Chung Tình

Chương 22: ETA (1)

Editor: Dẹo

Quá trình tìm được phi thuyền so với Tần Vân tưởng tượng còn thuận lợi hơn. Ngoài dự đoán nữa là không ngờ lúc Alice tỉnh dậy lại không có nổi điên.

Một đôi hướng đạo và lính gác đã đánh dấu hiệu cuối cùng, trong đó có một người bị thương, nhưng sức chiến đấu vẫn không thể khinh thường, hai người phối hợp hoàn mỹ, không chút dư thừa nào. Nếu không phải lúc đó còn có Tần Vân, thì chắc Trần Kiêu thật sự đã bị Maggie gϊếŧ chết.

"Lúc đó tôi còn chưa nả súng mà." Maggie đang lắp đạn, tinh thần hệ của cô là một con rắn Mamba, nó quấn ngay hông chủ nhân.

"Ý cô thì cô chỉ mới bắt chước Medusa thôi chứ gì..." Trần Kiêu đương nhiên không chịu yếu thế, hắn căm giận nói: "Hai chọi một, vừa nhìn đã thấy không công bằng!"

Maggie ngả ngớn nhướn nhướn mày, không đáp, cô kiên nhẫn chờ Alice kiểm tra khoang điều khiển.

"Nhiên liệu vẫn còn đủ cho chúng ta xài." Alice tháo mũ xuống, mái tóc vàng óng ả rủ xuống vai, cô nhìn Mặc Xá Lý: "Chúng ta cần hai người điều khiển."

Mặc Xá Lý không nói một lời ngồi xuống chỗ điều khiển chính, miệng vết thương của Maggie đã được băng bó đơn giản, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi tại ghế phó lái.

Alice thả tinh thần hệ ra, đó là một con hamster trắng bóc, chỉ có lỗ tai và chóp mũi là màu xám tro.

Con hamster nhanh như chớp bò lên đầu Mamba, rồi lấy đỉnh đầu xà vương làm bàn đạp phóng lên bả vai Maggie, cô vươn tay gãi gãi cằm tiểu tử này.

Alice ánh mắt ôn nhu, cô chuyên chú nhìn Maggie, xúc tua tư duy trấn an mây ý thức của lính gác nhà mình.

Cảng Tu La Môn lửa đạn trùng trùng, nhín quang cảnh xung quanh, sắc mặt Mặc Xá Lý trầm xuống, Maggie lại càng không phải nói, chỉ cần nhìn mồ hôi che kín trán Alice là đủ hiểu.

Tần Vân đứng ngồi không yên, cậu cũng thử vươn xúc tua tư duy tham nhập vào mây ý thức của Mặc Xá Lý, qua một hồi lâu, biểu tình của vị hoàng đế rốt cuộc cũng buông lỏng.

"Đằng sau có truy binh." Trần Kiêu nhíu mày nhìn vào ra-đa: "Có 4 chiến thuyền vũ khí hạng nặng."

Maggie cắn răng: "Chúng ta chỉ có 3 cái đại bác."

"Đủ." Mặc Xá Lý nhanh chóng mở bảng điều khiển, hắn kéo cần gạt, trào phúng cười cười: "Bắn chết chúng."

Quỹ đạo của quả pháo dưới tay Mặc Xá Lý lại nhắm chuẩn đến quỷ dị, địch quân bị diệt còn 2 chiến thuyền, sau chúng cũng không dám manh động, nhưng Mặc Xá Lý vẫn không chừa cho chúng đường lui.

Cuối cùng Mặc Xá Lý dùng pháo đánh nát khoang điều khiển của một trong hai phi thuyền, còn dư lại 1 tên luống cuống rút quân, hắn không chút do dự bắn đạn truy tung. (Theo dõi, giống GPS ấy)

Maggie vào giờ khắc này rốt cuộc mới hiểu được dụng ý của Mặc Xá Lý.

Hoàng đế bệ hạ điều khiển phi thuyền, lấy tốc độ bất khả tư nghị hướng về phía chiến hạm của quân địch mà bay, lúc sắp tông thẳng vào đối phương hắn lại nhanh tay bẻ lái, không đợi quân địch kịp phản ứng, trực tiếp tàn nhẫn tạc hỏng một bên cạnh thuyền đối phương.

"Wow ——" Trần Kiêu hưng phấn huýt sáo.

Tần Vân nhìn cái tàu bị tạc cho nở hoa nửa ngày vẫn nói không thành lời.

