Chung Tình

Chương 28: Thần Lộ (1)

Editor: Dẹo

Ngày hôm sau, Tristana kinh ngạc nhìn Lâm Đống Lương đang cười toe toét trước mặt mình, cô nghiêm túc đánh giá sắc mặt đối phương: "... Tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ xin nghỉ phép cơ... Ít nhất cũng phải nửa ngày."

Lâm Đống Lương cười cười, hai quầng mắt đen sì chứng tỏ y đã thức trắng đêm, nhưng lại không có vẻ gì gọi là suy sụp.

"Tôi không có nhiều thời gian để vui đùa đến vậy." Quốc vụ khanh đại nhân chỉnh lại cà- vạt, y nghiêng đầu, ánh mắt kiên định mà sáng ngời: "Có người vẫn đang chờ tôi."

Từ lúc Lâm Đống Lương trở về đến nay, tuy tình hình chiến sự vẫn chưa khởi sắc, dư luận lại còn đang xôn xao. Dân chúng chỉ trích bệ hạ không làm tròn bổn phận, mong đợi về một nền dân chủ hòa bình tự do.

Lâm Đống Lương không biết từ nơi nào moi được tin tức cụ thể về việc ETA Star tiến hành thực nghiệm "tạp giao", một bản báo cáo chi tiết khiến người ta lạnh xương sống.

"Đế quốc sẽ không chủ động chạy đi phá hủy hiệp ước hòa bình, chuyện gì cũng có nguyên do của nó." Lâm Đống Lương nhìn về phía ống kính, vẻ mặt y trang nghiêm lại bi thống: "Và ETA Star đã chạm đến điểm mấu chốt của chúng ta."

Bên dưới vẫn có phóng viên chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi vặn lại một câu: "Ngoại trừ bản báo cáo này, ngài còn có thêm chứng cứ gì nữa không?"

Lâm Đống Lương ôn hòa tươi cười: "Tôi rất may mắn, ngay lúc phát hiện ra được âm mưu này, lại tình cờ giải cứu được cho một đôi bạn lữ ưu tú." Y ra hiệu cho người bên cạnh, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh của Maggie và Alice. Alice có hơi bất an, cô núp sau lưng lính gác của mình.

Maggie trấn định nhìn xung quanh, cô nhíu mi, biểu tình cao ngạo thanh lãnh.

"Đây là ID thân phận của tôi." Lính gác đem thẻ ID đưa lên trước màn hình: "Tôi là một trong số những "vật thí nghiệm" bị đưa đến ETA Star lần này. May mắn lại được bệ hạ cứu vớt, vậy nên mới có thể bình an xuất hiện tại đây."

"Đương nhiên..." Maggie dừng một chút, sau mới tiếp tục nói: "Bệ hạ còn cứu thêm một nghiên cứu viên cao cấp lúc trước công tác tại kho lưu trữ gen ETA Star —— ngài Chris. Nhưng hiện tại ngài ấy còn đang bận xử lý gen phi pháp của ETA Star cùng bệ hạ."

Các phóng viên bên dưới dậy lên từng đợt bàn tán xôn xao, biểu tình trên mặt Lâm Đống Lương vẫn không thay đổi, y đứng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua những người bên dưới.

"Vì nhân dân, vì hòa bình tự do mà chiến đấu..." Lâm Đống Lương bình tĩnh nói: "Cảm ơn hết thảy những người lính và hướng đạo đã chiến đấu hết mình." Y hướng ống kính cúi đầu thật sâu: "Chẳng sợ khó khăn, hiểm nguy, chúng ta sẽ không từ bỏ."

Tần Vân tâm tình phức tạp nhìn hình ảnh của quốc vụ khanh đại nhân trên trang đầu mặt báo, Thẩm Trác Phàm bĩu môi: "Mày đừng có đau lòng gì hết, học trưởng ắt tự có kiêu ngạo của bản thân."

"..." Tần Vân trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái: "Bọn họ đáng ra sẽ không gặp phải những chuyện này..."

Thẩm Trác Phàm bĩu môi: "Chuyện này là không thể tránh khỏi, chính họ cũng đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này, vậy nên mày không cần phải áy náy."

[Lý tưởng kiên định, niềm tin bất khuất, chỉ có vậy bọn họ mới có đủ tư cách đứng ở đây, trở thành phụ tá đắc lực của ta.] Thẩm Trác Phàm lộ ra vẻ mặt hoài niệm: "Đây là những điều bệ hạ đã từng nói với tao."

Tần Vân nhìn y.

Thẩm Trác Phàm cười cười: "Hồi đó tao cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc giờ mới hiểu được điều đó nghĩa là gì."

