nồng đậm.

"Nhanh, tiêm vào... !" Lam Chỉ liều mạng dùng chút ý thức cuối cùng gào to, sau đó cậu ta hệt như con rối gỗ bị đứt dây, ngã xuống.

Kim sắc nơi đáy mắt Tần Vân chậm rãi rút đi, trông cậu y chang một con chuột lột mới bò từ trong nước lên, mồ hôi nhễ nhại tóc bết dính trên gò má tái nhợt.

Tên lính gác ôm Lam Chỉ sắc mặt khó coi: "Chết não? ... Mày đã làm gì cậu ta?"

Tần Vân giật giật môi, cậu cũng không còn sức mà đáp.

Lính gác híp mắt, gã ta phí chút khí lực mới rút được ông kim tiêm ra khỏi tay Lam Chỉ, bước lên trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống Tần Vân: "Mày là hướng đạo của tên đó." Gã ta mang ngữ khí khẳng định nói, sau đó vươn tay đè cổ Tần Vân.

Ống kim lạnh băng dán lên da thịt, Tần Vân run lên theo bản năng. Cậu cúi đầu, dư quang nơi khóe mắt nhìn chất lỏng trong ống tiêm dần rút bớt.

"Không xong rồi." Một tên khác hoảng sợ nói: "Tên đó đến rồi."

Vừa dứt lời, một cái long trảo bự bự đã trực tiếp lật tung nóc nhà nơi này lên.

Tần Vân giãy dụa gượng dậy, xương bả vai cậu ẩn ẩn đau, thử mấy lần mới nhặt được cái nhãn dán ống tiêm lên. Chờ tới khi cậu mờ mờ thấy được chữ ghi trên nhãn dán, Mặc Xá Lý đã bước đến trước mặt cậu.

Tần Vân trì độn chậm chạp ngẩng đầu lên, bị hoàng đế không nói lời nào ôm vào lòng.

Gió cứ lùa vào từ trên nóc nhà, Tần Vân run rẩy vươn tay ôm lấy lưng Mặc Xá Lý, cậu chợt thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, nhãn dán bị gió cứ thế mang đi, rơi xuống phía xa xa, lộ ra mặt chữ ghi trên đó.

Đánh số: Cấm Dược bậc I.

Tên: Thuốc hủy trung ương thần kinh não.

"Đi thôi." Chờ Mặc Xá Lý ôm đủ mới khom người ôm Tần Vân lên: "Chúng ta rời khỏi đây thôi." Hắn dứt lời, nhìn từ đầu đến cuối kiểm tra xem Tần Vân còn vết thương nào khác không: "Em vừa bị tiêm cái gì?"

Tần Vân không để ý, đáp cho có lệ: "À, bọn chúng tiêm cho em một mũi ức chế phổ thông thôi..."

"Tiêm em cái đó làm gì?" Mặc Xá Lý nhíu mày, hắn vươn ngón cái đè lên lỗ kim: "Đau không?"

Tần Vân há miệng thở dốc, cậu cũng không biết phải trả lời làm sao.

Mặc Xá Lý quan sát vẻ mặt cậu: "Đau lắm sao?" Hắn cúi đầu ghét sát cổ Tần Vân: "Ta giúp em liếʍ liếʍ..."

Tần Vân không đáp, cậu nắm chặt bả vai Mặc Xá Lý, mặt chôn ở cổ đối phương.

Mặc Xá Lý có chút đắc ý, lại ra vẻ ghét bỏ nói: "Lớn đầu rồi còn làm nũng." Trên tay lại đem người nọ ôm chặt hơn.

============================

Bên ngoài đã bị vây kín, nhưng Mặc Xá Lý vẫn không mảy may để điều này vào mắt, hắn cưỡi trên lưng Trọng Diễm, ý bảo Trọng Diễm trực tiếp công kích điểu nhân trên không trung.

"Em hỗ trợ Trọng Diễm mở đường, ta sẽ giải quyết mấy tên đằng sau." Mặc Xá Lý rút trường kiếm, hắn nâng ót Tần Vân, cúi đầu hôn lên môi đối phương.

Tần Vân chỉ hôn trong chốc lát, liền miễn cưỡng đẩy vị hoàng đế ra, cậu chật vật chà sát miệng: "Đủ..."

Mặc Xá Lý không vui, nhưng lại không muốn mặt dày dán qua lại hôn một hớp. Vì vậy, hắn chỉ có thể căm giận hừ một tiếng, xách kiếm nhảy xuống.

Tần Vân nhẹ nhàng thở phào, cậu run rẩy lấy thuốc kích phát ra khỏi balo, không chút do dự tự tiêm vào tay mình.

Nhưng tinh thần lực vẫn đang không ngừng khô kiệt.

Tần Vân cắn răng vươn xúc tua tư duy, cậu dùng đến cái ống kích phát thứ hai.

Trọng Diễm phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, Tần Vân khống chế xúc tua tư duy vươn ra thành một mạng lưới lớn, tựa như áo giáp bảo vệ cự long.

Đám điểu nhân trên không bị Trọng Diễm hung hăng tát cho mấy chưởng, đôi cánh lớn màu đen tựa như cuồng phong bạo vũ, vô kiên bất tồi.

Tần Vân bóp nát ống thuốc cuối cùng, trước mắt cậu đều là một mảng mơ hồ, hai tay đầy những vết máu loang lổ.

Mặc Xá Lý nhanh chóng chạy đến chỗ phi thuyền, Chris nhanh lẹ mở cửa thuyền, Trọng Diễm lượn xuống, Mặc Xá Lý vươn tay ôm lấy Tần Vân. Phi thuyền chớp mắt biến mất trong không trung...