Maggie ngồi ghế phó lái mềm nhũn dựa vào lưng ghế, Mặc Xá Lý thoải mái tháo quang kính xuống, hắn vẫn ngồi đó không động đậy, ngoắc ngoắc tay với Tần Vân.

"?" Tần Vân đi qua khom lưng xuống.

Mặc Xá Lý nhìn cậu không nói gì, chỉ lười biếng vươn tay chỉ chỉ môi mình.

Tần Vân bất đắc dĩ bưng mặt hắn, nói thầm: "Chúng ta có thể chờ đến lúc không người rồi hẳn làm mà..."

"Im nào." Mặc Xá Lý không kiên nhẫn đè ót cậu: "Em ít nói đi."

Tần Vân nghĩ có lẽ đối với Mặc Xá Lý, mỗi lần hôn môi chỉ là để tiếp thêm tin tức tố mà thôi... Nghĩ vậy trong lòng cậu lại có chút khó chịu.

Hoàng đế hôn một lát lại khẽ nhíu mày, hắn tách ra, nói: "Em không chuyên tâm... Đang nghĩ gì vậy?"

Tần Vân há miệng thở dốc, sắc mặt cậu đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói: "Không có gì."

Mặc Xá Lý không tin, nhưng cũng không gặn hỏi.

Maggie được Alice an ủi cũng đã khôi phục lại thể lực, cô dựa vào lưng ghế, đem hướng đạo của mình ôm vào lòng.

Trần Kiêu đặt toạ độ, phi thuyền liền tiến vào trạng thái tự động điều khiển, hắn đứng phía sau Mặc Xá Lý, biểu tình nghiêm nghị nhìn vị lính gác phía đối diện.

"Hiện tại, giải thích một chút đi." Trần Kiêu hỏi: "Các người vì sao phải rời khỏi Olympus, không muốn đến ETA Star."

Maggie cùng Alice liếc mắt nhìn nhau, cô tựa hồ đang hạ quyết tâm rất lớn, mới chậm rãi nói: "ETA Star trong gần 50 năm đổ lại đây luôn là căn cứ quan trọng của Olympus, cứ 3 tháng một lần họ sẽ phái lính gác và hướng đạo đến đây, bảo vệ gen thần cấp..."

"Cái này bọn ta cũng biết." Mặc Xá Lý khinh thường mở miệng: "Đừng có lấy cái tin rác rưởi này ra đánh lừa ta."

"Tôi cũng không định giấu diếm." Maggie cười khổ: "Tôi muốn nói, cái này cũng chỉ là ngoài mặt thôi." Cô nhìn Mặc Xá Lý, trong ánh mắt chứa đầy phẫn nộ cùng lãnh ý: "Biết vì sao trong những năm gần đây tỉ lệ sinh sản của hướng đạo ở Olympus lại cao như vậy không... ETA Star có loài điểu nhân, tinh thần lực cao, nhưng lại chỉ tồn tại giống đực nên không có khả năng sinh sản."

Maggie hít sâu một hơi, cảm xúc phập phồng, bất đắc dĩ chỉ có thể để Alice trấn an: "Olympus cư nhiên dám lên kế hoạch, để đám súc sinh này tạp giao cùng nhân loại hướng đạo và lính gác, hơn nữa thực nghiệm thế nhưng lại thành công ... Sinh ra ... 80% đều là hướng đạo cao cấp."

"Vậy còn 20% còn lại?" Tần Vân nhịn không được hỏi.

Alice nhìn cậu một cái, thương hại lại ghê tởm nói: "Thì là cái gì cũng không phải... Vừa không phải điểu nhân, cũng chẳng phải nhân loại, không có trí tuệ, chỉ biết tàn sát."

"Olympus điên rồi sao?" Trần Kiêu thì thào: "Ba tháng một lần... Vậy mà lại không có ai phát hiện? !"

Maggie: "Số lượng hướng đạo bị phái đi không nhiều, mà có thì cũng đã bị tẩy não nghiêm trọng... Nhóm lính gác thậm chí vì muốn có được càng nhiều hướng đạo cao cấp được sinh ra mà tình nguyện phối hợp với bọn chúng." Cô nhắm chặt mắt, thản nhiên nói: "Tại Olympus, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, người cạnh trạnh với người, cao cấp đào thải cấp thấp chính là quy luật, chỉ vì muốn có được cái gen thần cấp kia, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

=======================

Phi thuyền vững vàng băng băng trong vũ trụ, Tần Vân đột nhiên bừng tỉnh lại phát hiện Mặc Xá Lý không còn nằm cạnh mình.