Chỉ trong một đêm, Lâm Đống Lương vinh hạnh thăng cấp thành thần tượng của toàn dân, dư luận đều đã nghiêng về phía y. Điều này khiến bên Nội Các cảm thấy áp lực, khẩn cấp hủy lệnh áp chế một nửa binh lực của Skate, sau lại tự mình điều động 3 hướng đạo cấp cao ra chiến trường, nhưng đáng tiếc thay, Thủ tướng Berlin vẫn lấy danh nghĩa "Hội đồng thẩm tra" để giam giữ Skate tướng quân.

Ba ngày nay, Lâm Đống Lương vẫn luôn bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai bên hoàng thất và Nội Các, chỉ ngắn ngủi nửa tháng y gầy đi trông thấy.

Y mang theo hoa quả tới thăm Tần Vân, còn chưa ngồi được bao lâu đã vội vã rời đi.

"Ở tiền tuyến tạm coi là vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng chúng ta không có dư thừa binh lực, bệ hạ tạm thời vẫn chưa trở lại." Lâm Đống Lương cười chua xót: "Đừng trách ngài ấy nhé."

Tần Vân vội vàng xua xua tay: "Không, không sao không sao, không thể trách anh ấy được..." Hắn biểu tình rối rắm một chút: "Kỳ thực, tôi cũng rất nhớ ảnh..."

Lâm Đống Lương: "Phì..."

Tần Vân ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói cho ảnh biết đó..."

Lâm Đống Lương cũng học theo cậu đè thấp thanh âm: "Được."

Tần Vân nhẹ nhàng thở ra, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt có chút cô đơn: "Thực ra tôi cũng hiểu được, ngay cả khi anh ấy có trở lại, tôi bây giờ cũng chẳng thể ở cạnh anh ấy được nữa... Tướng quân Rian đã nói bên Nội Các... Vì an toàn, tách nhau ra mới là tốt nhất?"

Lâm Đống Lương cau mày, y đang định nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào.

"Bởi vì có lý tưởng kiên định, phấn đấu vì tín niệm bất khuất..." Tần Vân đột nhiên cướp lời, cậu nhìn Lâm Đống Lương nở nụ cười: "Tôi mới có được ngày hôm nay, bây giờ rời đi cũng không còn tiếc nuối nào nữa rồi."

========================

Sáng sớm, Thẩm Trác Phàm cũng không vội mở cửa tiệm, y thuê nhân viên, sau vài ngày huấn luyện cũng tạm chấp nhận được.

"Có khả năng vài ngày nữa anh sẽ không ra tiệm." Ông chủ Thẩm kiểm kê sổ sách, y nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định đem Sweetheart bỏ vào trong giỏ mang theo: "Mỗi ngày đừng quên hốt c*t, chúng nó không thích người máy... Đừng cho chúng nó ăn quá nhiều, đồ ăn để ở ngăn số 3 bên kia..."

"Sếp à." Bạn nhỏ nhân viên mày ủ mặt ê cắt ngang lời y: "Anh ca bài ca bất tử này hết nguyên ngày hôm qua rồi... Anh là muốn một đi không trở lại luôn sao?!"

Thẩm Trác Phàm một đầu đầy hắc tuyến: "... Miệng mắm miệng muối! Ăn nói bậy bạ!"

Y giờ đang đứng trước dinh thự của công tước Garcia, Sweerheart nằm ghé trên vai Thẩm Trác Phàm, thân mình béo béo lông xù y chang khăn quàng cổ quấn trên cổ cậu.

"Mày còn nhớ trong quyển sách hồi trước tao đọc có nhắc đến biện pháp gì để cởi bỏ thuật thôi miên không?" Thẩm Trác Phàm bắt đầu lầm bầm lầu bầu với Sweetheart.

Chú mèo Maine mềm mại "Meow" một tiếng.

Thẩm Trác Phàm đau đầu nói: "Trời ơi, một đứa cả động dục còn không nổi thì câu dẫn một tên lính gác 3S lên giường kiểu gì đây hả trời..."

Sweetheart không đáp, nó khinh thường liếʍ liếʍ móng vuốt.

Thẩm Trác Phàm phiền não nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hữu hiệu hơn, cậu do dự nửa ngày, cố lấy hết dũng khí gõ lên thanh cửa có hình đầu sư tử trước mặt.

"Ờ thì..." Ông chủ Thẩm thành tâm thành ý hỏi: "Trong phủ các vị có muốn thuê người chăm sóc sư tử không?"

=================

Tristana tới đón Tần Vân xuất viện, lại không thấy Thẩm Trác Phàm đâu, lúc hỏi mới biết Tần Vân cũng không biết tên đó chạy đi đâu.

"Đã nửa tháng rồi tôi không thấy cậu ấy đâu..." Tần Vân đóng gói đồ đạc: "Quốc vụ khanh đại nhân đâu?"