Ánh huỳnh quang của bảng điều khiển chiếu lên khuôn mặt không đổi sắc của hoàng đế bệ hạ, chờ hắn xoay đầu lại, Tần Vân mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm đối phương nãy giờ.

"Sao lại tỉnh rồi?" Mặc Xá Lý nhu nhu ấn đường, hắn nhìn bộ dáng đơn bạc chỉ khoác một chiếc áo mỏng của hướng đạo nhà mình: "Lại đây, em không thấy lạnh sao?"

Tần Vân bị nói thế cũng hậu tri hậu giác hắt xì một tiếng, cậu xoa xoa mũi mặc cho lính gác cởϊ áσ bành tô khoác lên người cậu.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Tần Vân nhích lại gần duỗi cổ hỏi.

Mặc Xá Lý đưa ipad "cổ" trong tay cho cậu xem: "Lâm Đống Lương gửi tới."

Tần Vân: "Thỉnh cầu tăng viện binh?"

"Ừ." Mặc Xá Lý lạnh mặt: "Ta gửi tình huống ở Olympus qua cho cậu ta, bọn họ lo lắng sợ em cùng ta xảy ra chuyện."

"..." Tần Vân không biết xấu hổ nghĩ bụng, em cũng đang lo đấy...

Mặc Xá Lý hiển nhiên biết Tần Vân đang nghĩ cái gì, hắn đột nhiên vươn tay nhéo nhéo gáy cậu: "Không cần đoán mò, ta có thể bảo vệ em."

=======================

Lâm Đống Lương không nhận được ý chỉ chấp nhận tăng viện binh lại đâm ra lo lắng, Skate cà lơ phất phơ nhặt máy tính lên nhìn vài lần.

"Bệ hạ không muốn tăng viện binh là cũng có lý do của ngài." Skate an ủi: "Thực lực của ngài ấy là không thể nghi ngờ."

Lâm Đống Lương thở dài: "Em chỉ muốn phòng vạn nhất... Chiếu theo cái tình hình này bên ETA Star hoàn toàn không giống những gì mà chúng ta đã tưởng, kế hoạch bị thay đổi lại sợ phát sinh chuyện gì không may...."

Skate không nói gì, hắn biết Mặc Xá Lý có đủ năng lực để tự phụ, mà trong suốt quá trình qua, biểu hiện của Tần Vân cũng chứng thật cho hắn thấy cậu không phải là một hướng đạo cấp thấp bình thường.

"Đã tra ra mẹ nuôi của Tần Vân chưa?" Skate đột nhiên hỏi.

Lâm Đống Lương lắc lắc đầu: "Hướng đạo 3S nếu đã muốn che dấu hành tung, thì để tìm ra được họ không phải chuyện dễ... Hơn nữa gần đây phía Nội Các hình như đã tra được gì đó, gây sức ép lên Tristana, yêu cầu chúng ta phải xoá tên mấy hướng đạo cấp thấp trong quân bộ."

Skate cười lạnh: "Đúng là không yên được với cái bà già đó."

"Berlin đã muốn làm vậy lâu rồi." Lâm Đống Lương sầu lo: "Bà ta luôn chủ trương muốn dùng hướng đạo cao cấp trong học viện thay thế cho mấy tầng lớp thấp trong quân bộ..."

"Ha, bà ta nghĩ mấy đứa nhãi con đó thì làm ăn được gì?" Skate nhạo báng nói: "Bọn họ có thể ra chiến trường sao? Hay là để lính của anh ra tiền tuyến chém gϊếŧ còn bọn chúng thì co vòi núp phía sau?"

Skate cắn răng nói: "Bà ta nghĩ cũng đừng có hòng."

Lâm Đống Lương không phản bác, y vươn xúc tua tư duy trấn an mây ý thức của Skate, gấu mèo nhỏ ngẩng đầu, chạy lại chỗ cá sấu vương, mở to mắt trong vo nhìn nó.

"Em sẽ nghĩ biện pháp." Lâm Đống Lương ôn hòa nói, y ngừng một chút, kiên định nói: "Em nghĩ, hiện tại chúng ta nên đi thỉnh cầu công tước Garcia giúp đỡ."

Skate đã hạ hoả, nhưng biểu tình vẫn không lạc quan: "6 năm trước, sau khi Thẩm xảy ra chuyện, hắn ta vẫn luôn bảo trì trạng thái trung lập, giờ lại muốn hắn đứng về phe ta thì hơi khó."+

"Nếu..." Lâm Đống Lương suy nghĩ nói: "Nếu Thẩm trở về thì sao, có lẽ chuyện sẽ khác?"