"Cậu không biết sao?" Tristana hơi kinh ngạc, rất nhanh sau đó tâm tình cô lại biến tốt, nở nụ cười: "Công tước Arthur vừa báo tin, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có thể bệ hạ sẽ trở về vào hôm nay."

"Ồ..." Tần Vân lúng ta lúng túng: "Vậy, vậy hả..."

Nữ tướng quân gật đầu: "Đúng vậy, Skate đã được thả ra, Lâm Đống Lương đang đi đón tên đó."

Tần Vân cao hứng hô: "Vậy là quá tốt rồi."

"Nhưng vẫn chưa lơ là được." Tristana làm thủ tục xuất viện cho Tần Vân: "Mụ dạ xoa kia rất thích làm ba chuyện trời ơi, quay qua quay lại đã cho cậu một đao cũng không chừng."

Tần Vân bị dọa sợ, vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện đã ngó tới ngó lui.

Chỉ là, vừa mới liếc một cái, cậu liền phát hiện Mặc Xá Lý đang đứng ở phía xa xa kia.

Hoàng đế bệ hạ tựa hồ cũng không định lại đây chào hỏi, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, bởi vì khoảng cách quá xa nên cậu cũng không rõ hắn có biểu tình gì, chỉ biết Chris đang đứng phía sau đối phương, ra sức ngoắc ngoắc tay với cậu.

Tần Vân theo bản năng vẫy tay đáp lại, cậu đang nghĩ Trọng Diễm trốn ở nơi nào rồi nhỉ, lại sực nhớ ra cậu không còn thấy được nó nữa rồi.

"Anh không định lại đó sao?" Chris bỏ tay xuống, nhịn không được nhìn người bên cạnh: "Cậu ấy hình như rất mong anh đi qua đó..."

Mặc Xá Lý biểu tình đạm mạc, hắn lắc lắc đầu: "Không cần."

Chris ngẩn người, cậu nóng máu, căm giận oán hận : "Há, trở mặt rồi ha... Đồ bạc tình bạc nghĩa!"

Mặc Xá Lý cũng không phản bác, hắn làm như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn chăm chú sau lưng Tần Vân.

Tại nơi mà tất cả mọi người đều không thấy được, Trọng Diễm giang rộng đôi cánh, ôn nhu bọc hướng đạo của nó trong đôi cánh của mình, vừa cẩn thận lại vừa buồn thương.

Tristana nhìn thấy người bên Nội Các thì xị mặt cả ra, sắc mặt khó coi chắn trước mặt Tần Vân, hằm hằm nhìn quý bà Berlin chậm rãi bước lại gần họ.

"Mừng cậu xuất viện, Hướng đạo Tần." Berlin ngừng lại trước mặt bọn họ không đến một mét, bà ta cười nói: "Trông sắc mặt cậu có vẻ không tồi nhỉ?"

Tristana híp mắt: "Làm ơn tránh đường, chúng tôi đang định rời khỏi đây." Cô vừa định lôi kéo Tần Vân đi khỏi nơi này thì lại bị hai tên hướng đạo cao cấp đứng sau bà ta ngăn lại, nữ tướng quân cắn răng: "Bà đang muốn gì đây?!"

Berlin thản nhiên nói: "Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày." Bà ta nhìn về phía Tần Vân, thu lại nụ cười trên môi: "Vụ việc bên ETA Star còn chưa có lời giải thích chính đáng, chúng tôi cần phải mời quý ngài đây hợp tác đi với chúng tôi một chuyến."

Tần Vân còn chưa kịp phản ứng đã bị hai tên hướng đạo kia đè lấy hai vai, cậu vừa định giãy dụa, đột nhiên lại bị một cánh tay xuất hiện từ phía sau kéo vào trong lòng người nọ.

Tristana kinh hỉ hô lên: "Bệ hạ!"

Berlin ý vị sâu sa nhíu mày: "Bệ hạ vừa mới trở về sao lại không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây?"

Mặc Xá Lý động tác thô lỗ đem cái đầu đơ cứng ngắc của Tần Vân nhét vào hõm cổ của mình.

Berlin: "..."

"Vừa hay có bà ở đây, ta đang định tuyên bố một chuyện." Mặc Xá Lý lạnh lùng nhìn Berlin, hắn dùng một tay nâng cằm Tần Vân lên: "Trong tương lai, người nam nhân bên cạnh ta này sẽ được hưởng quyền lợi của một nửa đế quốc."

Tần Vân: "? ?"

Mặc Xá Lý: "Nói cho dễ hiểu hơn là, ta sẽ kết hôn với em ấy."

Tần Vân: "... ? ? ! ! !"

= Hết chương 28 =

Dẹo said: Láo nhé =)))) Chưa cầu hôn mà đã muốn kết hôn hả thằng kia?